Nam Phụ! Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Ngươi

Chương 26: Thắng lợi (2)




Đúng như lời Ngọc Anh nói, lần tiếp theo Tuệ An đấu với Thiếu Châm, cô nàng ngồi cạnh Kiz. Tện véc đen lúc trước định buộc dải che mắt cho Tuệ An nhưng bị cô lườm cho một cái lạnh thấu nên liền lùi lại. Vừa buộc dây Tuệ An vừa lẩm bẩm:"Mình chưa xem cô ta đánh võ bao giờ nên cũng chưa thể chắc chắn phần thắng, tốt nhất nên dùng mưu vậy không khéo lại vô viện hàm huyên với Ngọc Uyên" (Tác giả: Ngọc Uyên mà nghe thấy thì sẽ khóc hay cười đây)

Tuệ An được đưa vào phòng tỏng tiếng rì rầm to nhỏ. Đa phần mấy tên bà tám đó đều nói về việc cá cược xem ai thắng. Lần đầu Tuệ An thấy xã hội đen mà cũng nhiều chuyện gớm, có lẽ vì ngày thường bận quá không có cơ hội gặp nhau nên bây giờ bù cho đủ. Cửa phòng đóng sập lại nhưng không nghe thấy tiếng chốt nên Tuệ An đoán nó không hề khóa như lầm trước. Lần trước lúc ra thì cô phải gõ cửa rồi kêu lên:"Mở cửa"...vô cùng phiền toái.

Thiếu Châm không đợi thêm giây phút nào mà đã ngay lập tức ra đòn nhân lúc đối phương không để ý. May mà tai Tuệ An thính nên đã tránh kịp nhưng mũi chân vẫn sượt qua mặt cô. Tuệ An thấy mình số quá đen, vừa lẫy thì bị đấm trượt giờ lại đá, nếu cô chận chân chút xíu có phải giờ mặt sẽ sưng vù không? 

Tuệ An vẫn đi theo hướng tránh chứ không đánh, cô thà mất sức chứ không muốn đánh trả chờ bao giờ cô hiểu hết cách đánh lẫn chiêu thức của Thiếu Châm thì mới đánh trả được. Thiếu Châm vẫn liên tục đá ngang, nói là đá ngang nhưng chân lại giơ rất cao luôn hướng về phía cổ và ngực Tuệ An.

Lúc cụt đường, Tuệ An đột nhiên nhận ra mình đang lùi vào cánh cửa phòng, cả hai đêu bịt mắt nên Thiếu Châm cũng không biết hai người đang đứng đâu. Tuệ An nhếch miệng một cái, nghĩ thầm:"Chỉ cần cô đá một phát nữa sẽ có trò hay đó"

Thiếu Châm đột nhiên thấy bản thân mình thật hiếu thắng. Sự hiếu thắng này của cô sinh ra từ vị chủ nhân kia, cô muốn chủ nhân hài lòng về mình và muốn giết chết kẻ thù của chủ nhân. Sau khoảng 2 giây ngắn ngủi cô đã quyết định tung cú đá cực mạnh về phái Tuệ An. Lần này Tuệ An đã liều lấy thân mình ra để cược, nhưng dù cô có biết trước kết quả mà tránh ra nhưng cũng không kịp, mũi giày cao gót kia làm cho mặt cô có một vét máu đỏ tươi. Cánh cửa phòng cũng bị đá đổ về phía ngoài, hai cô giờ đây trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. 

Tuệ An quệt máu trên mặt đi, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm nhưng có vẻ nếu không chăm sóc thật kĩ thì mặt cô sẽ có sẹo. Tuệ An mặc kệ dư luận mà đi ra bên ngoài, dĩ nhiên vì trận đấu chưa kết thúc nên Thiếu Châm phải ra cùng cô. Khung cảnh xung quanh vẫn là một màu tối đen, may mà vì chăm chú xem trận đấu nên mấy tên mồm mép cũng rất im lặng khiến cho việc nghe âm thanh của Tuệ An không bị ảnh hưởng cho lắm.

