Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 145: 145: Nỗi Nhục Của Thượng Quan Hạo






"Công tử, ngài cũng đừng quá đau lòng, tiểu Lâm Tử tin tưởng Vân vương nhất định sẽ đón ngài về Bùi quốc!" Tiểu Lâm Tử vội vàng vào trong phòng cầm một cái áo choàng khoác thêm cho Thượng Quan Hạo, an ủi.

Y cũng tin tưởng ca ca sẽ quay về, chỉ là y không biết, mình có thể chịu được đến ngày kia hay không.

Đột nhiên, dạ dày buồn nôn một trận: "Ọe.

.

"
Tiểu Lâm Tử luống cuống, vội vàng đỡ lấy Thượng Quan Hạo, vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận nhuận khí: "Công tử, công tử ngài thế nào?"
Lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao!"
"Nơi này gió lớn, tiểu Lâm Tử đỡ ngài trở về nghỉ ngơi thôi!" Dứt lời, đỡ thân mình gầy yếu của Thượng Quan Hạo, đi từng bước một vào trong phòng, đặt hắn ở trên giường, dịch dịch góc chăn.

Mới vừa nằm xuống, Thượng Quan Hạo lại buồn nôn một trận, vội vàng ngồi dậy, dựa vào mép giường.

Tiểu Lâm Tử thấy thế, vội vàng rót một ly nước ấm từ trên bàn cho hắn uống.

"Công tử, tiểu Lâm Tử thấy hình như thân thể ngài gần đây thật sự thật không tốt, sắc mặt cũng rất tái nhợt, có cần mời Sở đại phu đến nhìn cẩn thận hay không?" Tiểu Lâm Tử lo lắng nói.


"Không sao đâu, qua một lúc nữa sẽ tốt hơn, ngươi đi xuống làm việc trước đi!" Uống mấy ngụm nước, rõ ràng cảm giác không còn buồn nôn như vậy nữa, đưa cái ly trong tay cho tiểu Lâm Tử, ý bảo tiểu Lâm Tử ra cửa.

"Ta muốn yên lặng ngồi một lát, ngươi đi ra ngoài trước được không?"
"Được, vậy tiểu Lâm Tử đi ra ngoài trước, lát nữa công tử có chuyện gì, trực tiếp gọi ta là được rồi!"
"Được!" Sau khi nhìn tiểu Lâm Tử rời khỏi đây, Thượng Quan Hạo lâm vào trầm tư, tại sao y cảm thấy thân thể mình gần đây không được khỏe lắm, tại sao y cứ liên tục buồn nôn, ăn không ngon? Theo lý mà nói, thân thể y gần đây đã tốt gần như ban đầu, không nên chán ăn mới đúng.

Triệu chứng này làm sao lại giống mang thai như vậy, chẳng lẽ y.

.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Thượng Quan Hạo đại biến, đôi mắt trong trẻo nháy mắt trừng lớn, sau một lúc lâu, đôi mắt chậm rãi trở lại bình tĩnh.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Bệ hạ vẫn luôn tránh thai rất tốt, không thể nào sẽ xảy ra ở trên người y.

Tuy rằng trong lòng tự an ủi mình như vậy, nhưng Thượng Quan Hạo vẫn có hơi lo lắng hãi hùng, thân thể y không giống như thân thể của quốc gia nữ tôn, sau khi bọn họ uống thuốc, không thể thụ thai được, mà y lại không chắc chắn, ít nhất trước kia y đã từng mang thai.

Nhưng nếu thật sự có, vậy nên làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này có thể lại giống như lúc trước hay không, biến thành một bãi máu loãng?
Nghĩ vậy, trong lòng lập tức căng thẳng, có chút hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa, tay trái nhẹ nhàng sờ bụng.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Sau mỗi lần y thị tẩm, đều sẽ uống thuốc, tuyệt đối không thể nào thụ thai!

"Sở đại phu, rốt cuộc ngài đã trở lại, ngài nhanh đi nhìn công tử một chút đi, thân thể công tử hình như không được thoải mái lắm!" Bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của tiểu Lâm Tử.

