Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 44




An tĩnh được một lát, cuối cùng Nguyên Ân cũng mở miệng -"Chúng ta từng gặp nhau?"-

Tiêu Lạc chớp chớp mắt, qua mấy giây mới trả lời -"Vừa gặp lúc nãy"- Chẳng lẽ nói gặp từ mấy kiếp trước, có khi y lại tưởng bản thân cô có vấn đề thần kinh, bỏ chạy nữa thì khổ cô đi tìm lắm.

- "Tại sao lại cứu tôi?"- Nguyên Ân nhìn về phía xa xăm mà hỏi

Tiêu Lạc nghiêng đầu, rất tự nhiên mà đáp -"Vì cậu là chồng tôi"- Ban đầu còn chưa xác định, nhưng hiện tại đã xác định rồi. Để ý mấy thế giới trước, người yêu đều lớn hơn số tuổi thiếu niên, hiện tại ở độ tuổi này chưa biết che lấp sự tàn nhẫn là chuyện thường tình.

[…] - cái này còn dọa cậu ấy hơn

Nguyên Ân lần này biểu lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt non nớt, Tiêu Lạc bỗng thấy buồn cười. Lấy tay sờ lên gò má có chút hồng hồng của người đối diện -"Nếu cậu không thích, tôi cũng không ép đâu.  Cảm ơn đã cứu mạng tôi lúc nãy, coi như hết nợ nha"-

Nói rồi Tiêu Lạc đứng dậy muốn tìm một chiếc xe khác để tiếp tục tiến đến căn cứ B.

Bóng dáng của Tiêu Lạc cách y tầm 50m thì y mới có thể hoàn hồn. Hạ quyết tâm, nhanh chân đi đến chỗ cô, lại cái bộ dạng chẳng nói chẳng rằng, bế cô lên chiếc xe Audi gần đó.

Tiêu Lạc bất động luôn, cái tính lúc thì im lặng, lúc thì chiếm hữu, lúc thì ôn nhu khiến cô chìm đắm như trút ngàn cơn say, đầu óc từ lâu đã quá mê mẫn người này.

- "Chị đã nói thì đừng mong nuốt lời"- Nụ hôn ngọt ngào như kéo cô vào trong bể rượu mạnh. Đầy mạnh mẽ chiếm hữu, không ôn nhu nhưng tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nguyên Ân ban đầu mang lòng phòng bị với nữ nhân vô duyên vô cớ khiến y đau lòng, nhưng trái tim luôn thắng lý trí. Khi thấy cô cận kề sinh tử, thấy cô tàn nhẫn với bản thân mình, y tức giận. Chính Nguyên Ân dùng cách im lặng để ngăn cản cảm xúc nóng chảy như núi lửa của bản thân.

Câu nói của Tiêu Lạc tựa như những hạt giống ươm mầm trên nền đất khô cằn, y mặc kệ nữ nhân thực sự là ai, y nguyện dỡ bỏ lớp đề phòng. Mạng y là do cô cứu, cô muốn lấy lúc nào, y đều cho.

Chắc chắn người khác sẽ nói y điên rồi. Đúng, Nguyên Ân điên rồi, nhưng là y cam tâm tình nguyện.

Tiêu Lạc thảnh thơi gục đầu bên cửa sổ, nhìn lũ tang thi bị cán bẹp dí, chỉ tiếc tinh hạch thôi.

- "Ngắm em này"- Nguyên Ân vừa lái xe vừa ngắm nữ nhân bên cạnh.

Tiêu Lạc nghe y nói, cũng thuận thế đảo ánh mắt sang, nụ cười hờ hững vẫn còn vương trên khóe môi. Nguyên Ân chẳng thể chống cự được sát thương quyến rũ của ai kia, kéo cô vào trong lòng mình ngồi.

Tiêu Lạc như tựa như mèo rừng của Na Uy, lười biếng nằm yên ngắm nghía khung cảnh xung quanh. Khuôn mặt bình tĩnh tựa như toàn bộ trời đất có đảo lộn đều không ảnh hưởng tới cô.

Tiêu Lạc chỉ có thể câm nín trước cậu nhóc này, ai nói cho cô biết, cái người vừa rồi còn đỏ mặt sau hôn giờ đang thành thục trêu chọc cô đây này.

Tối đến, cả hai dừng chân tại siêu thị bị bỏ hoang, Nguyên Ân để lại cô trong xe -"Chị ở đây, em vào quan sát tình hình"-

Dù ở bất cứ thời kỳ nào, người này cũng có thể dùng cách riêng của mình mà quan tâm cô.

Tiêu Lạc nằm dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cô đã dành phần nhiều sức lực cho việc chạy trốn, đánh tang thi... Giờ thì mệt mỏi lắm rồi. Cần được nghỉ ngơi chốc lát.

Nhưng động cơ của xe vẫn không để cô yên, cách 500m về phía Tây có tầm bốn chiếc xe dạng quân dụng đang chạy về hướng này.

Ánh mắt của Tiêu Lạc hiện lên tia chán ghét, đám người này quá phiền phức.

Dị năng của nguyên chủ song năng mộc thủy, thuộc hệ dị năng yếu và không có chỗ trọng dụng thời kỳ đầu mạt thế. Nhưng kết hợp với tinh thần lực cùng dược trước đây đã uống thì khác. Hiện tại, Tiêu Lạc có thể đánh ngang với cả tang thi vương.

Tiếng động cơ ngày một đến gần, có vẻ như người trên xe quân dụng cũng phát hiện ra chiếc xe thần bí đậu trước cửa siêu thị, muốn dùng vũ khí diệt trừ hậu hoạn.

Tiêu Lạc nâng tay lên, một loạt bóng nước nho nhỏ xuất hiện, nhưng sắc màu khác lạ, nó đen sền sệt, lúc thì lỏng, lúc thì đông đặc. Chỉ cần viên đạn ra khỏi nòng, chắc chắn bọn người trên xe cũng đến Tây Thiên.

Dường như có thần giao cách cảm, Nguyên Ân có cảm giác không đúng, bèn nhanh tay vớ đại một đống đồ hộp trên kệ mà đi ra ngoài.

Ánh mắt trở nên tăm tối, sát khí bắt đầu tỏa ra khi thấy khẩu súng hướng về người yêu. Nguyên Ân chẳng màng đúng sai, phất tay, một lốc xoáy nhỏ dẫn điện xuất hiện, không lớn nhưng vừa bằng bốn chiếc xe kia.

Nguyên Ân không quan tâm đến tiếng la hét, khẩn khoản, bình tĩnh ngồi lên xe. Việc đầu tiên chính là kiểm tra cô có sao không. Y dò xét từ trên xuống dưới, thấy cô vẫn an tĩnh ngủ mới thu lại khí thế ban đầu.