Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 70: 70: Mắt Chó Xem Thường Người Khác 2






Bên kia, Cố Khinh Hàn trực tiếp đứng ở trước phủ đế sư.
Nhìn hai bức tượng đá sư tử cao lớn uy vũ phía trước, cùng với biển hiệu chính phái trang nghiêm.
Nắm chặt ngọc bích trong tay.

Tiến lên một bước.
"Đứng lại! Không nhìn thấy nơi này là phủ đế sư sao, còn dám đi vào bên trong?"
Bên cạnh, hai nữ nhân thủ vệ, cong tay chống eo, vẻ mặt khinh thường nhìn Cố Khinh Hàn.
Đáy mắt nồng đậm ý cười nhạo không hề che giấu.
Con ngươi Cố Khinh Hàn lạnh lùng, hóa ra là đụng phải hai con chó trông cửa, mắt chó xem thường người khác.
"Ta có việc tìm đế sư!"
"Ngươi có thiệp mời không? Có tín vật không?"
"Không có!"
"Không có ngươi cũng dám tới? Có biết nơi này là nơi nào hay không? Nơi này là phủ đế sư, ân sư của đương kim nữ hoàng bệ hạ, dưới một người, trên vạn người a!"
Một thủ vệ khác, cười trào phúng Cố Khinh Hàn, mới xoay người nói với một thủ vệ khác: "Ngươi để ý nàng ta làm gì? Loại người này gặp nhiều rồi, vọng tưởng mượn sức đế sư, trở thành người trên người, chết tiệt, nàng cũng không tự biết nhìn lại mình xem tự..

Ặc.."
Cổ bị người bóp chặt, một cỗ uy áp vương giả tản ra, đáy lòng thị vệ thủ vệ hoảng hốt.
Y như nhìn thấy Diêm Vương đang vẫy tay với y.
Trong lòng chấn động, đáy mắt hiện lên một nét sợ hãi.

Trên mặt đỏ bừng, bị bóp cổ đến không thở nổi.
Một người khác nhìn thấy đồng bạn bị người ta bóp chặt cổ, hô lớn với bên trong: "Người tới a, có người gây chuyện!"
Rút ra trường kiếm, định vọt tới bên người Cố Khinh Hàn.
Mắt Cố Khinh Hàn lạnh lẽo, bắn ra một đạo hàn quang.
Thị vệ bị ánh mắt của Cố Khinh Hàn làm cho sợ tới mức cả kinh, sau một lúc lâu sửng sốt, mới hất hất đầu, đem cỗ sợ hãi kia áp xuống, trường đao trực tiếp đâm tới.
"Rầm" chỉ là nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, thị vệ đã bị bay ra thật xa, cả buổi không đứng dậy nổi.
Đại môn "rầm" một tiếng mở ra, bên trong chạy ra mấy chục nữ thị vệ, mỗi người đều cầm một cái trường đao.
Không nói hai lời, trực tiếp bổ tới Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn lần này là thật sự nổi giận.
Chó trông cửa này, mắt chó xem thường người khác, khinh thường người ta thì thôi, đường đường một đám tay đấm nuôi trong phủ đế sư lại, không để ý nguyên nhân, không hỏi xanh đỏ đen trắng, đã liều mạng xông lại đây.
Nếu là đụng tới người không biết võ công, cho dù sống sờ sờ không bị chém chết, chỉ sợ cũng nửa sống nửa chết đi!
Bóp cổ thị vệ không buông, trực tiếp giơ cả chân trái, chân phải đá mạnh bào những thị vệ tập kích đó.
Chỉ khoảng nửa khắc (7-8 phút) sau, một đống thị vệ kia toàn bộ đều bị Cố Khinh Hàn đánh bại, ngã trên mặt đất, ôm đùi và cánh tay, quỷ khóc sói gào.
Bóp chặt cổ, lại là khẩn trương: "Nói! Đế sư ở nơi nào, đưa ta đi gặp nàng!"
Thị vệ bị Cố Khinh Hàn bóp chặt cổ nhìn trong phủ ra tới mấy chục hộ vệ, vốn dĩ trong lòng vui vẻ, cho rằng Cố Khinh Hàn sẽ phải bị đánh cho tơi tả.
Chính mình cũng có thể báo thù cái bóp cổ kia, không nghĩ tới, chỉ là trong một lát, những người này toàn bộ đều ngã xuống.
Lúc này là thật sự sợ hãi, nhiều người như vậy đều đánh không lại nàng, chẳng may tay nàng vừa động, trực tiếp bẻ gãy cổ y, vậy phải làm sao bây giờ?
"Ta, ta nói, ta cái gì cũng đều nói!"
Nghe vậy, Cố Khinh Hàn chán ghét, vung tay trực tiếp ném nàng ta ra.

