Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 34: 34: Thà Chết Cũng Không Chịu Khuất Phục






Nhưng y nhìn đến lại là một đôi mắt mang theo khẳng định thêm xác định.
Bệ hạ, bệ hạ thật sự không phải đang lừa y.
Sau khi ý thức được điều này, Thượng Quan Hạo cũng không biết từ chỗ nào mang đến sức lực, chống cự lại đau đớn kia.
Nhìn Sở Dật nhanh nhẹn dùng băng gạc ở trên người hắn băng bó một vòng lại một vòng, rồi sau đó nhẹ giọng dỗ Thượng Quan Hạo thả lỏng thân thể, buông ra tay đang nắm chặt, xử lý mười ngón tay máu thịt lẫn lộn của hắn, chỉ là hơi chạm vào chút một, bèn nghe được thanh âm hắn ẩn nhẫn thống khổ kêu, ngũ quan vặn vẹo, thân thể hơi cong, mồ hôi lạnh không ngừng tràn ra, chứng minh hắn lúc này đang phải chịu đựng thống khổ phi thường.
Lắc lắc đầu, có chút không đành lòng nhìn, đẩy thẳng cửa đi ra ngoài.
"Thế nào, hắn thế nào?" Một cái bóng lướt đi lên, ngước mắt, bèn nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương nôn nóng kia của Thượng Quan Vân Lãng.
Lắc lắc đầu, bên trong hiện tại sống chết còn chưa biết đâu, chỉ là xử lý nửa người trên cùng mười ngón tay đã thống khổ như vậy, vậy hạ thân hắn, đoán chừng cũng không tốt đến đâu.
"Sở Dật sẽ cứu hắn, yên tâm!" Nói xong câu đó sau, cũng không hề phản ứng với Thượng Quan Vân Lãng, ngồi thẳng ở trên ghế tiểu thị chuyển đến.
"Bệ hạ, bệ hạ, hóa ra ngài ở chỗ này a, lão nô nơi nơi tìm ngài đều không tìm thấy."
Một cái thân hình quỷ mị chợt lóe, Cổ công công bèn xuất hiện ở bên cạnh Cố Khinh Hàn, mắt mang lo lắng.
"Bệ hạ, ngài tối hôm qua chính là một đêm không ngủ? Như thế nào trạng thái tinh thần thoạt nhìn không được tốt đâu?"
Gật gật đầu.
"Vậy, bệ hạ muốn hủy bỏ lâm triều ngày hôm nay hay không? Hồi cung nghỉ tạm một lúc."
Lâm triều? Ngẩng đầu nhìn trời, đã hơi hơi sáng, hóa ra một đêm đã qua đi, người bên trong không biết thế nào.
"Cách lâm triều còn thời gian bao lâu?"
"Còn có thời gian trên dưới hai nén hương (nửa tiếng), có điều bệ hạ dùng xong đồ ăn sáng cũng vừa kịp."
"Đồ ăn sáng hôm nay miễn, còn lâm triều, vẫn như thường lệ, trẫm một lát sẽ đi qua."

"Vâng.."
Vừa nãy đã có thị vệ thông báo tất cả mọi chuyện lại đây, Vân vương thiên tuế đã vào ở hoàng cung, hơn nữa lúc cùng bệ hạ tản bộ đi đến Thái Y viện, vừa vặn gặp phải tiểu thị của Thượng Quan quý quân.
Đem đôi mắt âm ngoan kia nhìn về phía vị trí nhà ở của Thượng Quan Hạo.
Tiểu Lâm Tử, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả thánh giá của bệ hạ thế mà cũng dám cản lại, hơn nữa vẫn là ở trước mặt Vân vương.

