Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 50




Tôi là một... kỹ nữ của một Kỹ Viện nổi tiếng ở Kinh thành này.

Phải, có thể người ta khinh tôi, chà đạp tôi, nhưng cũng có không ít người ghen tị với tôi, muốn có được vị trí của tôi hiện giờ, một hoa khôi của Lạc Xuân lâu.

Tôi không có ký ức, không có người thân cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ có thân xác này, có linh hồn này, đơn giản chỉ là vậy thôi.

Lần đầu tiên tôi đặt chân đến chốn này, tôi như một con búp bê bị vứt ở bãi rác được người ta nhặt về, cũng như thế, họ nói tôi đến từ miền Nam nên tôi có một cái tên mới và nó sẽ gắng liền với cuộc đời của tôi, dù sao tôi cũng thích cái tên này: Nam Phong.

Như tôi đã nói, tôi chỉ có thân xác này, chỉ có linh hồn này, cho nên tôi rất quý chúng, tuyệt nhiên sẽ không để ai xâm phạm.

Kỹ nữ thì đã sao nào? Không phải ả kỹ nữ nào cũng nằm ườn ra để kiếm tiền, tôi chỉ bán tiếng hát và chút ít tài nghệ của mình, chắc không quá đáng chứ?

Người dân gian cười chê tôi, phỉ nhổ tôi như một con quái vật bốc mùi kinh tởm. Khi ấy tôi chỉ biết giả vờ lờ đi những gì mà họ nói về tôi, thậm chí có người còn xông đến chỉ thẳng vào mặt tôi là một con ả dâm tiện, quyến rũ phu quân của họ.

Tôi cũng chỉ cười khẩy rồi mắn miết cho họ một trận, mắn đến khi họ cứng họng, mặt mày đỏ tía vì tức.

Lúc đó tôi liền thu lại nét mặt rồi bỏ đi cười thích thú, phải! Tôi đáng ghét như vậy đấy! Nhưng vẫn tốt hơn làm một nữ nhi yếu đuối mặc thiên hạ chà đạp thế nào cũng được, tất nhiên phải giữ chút "thanh danh" cho mình chứ?

"Nam Phong, có khách quý... có khách quý..." Giọng nói nhè nhẹ, mà yểu điệu đến sỡn gai óc của bà chủ kỹ viện, Lâm ma ma khiến tóc tai tôi muốn dựng ngược.

Tôi đang chóng tay lên cửa sổ ngắm nghía, người ta hay nói "tức ảnh sinh tình", tôi đang cố tìm một cảm xúc nào đó cho mình, nhưng rốt cục tình đâu không thấy chỉ thấy một mụ bà bà trét phấn tô son dày như mặt nạ đang lao đến tôi như lướt gió.

Tôi liền chào bà ta bằng một nụ cười toe toét, nếu tôi là "quỷ hồn" thì chắc phải toét tận man tai mới chịu. Ha ha! Tôi đùa thôi, tôi không có sở thích nhát ma người khác đâu.

"Là ai vậy ma ma?" Tôi hỏi bà ta với chất giọng dịu nhẹ.

"Là Lưu công tử..." Điệu bộ của bà ta uyển chuyển như một con lươn đột biến mập ú, tay phẫy phẫy khăn lụa.

Tôi đang rà lại mớ hỗn độn đang lẩn quẩn trong đầu mình, cố tìm xem hình ảnh của cái người tên là "Lưu Công tử".

À! Nhớ rồi, anh ta trông cũng khôi ngô, chỉ tội không phải là mẫu người tôi thích!

Anh ta giống như một chàng thư sinh luôn mang trong mình căn bệnh nan y, suốt ngày ho sặc sụa ra máu.

Nhưng Lưu công tử này không ho ra máu, mà chỉ ho ra những từ vớ vẩn như kiểu "Nam Phong cô nương, chỉ cần cô đồng ý, tôi bất chấp phụ mẫu phản đối, nhất định sẽ cưới cô về làm vợ!"

Rốt cục tôi cũng không rõ mình thích mẫu người như thế nào, nhìn tên họ Lưu đó cũng là một mẫu đàn ông tốt, không phải như bọn đàn ông khác cứ nhìn tôi bằng ánh mắt quái gở, mồm miệng nhỏ dãi.

Tôi vội thúc ma ma ra ngoài để tôi trang điểm lại, trước khi bị tôi tống ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại, bà ta không quên nhắc tôi: "Cậu ta muốn bỏ tiền ra chuộc cô, phải biết tận dụng cơ hội..." Chưa nói hết thì tôi đã làm một cái rầm, hy vọng mũi của bà ta sẽ ổn.