Cô lùi người về cái bàn gần mình nhất rồi chống tay lên bàn, dùng toàn bộ lực đá về phái trước. Sau en nờ lần bị đánh thì đây là cú đánh trả đầu tiên Tuệ An dành cho Thiếu Châ., Vì mặc váy bó với cả cũng đá bằng hai chân nên Tuệ An không bị hở chút nào. 

Tay Tuệ An nhẹ nhàng mò mẫn trên bàn nhân lúc Thiếu Châm còn đang ôm ngực. Cô mở lắp hai chai rượu trên bàn, dù không biết là loại gì nhưng chắc chăn sẽ có một trai rượu vang trắng. (Tác giả: Chị thâm quá) Vì trai rượu dánh thật với cả phía trước lại có mấy cái bình hoa chắn nên mọi người cũng không nhìn thấy động tác khác lạ của cô. Thiếu Châm dần đỡ hơn, cô nàng dù đã có kinh nghiệm bao năm nhưng lần này chỉ vì muốn lấy lòng một người mà lại tự biến mình thành kẻ ngốc lao về phía Tuệ An. 

Nhưng chưa kịp ra đòn đã bị một cú quét chân của Tuệ An làm cho mất đà, nếu không bịp mắt thì có thể dễ dàng lấy lại thăng bằng nhưng bây giờ mọi thứ tối den các giác quan của Thiếu Châm cũng bị tê liệt. Cô nàng lao về phía Tuệ An vừa đứng còn Tuệ An thì đa nhanh gọn tránh được sang một bên. Cả cái bàn đồ ăn đó bị đổ xuống, Thiếu Châm cũng bị ngã, tay cô chống xuống đất mà không biết chất lỏng kia cũng đnag chảy về phía mình,

- A...A...A

Thiếu Châm kinh hãi ôm lấy hai bàn tay của mình, những giọt máu hòa quyện với rượu chảy trên nền nhà. Tuệ An lắc lắc đầu:"Nếu vừa lẫy cô không ác với tôi thì giờ tôi cũng không dùng thủ đoạn hèn hạ này với cô đâu. Chỉ là đấu võ thôi mà chiếu nào cua rôc cũng như muốn lấy mạng tôi vậy." Vừa nghĩ cô vừa đưa tay lên lau máu đang chảy trên má mình.

Người của Kiz đến dìu Thiếu Châm đi. Và dĩ nhiên Thiếu Châm mất tư cách tham gia và Tuệ An thắng rồi. Tuệ An lướt qua chỗ Ngọc Anh:"Em lấy thẻ bài rồi mang đến bệnh viện nhé, chị tới đó xem Ngọc Uyên sao rồi"

Ngọc Anh vẫn đơ người, một lúc sau cậu mới giật mình:"Dạ..Dạ"

Tuệ An vội vàng bước đi, lúc tới chỗ Kiz cô có nói một câu nhanh gọn:"Thủ đoạn không phải chỉ có anh mới nghĩ ra được đâu"

....................................

Tuệ An đến bệnh viện mà Tử Oanh nhắn rất nhanh. Cô như con thiêu thân chạy nhanh vào rồi hỏi y távề phòng mà Ngọc Uyên nằm, đó là một phòng VIP trên tầng 20. Tuệ An đi thang máy đến suýt nôn mửa, cô chưa cái thang máy nào khiến người ta chóng mặt như cái của bệnh viện này (Tác giả:Đây là lúc nào rồi còn đòi hỏi. Người ta bệnh viện sịn đấy có mà chị bị say ý =.=)

Tuệ An vừa đi vừa nhìn hết đống số phòng và cuối cùng cô cũng tìm được phòng 334 trong truyền thuyết. Nhưng trước của phòng là một đống vệ sĩ, nhìn thôi cũng biết là người nhà Ngọc Uyên rồi. Đám vệ sĩ đó không cho Tuệ An vào, cô nàng bực bội gọi điện cho Tử Oanh:"Ra cứu mình"

- À...chờ xíu nhé!

May mà nhờ Tử Oanh, Tuệ An mới đi vào được. Người ngồi bên giường bệnh lúc đó là Khởi Minh, trông sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, bàn tay anh nắm chặt lấy tay Ngọc Uyên. Tuệ An đang định hỏi thì bị Tử Oanh giật giật tay rồi lắc lắc đầu ý nói dừng lên tiếng. 