Lần này, mặt mũi Lưu quốc đều bị ngươi làm mất hết.
Xoay người, cười nham nhở nói với Vân vương vẻ mặt tối tăm: "Vân vương, ngài cũng đừng lo lắng quá mức, Thượng Quan quý quân phúc lớn mạng lớn, có bệ hạ bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Ngài chờ một đêm, nói vậy cũng mệt mỏi rồi, có cần trở về trước nghỉ ngơi một chút hay không? Một khi có tin tức, tạp gia lập tức sai người thông báo cho ngài."
"Không cần, bổn vương bèn ở chỗ này chờ, lời nói của Lưu quốc các ngươi bổn vương không tin được." Như có như không nhìn về phía Cố Khinh Hàn.
Sắc mặt Cổ công công trầm xuống, có ý gì?
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, từ bên trong một mỹ nam tử mặc bộ bạch y như tuyết, trích tiên ưu nhã đi đến.

Nhất cử nhất động của nam tử, đều lộ ra muôn vàn phong hoa, tuy rằng chỉ là bình bình đạm đạm đẩy cửa ra, lại vô cớ làm người ta nhìn một hồi sảng khoái.

Chỉ là giữa mày như họa kia lộ ra mệt mỏinhàn nhạt.
"Nô hầu tham kiến bệ hạ, tham kiến Cổ công công, tham kiến..


vị công tử này." Nhìn thoáng qua Thượng Quan Vân Lãng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
"Hắn thế nào?"
"Thượng Quan quý quân đã không còn đáng ngại." một câu bình đạm này của Sở Dật làm mọi người ổn định, thở phào nhẹ nhõm, ngoài Cổ công công ra, Cổ công công vẫn luôn là vẻ mặt khinh thường.

"Có điều, có lời này nô hầu không biết có nên nói hay không?"
"Nói!"
Do dự một chút, dường như đang suy nghĩ mở miệng như thế nào cho thích hợp, thử nói: "Bệ hạ, Thượng Quan quý quân từ nhỏ thân thể không tốt, dẫn tới hắn bệnh tật ốm yếu, hơn nữa chịu hình phạt hàng năm, không có được cứu trị kịp thời, hiện tại thân thể quý quân có thể nói là vỡ nát.

Nô hầu khẩn cầu bệ hạ có thể một ngày ba bữa cơm theo thường lệ đưa qua, điều dưỡng thân thể quý quân một chút.

Bằng không, cho dù trước mắt tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng khả năng bệnh cũ tái phát vô cùng lớn.

Quý quân quá hư nhược."
"Ngươi nói là Hạo nhi hắn cơm ăn không đủ no, ngày không đủ ba bữa cơm?" Mặt Thượng Quan Vân Lãng âm trầm truy vấn một câu.
Sở Dật còn chưa trả lời, tiểu Lâm Tử liền vội vàng từ buồng trong ra tới, "bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Khinh Hàn.

"Bệ hạ, bệ hạ cầu xin ngài, thưởng một chút đồ ăn cho quý quân đi, thân thể quý quân thật sự rất kém cỏi, nếu lại ăn vỏ cây rễ cây, nô tài sợ thân thể hắn sẽ không chịu nổi, hu hu.."
Còn chưa chờ Cố Khinh Hàn đáp lại, Thượng Quan Vân Lãng bèn cười to ha ha một tiếng, ngửa mặt lên trời trào phúng: "Đường đường một cái đại quốc mênh mông, đường đường một nữ hoàng bệ hạ, lại ngay cả ngày ba bữa cơm cho quý quân của mình đều không làm được, Lưu quốc các ngươi cũng thật đủ" giàu có "a, ha ha, lời đồn đại quả nhiên có vấn đề, quả nhiên có vấn đề a.."
Dứt lời, giận dữ phất tay áo rời đi.
Cổ công công trừng mắt hung tợn, liếc nhìn tiểu Lâm Tử một cái, một chân đạp hắn ra ngoài.

Lấy lòng nhìn Cố Khinh Hàn trong mắt bốc hỏa: "Bệ hạ, bệ hạ ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, quý quân ba bữa cơm đều được chăm sóc cẩn thận đâu, sao có thể sẽ không đủ ba bữa, ăn không đủ nó đâu."
Một đạo ánh mắt sắc bén quét về phía Cổ công công.