Theo tiếng mà đến chính là Sở Dật một bộ bạch y như tuyết, trích tiên phiêu dật, sắc mặt Sở Dật có hơi mỏi mệt, cõng một cái hòm thuốc đi theo tiểu Lâm Tử vào.

"Làm sao vậy, sắc mặt tái nhợt như vậy, không thoải mái chỗ nào sao?" Sở Dật nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thượng Quan Hạo, vội vàng thả hòm thuốc trên lưng xuống, bước dài đến bên cạnh Thượng Quan Hạo, bắt mạch cho hắn.

Chờ đến sau khi xem mạch cho hắn xong, trái tim lo lắng của Sở Dật mới thả xuống, hơi hơi mỉm cười: "Không sao đâu, chỉ là có hơi lo nghĩ quá nhiều, thả lỏng đầu óc, nghĩ nhiều đến việc vui vẻ là được rồi, lát nữa ta lại giúp ngươi kê một đơn thuốc.

"
Đôi mắt trong trẻo của Thượng Quan Hạo nhìn Sở Dật ngồi ở bên bàn, cầm lấy bút mực, xoẹt xoẹt vài cái, đã viết một đơn thuốc, cũng dùng miệng thổi thổi nét mực viết xong trên phương thuốc.

Mấp máy môi, rất muốn hỏi, có phải y có thai hay không, lại làm sao cũng không có can đảm hỏi ra.

"Tiểu Lâm Tử, ngươi dựa theo phương thuốc này đi lấy thuốc cho Thượng Quan quý quân uống, lại uống thêm hai lần nữa là không sao nữa!"
Tiểu Lâm Tử coi như bảo bối mà tiếp nhận phương thuốc, khóe miệng nở ra một mạt mỉm cười: "Vậy tiểu Lâm Tử đi lấy thuốc nấu thuốc!" Nói xong, bèn xoay người chạy vội ra ngoài, sau khi chạy vài bước quay đầu lại: "Đúng rồi, Sở đại phu, có thể làm phiền ngươi ở cùng công tử hay không? Vân vương vừa mới rời khỏi Lưu quốc, tâm trạng công tử không được tốt lắm!"
Sở Dật vốn dĩ vẫn đang sửa soạn lại hòm thuốc nghe câu nói như thế, động tác trên tay dừng lại, khóe miệng tươi cười cũng hạ xuống: "Cái gì, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Sở Dật trước nay đều bình tĩnh ôn hòa, chưa từng nói một câu lớn tiếng với y, càng không hề giống như hiện giờ, thất thố lẻn đến trước mặt y một cái, túm lấy quần áo của y, có trong nháy mắt, tiểu Lâm Tử không phản ứng kịp, Sở đại phu làm gì vậy?
"Cái gì.


.

"
"Ngươi vừa mới nói Vân vương đi đâu?"
"À, Vân vương hả, Vân vương nói trong nhà có việc gấp, muốn rời khỏi Lưu quốc trước, hiện tại đã ra ngoài!"
"Hắn đi bao lâu rồi?"
"Không lâu, thời gian một chén trà nhỏ.

"
Lời còn chưa dứt, Sở Dật phi nước đại chạy ra ngoài, quần áo bị thổi rách cũng hồn nhiên không biết.

Tiểu Lâm Tử có hơi kỳ lạ mà nhìn Sở Dật chạy như điên lao ra, khó hiểu gãi gãi đầu.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo nhìn lại: "Tiểu Lâm Tử, Sở Dật làm sao vậy?"
"Tiểu Lâm Tử cũng không biết nha, đột nhiên bèn chạy như điên ra ngoài!"
Thượng Quan Hạo nhíu nhíu mày, có chút lo lắng nhìn ra phía cửa, Sở đại phu có việc gấp gì sao?
"Công tử, ngài đừng lo lắng, tiểu Lâm Tử đi qua nhìn xem!"
Thượng Quan Hạo gật gật đầu, nhìn đồ thêu được một nửa trong tay mình, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Vân vương, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Vân vương, đến che chở của Vân vương đối với y, lại đến Vân vương rời đi.

