Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 41




Một sứ mạng vô cùng quan trọng được đặt hết hy vọng vào Tiểu Nô.

Do không còn quyền hạn như trước nên Thiên Tuệ không thể tự mình làm, nên đành nhờ Tiểu Nô liên lạc với Tuấn Kiệt để tìm tung tích Tuyết Ngân và đưa cô ấy vào cung.

Nhờ ngự y tận tình chữa trị, tay của cô của đã hồi phục nhanh chóng, vẫn một mình biệt giam trong Lãnh Cung lạnh lẽo ảm đạm, chỉ có hai nô tì hầu cận bên cạnh, nhưng cô không còn bi quan, không buông xuôi cuộc đời mình mặc cho thế gian hành hạ.

Dù lòng cô đang đau đớn khó chịu vì những hành động mà Thiệu Anh gây ra với mình, nhưng chẳng trách được bởi tính khí Thiệu Anh đã là như thế, hắn chưa một lần tin cô, trước kia cũng có lẽ hắn chỉ giả vờ không có gì để dõi theo cô, xem cô có chịu hồi tâm chuyển ý hay không, nhưng hắn lại cho rằng cô vẫn ngựa quen đường cũ, chứng nào tật nấy, nhưng bởi còn nặng tình nên không muốn giết cô, mà lại đày đọa cô vào chốn mà ma còn phải chê như thế này.

Thiệu Anh thà không ngó ngàng đến cô, lạnh lùng với cô nhưng vẫn hơn là giết cô, vì biết rằng, nếu hắn giết cô thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô nữa.

Thật là một người đàn ông si tình, mà lại vô cùng ích kỷ, sẵn sàng mặc cô chịu rét, chịu lạnh, cô đơn trong lãnh cung, vẫn tốt hơn để cô sớm thành người thiên cổ.

Còn Thiên Tuệ, cô hận hắn, hận bản thân vì không thể làm gì được với hắn. Nay đứa con mà cô đã mang thai hơn hai tháng qua đã không còn, vậy thì còn gì để vướn bận, còn gì để cô phải lo lắng nữa?

Tất cả đã mất hết rồi, bây giờ trong lòng Thiên Tuệ chỉ hiện rõ hai từ "báo thù", báo thù cho con của cô, báo thù cho tính bản thân cô. 

Ngữ Ngữ khi nghe tiếng gõ cửa, liền chạy ra mở cửa:

"Nương nương..." Ngữ Ngữ quay sang gọi Thiên Tuệ

Thiên Tuệ vẫn nằm trên giường khó chịu, mặt vẫn đối diện với bức tường.

Dù thần trí đã nhận biết rõ những gì diễn ra xung quanh, nhưng cô mặc nhiên không đếm xỉa, tâm trạng của cô giờ đây vô cùng chán nãn mệt mỏi, dù đã gạt bỏ cái chuyện tìm cái chết mà cách đây vài ngày cô đã nghĩ đến.

Vừa nghe tiếng Ngữ Ngữ thì tiếng mở soạt của cánh cửa phát ra, tiếp theo một giọng nói quen thuộc thánh thót vang lên:

"Nô tài khấu kiến nương nương..." Tiểu Nô quỳ phịch xuống trước giường cô đang nằm.

"Ta không còn là Thần Phi mà Hoàng Thượng sủng ái nữa, đừng có thi lễ như vậy, ta không dám nhận đâu..." Giọng nói vô cảm thốt ra khiến Tiểu Nô kinh ngạc, không thể nào tin người đang nói đó là Thiên Tuệ.

Thiên Tuệ cố gượng ngồi dậy, lưng dựa vào tường, có thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô nhợt nhạt đến mức nào.

Tiểu Nô vẫn quỳ dưới đất, gương mặt cậu ta không giấu nỗi sự lo lắng dành cho Thiên Tuệ.

"Việc tôi nhờ cậu sao rồi?"

"Nô tài đã gặp được Đăng tướng quân trong ngục, nhưng..."

Thiên Tuệ liền chau mày lại, thần sắc như hồi phục lại cảm xúc vốn có:

"Thế nào?"

"Hoàng Thượng đã ra lệnh dùng nhục hình với Đăng tướng quân, e rằng chỉ còn nửa mạng sống, nếu như chúng ta không thể tìm ra bằng chứng để minh oan cho Nương nương và tướng quân, thì e... e rằng Đăng Tuấn Kiệt tướng quân sẽ mất mạng nếu ở lâu thêm nữa..."

Hơi thở của cô có phần gấp gáp hơn lúc nãy,thật sự không tin được những gì Tiểu Nô nói là thật, Thiệu Anh tàn nhẫn đến mức ấy sao? Chẳng phải Tuấn Kiệt là huynh đệ tốt của hắn sao?

Cô thở hắt một cái, như gạt bỏ đi những gì đang nghĩ trong đầu, gạt bỏ mọi cảm xúc hiện giờ của mình, sắc mặt lại trở nên băng giá.

Nghĩ đến Huệ Phi, cô ta đã lộ rõ bộ mặt hồ ly của cô ta rồi.

Hôm đó không nhờ Thiệu Anh, thì e rằng cô đã bị Huệ Phi hành hạ đến thân tàn ma dại.

Thật là một mụ đàn bà nham hiểm, thật sự cô không ngờ ở thời cổ đại lại có những loại người độc ác như vậy, cứ ngỡ những "vai diễn" ấy chỉ có trên phim truyền hình.

Chỉ có Huệ Phi mới có gan làm ra chuyện này. Trong vô thức, cô nắm chặt tay bấu lấy tấm chăn đang đắp trên người, trong đôi mắt thể hiện rõ sự phẫn nộ pha lẫn hận thù.

Chợt khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười đáng sợ, mắt liền trừng nhìn Tiểu Nô:

"Bằng mọi cách, phải đưa cho được Tuyết Ngân vào cung! Cho dù ta có mất mạng đi chăng nữa thì phải bắt cô ta ( Huệ Phi) chết chung " Nhìn thấy thần thái thay đổi đột ngột của Thiên Tuệ, Ngữ Ngữ, Vân Vân liền quỳ xuống như hiểu được toàn bộ ý nói của cô.

Trong căn phòng u tối lạnh lẽo chỉ được thắp sáng bởi ánh nến lặp lòe, thứ ánh sáng yếu ớt đang phải đối chội lại những cơn gió lạnh đang tràn vào, nhưng nó vẫn kiên trì tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt ấy.

Long Thành như bị một đám mây đen xám xịt bao vay lấy, không thể nào tìm thấy được thứ ánh sáng ấm áp của mặt trời nữa. Tất cả đều chìm trong không gian lạnh lẽo, u ám, hệt như Lãnh Cung mà Thiên Tuệ đang bị giam.