Cổ công công lập tức im miệng, con mắt thật tàn nhẫn, thật lạnh, bệ hạ chưa từng dùng loại này ánh mắt này nhìn hắn, bệ hạ chẳng lẽ là thật sự tức giận sao?
"Đi, đem đám người phụ trách ẩm thực cuộc sống hàng ngày của Thượng Quan quý quân đều dẫn tới cho trẫm, thiếu một tên, trẫm bèn bổ sung ngươi vào."
Cổ công công nghe lời nói như phát ra từ địa ngục lạnh băng kia của Cố Khinh Hàn, không khỏi ngẩn ra, vội vàng nhấc chân đạp người bên cạnh một cái: "Không nghe được bệ hạ phân phó sao, còn không chạy nhanh đi làm."
"Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi."
Chỉ chốc lát, một đám thị vệ, tiểu thị cả trai lẫn gái, bèn bị giải lên.

Run run rẩy rẩy quỳ đầy đất.
"Ai cho các ngươi quyền lực, ai bảo các ngươi không cho quý quân ăn cơm?"
"Nói, nói toàn bộ từ đầu cho trẫm, nếu không trẫm chém đầu của các ngươi."
"Bệ, bệ hạ tha mạng a." Nghe được chém đầu, lập tức một đám người không khỏi dọa tái mặt, run run đến càng thêm lợi hại.

Nửa ngày nói không được một câu.

"Không nói phải không? Cổ công công, kéo toàn bộ các nàng ra ngoài chém, nô tài khinh chủ, trẫm không cần."
"Không, không, bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng a.

Nô tài cho dù có ngàn vạn cái lá gan cũng không dám cắt xén đồ ăn của quý quân a."
"Đúng vậy, nô tài thật sự không dám, bệ hạ chẳng lẽ đã quên mất sao? Là chính ngài đã nói, không có mệnh lệnh của ngài ai cũng không được cho quý quân ăn cơm, ngài để hắn chết đói, để hắn quỳ xuống cầu xin ngài."
"Đúng vậy, bệ hạ, những điều này đều là ngài phân phó, không có mệnh lệnh của ngài, nô tài một vạn cái đầu cũng không dám cho quý quân đồ ăn."
Cái gì? Thế nhưng là nguyên chủ hạ mệnh lệnh?
Trầm giọng nói: "Trẫm, nói những lời này khi nào?"
"Bẩm, bẩm bệ hạ, là nói năm, năm năm trước.."
Năm, năm năm trước, nói như vậy, hắn bị đói bụng năm năm? Hắn năm năm này đều ăn cái gì, đều ăn cơm thừa canh cặn? Vỏ cây rễ cây sao?
Nhìn phía tiểu Lâm Tử vẻ mặt khóc thút thít kia, cô có thể xác định, đây tất cả đều là sự thật, chân chân thật thật phát sinh.
Phất phất tay, ý bảo các nàng đều lui xuống đi.
Cất bước đi vào buồng trong, nhìn người trên giường, một thân toàn là băng gạc màu trắng, trên tay cũng được bôi thuốc quấn băng một vòng lại một vòng, một lần nữa đắp cái chăn tẩy đến trắng bệch kia lên.
Không biết có phải trong lúc ngủ mơ cũng đau đớn quá độ hay không? Hiện tại hắn nhắm chặt hai mắt, cau mày, khuôn mặt nhỏ thảm đạm không ánh sáng, tái nhợt giống như một trang giấy trắng.
Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn.
Tại sao ngươi phải quật cường như vậy đâu, cùng lắm chỉ là một câu xin tha, cúi thấp đầu bèn qua đi.

Tội gì tự làm khổ mình chịu đói hơn năm năm, mà làm thân thể của mình trở thành dáng vẻ như vậy đâu..