Trong lòng vô cùng không muốn, lại cũng bất đắc dĩ.

Lại nói, bước chân của Sở Dật không ngừng, bước nhanh chạy như điên, lúc chạy đến Thần Phong Lâu, đã người đi nhà trống, Sở Dật tìm từng góc của Thần Phong Lâu cũng không tìm được Vân vương.


"Vân vương đâu, Vân vương đi đâu?" Nhìn thấy một người tiểu thị, Sở Dật vội vàng chạy tới, thở gấp hỏi.

Tiểu thị bị Sở Dật hỏi đến có hơi không rõ: "Vân vương mới vừa đi!"
Sở Dật nói thầm một tiếng, hỏng rồi!
Cất bước phi nước đại về phía cửa cung.

Làm sao Vân vương lại không nói một tiếng đã đi rồi? Ngươi đi rồi, Thượng Quan quý quân và cái thai trong bụng hắn làm sao bây giờ? Bệ hạ không cho phép thị quân trong hậu cung có thai, hễ mà có thai thì sẽ phá bỏ, Thượng Quan quý quân cũng không trốn được một kiếp này, nếu ngươi không giúp hắn ra ngoài, tại trong hậu cung này, thật sự không ai có thể giúp được Thượng Quan quý quân!
Nghĩ đến hậu quả, tốc độ của Sở Dật càng thêm nhanh hơn, mặc kệ tiểu thị và thị vệ hai bên khó hiểu mà nhìn mình, mặc kệ bởi vì mình phi nước đại, khiến góc áo bị thổi rách, khiến thân thể bị thương.

Trong lòng y vô cùng sốt ruột, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong miệng cứ nhắc mãi Vân vương.

Ra khỏi hậu cung, từ xa nhìn thấy Vân vương mặc một thân áo bào hình rắn, thân cao khí chất như ngọc, phong thái hiên ngang, long hành hổ bộ (bước đi lướt nhẹ như mây, đầu không xiên lệch, cổ không cúi xuống) đi theo phía sau bọn thị vệ, bước ra cửa cung hậu cung.

Trong lòng Sở Dật vui vẻ, đang muốn gọi lớn, phía sau bèn truyền đến giọng nói âm dương quái khí của Cổ công công: "Sở đại phu, đêm hôm khuya khoắt, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, người trong hậu cung không thể tùy tiện đi ra ngoài sao?"
Sở Dật kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thi lễ với Cổ công công: "Sở Dật gặp qua Cổ công công!"
"Hoang mang rối loạn, quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì? Ai dạy ngươi quy củ, cũng không nhìn xem hiện tại là giờ nào, nơi này là nơi nào?" Cổ công công không vui nhìn Sở Dật, Sở Dật này lúc bình thường rất ngoan ngoãn, nhất định là đi theo con trâu quật cường Thượng Quan quý quân kia, mới học một thân tật xấu, y đã nói Thượng Quan quý quân là tai họa, quả nhiên mà, đều dạy hư người tri kỷ ngoan ngoãn như Sở Dật.

"Sở Dật không giữ lễ tiết, Sở Dật biết tội!"
"Được rồi, hôm nay tạp gia không so đo với ngươi, lần sau lại hoang mang rối loạn như vậy, thì phải đưa ngươi vào Thận Hình Tư, cẩn thận học tập lễ pháp!"
Nghe được ba chữ Thận Hình Tư, sắc mặt Sở Dật hơi hơi đổi đổi: "Tạ ơn Cổ công công không phạt, lần sau Sở Dật chắc chắn cẩn thận!"
Cổ công công vừa lòng mà nhìn Sở Dật trích tiên phiêu dật, dáng người tốt đến mức không thể nói, khuôn mặt, hoàn toàn không hề kém so với ba vị quý quân, người lại tri thư đạt lễ thức tiến thối, Sở Dật này thật đúng là rất ưu tú, y có cần làm người tốt, bảo bệ hạ sủng hạnh hắn hay không đây?.