Thị vệ vừa được giải thoát, thở mạnh hổn hển, nghỉ tạm một lúc, mới trả lời:
"Đế sư không ở trong phủ, nghe nói là muốn đi xem những lưu dân đó hiện tại an bài như thế nào!"
"Cái gì? Nàng không ở trong phủ.

Vậy nàng khi nào trở về?"
"Cái này, tiểu nhân cũng không rõ lắm, có lẽ một lát sẽ trở về, hoặc cũng có thể phải vài ngày mới trở về.

Thân phận tiểu nhân hèn mọn, không dám hỏi nhiều!"
Thị vệ nửa ngày không thấy Cố Khinh Hàn hỏi lại, nhịn không được trộm nâng con ngươi lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Cố Khinh Hàn âm trầm, thị vệ không khỏi rụt rụt cổ.
"Nếu, nếu là ngài không tin, ngài có thể đi vào bên trong lục soát!"
Cố Khinh Hàn nhìn chằm chằm thị vệ một lúc lâu, đợi xác nhận nàng ta thật sự không có nói dối, mới bỏ qua cho nàng ta.
Có cho phép nàng ta cũng không dám lừa cô.
Nghĩ đến lúc trước nàng ta độc miệng với mình, không nén được lửa giận ngùn ngụt, còn chưa từng có người dám mắng cô như vậy đâu!
"Bốp" "bốp" vung qua hai bạt tay thật mạnh.
Thị vệ bị hai bạt tay này của Cố Khinh Hàn văng ra thật xa, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi kia, còn mang theo mấy cái răng.
Thị vệ bị hai bạt tay này đánh đến chóng mặt, trời đất quay cuồng, chờ thời điểm hơi có chút phản ứng lại, nhìn thấy trên mặt đất hỗn hợp máu loãng cũng răng đỏ chóe một mảng, trực tiếp té xỉu.
Cố Khinh Hàn nhìn về phía viện lớn, nhà cao cửa rộng kia, hiện lên một mạt trầm tư.
Rồi sau đó cất bước rời đi.

Trên đường, Cố Khinh Hàn tay sờ cằm trầm tư.
Cổ công công không ở, hoàng cung cũng không vào được, đế sư lại không ở, trên người cũng không có tiền, vậy nên tìm ai đây?
Con ngươi sáng ngời, Lộ Dật Hiên, đúng, có thể tìm Lộ Dật Hiên!
Sau khi hỏi người qua đường, phủ tả tướng nên đi như thế nào, Cố Khinh Hàn nhún mũi chân một cái, trực tiếp thi triển khinh công mà đi.
Trước phủ tả tướng.
Thanh âm Cố Khinh Hàn chậc chậc, quái dị nhìn trước cửa một cái viện nho nhỏ rách nát.

Viện rất cũ, cũng rất nhỏ, ở trong một hẻm nhỏ hẻo lánh, không cao lớn khí phái, trang nghiêm đẹp đẽ quý giá như trong phủ đế sư, nơi này chỉ là tĩnh lặng, bình yên.
Trong phủ tả tướng cũng bình thường giống như nhà dân xung quanh, nếu không phải trên mặt biển hiệu viết "phủ tả tướng", Cố Khinh Hàn thậm chí cho rằng mình đã tìm nhầm nhà.
Nhìn nhìn lại tòa viện này đều không biết ở đã bao nhiêu năm, trên cửa lớn sơn khắc đã phai sắp không nhận ra màu sắc, nhà ở cũng cổ xưa đến làm người ta nhịn không được hoài nghi, có thể động đất một cái, sẽ trực tiếp làm sụp hay không? Có lẽ cũng không cần động đất, có lẽ ngày nào đó ngủ một giấc tỉnh dậy, đã bị chết chôn ở dưới.
Đang muốn gõ cửa, nghĩ đến sự việc ở cửa cung cùng trong phủ đế sư mắt chó xem thường người khác, nhịn không được giật giật miệng.
Có lần một, lần hai, không thể có lần ba, chẳng lẽ, còn phải để cô lại chịu đựng cảm giác bị người khác khinh thường?
Hừ, nếu là người trong phủ tả tướng dám cản cô, dám xem thường cô, lần này cô cũng sẽ không lại thủ hạ lưu tình, thế nào cũng phải đánh đến cho cha mẹ các nàng cũng không nhận ra!
Gõ cửa thật mạnh.
Bên trong truyền đến một đạo thanh âm già nua: "Ai ở bên ngoài gõ cửa, chờ một chút, lập tức liền mở giúp ngươi!"
Bên trong truyền ra thanh âm rầm rầm, qua một hồi lâu, cửa lớn mới "kẽo kẹt" một tiếng, mở ra.
Một lão nhân đầu đầy tóc bạc gù, lưng thăm dò đi ra.
Mặt lão nhân mang nghi hoặc: "Ngài là?"
"Đây là phủ tả tướng đương triều sao?"
"Đúng vậy, nơi này chính là trong phủ tả tướng!" Lão nhân hiền từ trả lời, trong mắt không có trào phúng, không có khinh thường, chỉ có khó hiểu.
Hơi hơi mỉm cười: "Ta là tới tìm Lộ Dật Hiên, nàng hiện tại có ở nhà sao?"
"Tìm tả tướng đại nhân a, nàng đi ra ngoài, còn chưa có trở về, nếu không, ngài vào bên trong ngồi một chút, chờ nàng trở lại!"