Tôi được đưa đến một căn phòng dành riêng cho ca kỹ, nơi dành cho những kỹ nữ đàn ca múa hát... Vì ở thanh lâu nên mọi người thường gọi chung là kỹ nữ, nhưng thực chất tôi không hề bán thân cho khách, kể ra cũng là ân huệ của bà chủ Lưu dành cho tôi, nếu bà ấy không mềm lòng thì giờ đây tôi đã làm "vợ" của thiên hạ rồi.

Bộ dạng thư sinh của Lưu Tuấn không làm tôi ngạc nhiên.

"Đã lâu không gặp!" Tôi sẵn tiện tặng anh ta một nụ cười quyến rũ, tay nhấc cao bình rượu đổ nhàn nhã xuống hai chiếc chung bé xí.

Tôi đưa tay mời rượu nhưng chợt ánh mắt hắn tỏ vẻ không bằng lòng:

"Nam Phong, cô biết tôi đến đây vì điều gì mà?"

Tôi giả vờ không hiểu:

"Chẳng phải nghe tôi múa hát thì làm gì nào? Tôi không thể " vui vẻ" với anh được đâu nhé! Tìm Mai Hoa hay Tiểu Tuyết thì tốt hơn đấy..."

Anh ta chụp lấy chung rượu rồi đặt xuống bàn.

"Tấm chân tình của tôi đối với cô là sự thật, sao cô lại không chấp nhận?"

Tôi quay lưng lại với anh ta, ra vẻ thanh cao:

"Người như anh xứng với tôi sao? Anh đã làm được gì chưa? Suốt ngày gặm sách thì còn làm được gì?"

"Kỳ thi này, tôi chắc chắn, nhất định!" Anh ta cố trấn áp tôi với giọng điệu cứng rắn. Nhưng càng làm thế chỉ càng lộ rõ nhược điểm của anh ta mà thôi.

"Tôi không quan tâm, anh có là khâm sai đại thần thì tôi mặc xác anh! Anh vốn không phải mẫu người tôi thích"

Câu nói của tôi hơi đánh động anh ta rồi, đột nhiên tên họ Lưu giật vai áo kéo tôi lại mặt đối mặt với anh ta, khiến vai áo tuột ra lộ phần da thịt bên trong, tôi tức thì kéo lại nhìn anh ta cảnh cáo.

Lưu Tuấn có vẻ nhút nhát nên vội xin lỗi tôi, sau đó anh ta cố ép mình tạo ra một khí phách " đầu đội trời chân đạp đất" của mình:

"Vậy mẫu người của cô nương là thế nào? Chẳng phải chỉ cần chân tình thôi sao?"

Tôi nhất thời không biết tìm đâu ra mẫu người mà mình thích, bởi tôi vốn không hề nghĩ đến, càng không rãnh rõi tự tìm cho mình.

Tôi bắt đầu tuông ra bất cứ những cái gì mà não tôi nghĩ đến:

"À! Phải là một nam nhân khôi ngô, văn võ song toàn, thông minh, giàu có, tốt nhất xài mãi mà không xuể, là người... trên vạn người"

Ma xuôi quỷ khiến, tôi lại thốt bậy ra câu cuối cùng. Đáng ghét! Cậu ta sẽ xem rằng tôi điên.

Đúng vậy! Lưu Tuấn nhìn tôi chết trân, há mồm hết công suất, có lẽ nào tôi đã giết hắn bằng một câu nói?

"Nam Phong!" Anh ta hét tên tôi, đáng ghét! Tôi sẽ cho anh ta một trận!

Tôi trân mắt nhìn hắn, dù biết đây chính là hậu quả của cái thói ngông cuồng của mình.

Lưu Tuấn nói tiếp:

"Cô điên rồi, chẳng lẽ cô muốn... Đương Kim Thánh Thượng?"

Không xong rồi! Tôi thừa nhận, anh ta nói đúng, tôi điên, mà điên rất nặng là đằng khác.

Lỡ phóng lao thì phải theo lao, rốt cuộc mục đích chính của tôi là tống cổ anh ta ra khỏi cuộc đời tôi cơ mà?

"Phải, tôi muốn đấy? Anh đủ điều kiện làm được thế không?"

Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng tôi muốn anh ta đảo chính, lật đổ triều đình đứng lên dành ngôi vua đây mà. Bởi sắc mặt của anh ta trông vô cùng khủng khiếp, rất khủng khiếp, giống như anh ta sắp lăn ra chết vậy.

Lưu Tuấn bực dọc phất tay áo dứt khoát một cái rồi bỏ đi, bộ dạng liêu xiêu như kẻ nghiện rượu, kể ra cũng tội thật. Nhưng tôi lại bớt đi một "cục nợ".