Tử Oanh đưa Tuệ An ra lan can phía ngoài phòng bệnh, từ đây có thể ngắn được thành phố lấp lánh về đêm trong không khí yên tính. Những cơn gió lướt qua gương mặt Tuệ An, vệt máu ngừng chảy trên má cô tạo nên một hình ảnh vô cùng cá tính mà gỗ nghịch. Tử Oanh giờ mới để ý đến vết thương kia:

- Cậu...

Tuệ An cắt lời:

- Vết thương nhỏ thôi...Không sao đâu.

Tử OAnh bất giác giật đầu:

- Ừ! Tí nữa cậu đi băng bó lại đi. Ngọc Uyên cậu ấy chỉ bị thương nhẹ thôi may mà chưa tổn hại tới ngực nhưng miệng vết thương phải mất thời gian dài mới lành được. Có lẽ Khởi Minh rất lo lắng....

Tuệ An nhớ ra điều gì đó:

- Khởi Minh có tình cảm với Ngọc Uyên hả? Nhưng sao bình thường hai người họ lại hai cãi nhau vậy.

- Chúng mình là bạn thân nên mình cũng không giấu cậu nữa. Cậu có từng nghe đến chế độ nô lệ chưa? - Tử Oanh vừa nói vừa đặt tay lên lan can, nhắm chặt mắt lại.

- Chế độ nô lệ? Nó chẳng phải là có từ thời cổ đại sao? Giờ thì lấy đâu ra mà còn nữa.- Tuệ An từng nghe nói đến cái này khi học lịch sử.

- Còn đấy! Ngày xưa, tổ tiên của Khởi Minh là nô lệ cho dòng họ Hàng, tức họ của Ngọc Uyên. Nhưng sau đó ông của Khởi Minh đã trốn đi trong khi vẫn chưa chấm dứt thân phận nô lệ. Sau này lúc ba Khởi Minh lấy mẹ anh ấy thì cả hai người họ đã tới quỳ xuống tạ lỗi với chủ tịch Hàng Hùng tức ba Tử Oanh và họ nguyện sẽ làm nô lệ cho nhà họ Hàng 50 năm để đền bù những gì mà tổ tiên họ đã nợ. Nhưng mới được một năm, trong lần sinh Khởi Minh thì mẹ anh ấy vì sinh khó mà mất, người ba vì nhớ nhung vợ mà mắc bệnh qua đời ngay sau đó 3 năm. Chủ tịch Hàng Hùng đã làm tang lễ cho họ rồi nuôi dạy Khởi Minh. 

Tuệ An nghĩ thầm:"Thật ngốc!"

-Khởi Minh làm theo lời cha mình trước khi mất và quyết định làm nô lệ cho người nhà họ Hàng suốt đời để trả ơn, võ công của anh ấy cũng do chủ tịch Hàng Hùng dạy. Vì chơi với nhau từ bé nên từ năm lớp 9, Ngọc Uyên đã yêu Khởi Minh và tỏ tình với anh ấy nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Không dừng lại ở đó, Ngọc Uyên còn đòi cha hủy bỏ thân phận nô lệ của Khởi Minh nhưng không ngờ lại khiến cho chủ tịch Hàng Hùng tức giận và nói "Khởi Minh, cậu vĩnh viễn phải bảo vệ cho con gái tôi, nếu cậu dám yêu nó tôi sẽ giết cậu". Ngọc Uyên đã khóc lóc và bỏ ăn bỏ uống mấy ngày nhưng không thay đổi được gì.

Tuệ An cảm thấy rất muốn khóc, không ngờ trên đời này vẫn còn kiểu chàng lọ lem nàng công chúa nữa,

- Sau đó Ngọc Uyên muốn Khởi Minh đưa cậu ấy đi trốn nhưng không ngờ anh ấy lại phản bội Ngọc Uyên rồi báo cho chủ tịch Hàng Hùng khiến cậu ấy bị nhốt lại. Vì vậy mà quan hệ giữa hai người họ dần xấu đi đến mức người Ngọc Uyên hận nhất chính là Khởi Minh,.