Lộ tướng cũng không ở, đầu năm nay, làm sao tìm người đều khó như vậy?
Gật gật đầu, theo lão nhân vào trong viện.
Vào trong viện này, Cố Khinh Hàn có chút phát khiếp.
Đây thật sự là phủ tả tướng sao? Tả tướng không nghèo như vậy đi? Cô nhớ rõ lương tháng của nàng không thấp a, làm sao nơi ở kém như vậy?
Một đường đi vào, trong viện, không có hoa cỏ cây cối, không có đình đài lầu các, càng không có núi giả thác nước, chỉ có rau xanh đầy đất.
Những rau xanh đó có xanh mượt một mảnh, có vừa mới mọc ra chồi non.
Vốn là tiểu viện nhỏ đến đáng thương, lại trồng trọt thêm những thứ này, có vẻ càng thêm nhỏ hẹp.
Trong viện, một thị vệ hay người hầu cũng không có, chỉ có mấy lão giả tóc trắng xóa vất vả cần cù lao động trên mặt đất.
Cố Khinh Hàn nhìn được càng thêm kinh ngạc.
Lão nhân đưa Cố Khinh Hàn đi về hướng chủ điện, dâng trà.
Cố Khinh Hàn chỉ là nhấp nhẹ một ngụm đã cau mày.
Trà này cũng quá khó uống đi, vừa đắng lại chát: "Ngươi biết Lộ tướng đi đâu sao?"
"Cái này, lão nô xác thật không rõ ràng lắm, tả tướng đại nhân, thường xuyên vừa đi ra chính là mười ngày nửa tháng, cho dù trở về một chuyến, cũng ở không được bao lâu!"
"Vậy cả ngày nàng bên ngoài bận rộn, là đang vội làm cái gì?"
Nghe vậy, lão nhân cười hòa ái, trong mắt toàn là từ ái: "Đứa nhỏ tả tướng này a, chính là mềm lòng, tâm địa tốt, đây còn không phải lần trước nạn châu chấu, thủy tai, các bá tánh khổ a, tả tướng đại nhân suốt ngày ở bên ngoài vội vàng dàn xếp cho các nàng!"
"Tuy nói hiện tại đã an bài gần xong, nhưng các bá tánh vẫn là không có nhà để về, thảm a, đồng ruộng không phải bị lũ lụt ngập úng, thì là nạn hạn hán, không có thu hoạch, muốn trở về trồng chút hoa màu rau quả, đều không trồng được a!"
Lão nhân trách trời thương dân thở dài, tiếp tục nói: "Tuy rằng nữ hoàng hạ lệnh dàn xếp cho bá tánh, nhưng nhiều người như vậy, chung quy không có khả năng mỗi người đều đến sông Nguyên sửa đê, triều đình cứu tế chỉ là nhất thời, không có khả năng vẫn luôn liên tục như vậy!"
"Tả tướng đại nhân, cầm bổng lộc của chính mình đi mua lương thực, toàn bộ cho các bá tánh.

Nhàn hạ rất nhiều, còn đến trấn bên cạnh bán tranh chữ, kiếm chút ngân lượng."
Cố Khinh Hàn thản nhiên gật gật đầu, Lộ tướng này, còn tính không tồi!.