Nam Sủng Của Tiểu Thư

Chương 1: Mở đầu




Trên chợ náo nhiệt, người đến người đi, tiếng tiểu thương rao hàng thông báo Bắc thành phồn vinh bước vào một ngày mới.

Một gã tiểu nam hài ăn mặc tôn quý vẻ mặt tò mò đánh giá bốn phía, một đôi mắt to nhanh như chớp chuyển động chung quanh, bộ dáng tuấn tú nhỏ bé hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài.

“Tiểu…… Thiếu gia!” Một người phụ nữ trung niên thở hồng hộc theo ở phía sau, xưng hô vừa phun đến bên miệng sau khi nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của tiểu nam hài liền sửa miệng.

“Làm gì?” Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận trừng mắt bà vú phía sau, tuy rằng năm ấy mới tám tuổi, nhưng lại tinh quái khiến cho người ta chống đỡ không được.

“Ngươi…… Ngươi đi chậm một chút nha! Nếu thất lạc thì làm sao bây giờ?” Lưu ma ma lo lắng ồn ào, chỉ sợ đem biểu tiểu thư được sủng ái nhất trong Nghiêm phủ đánh mất.

“Khẩn trương cái gì? Nếu thất lạc ta sẽ tự mình trở về, Bắc thành này ta cũng không phải không quen!” Mấp máy phấn môi, Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy bà vú thật sự rất khẩn trương.

“Nói như vậy cũng không được, ngươi nếu như bị người ta bắt đi, trách nhiệm này bà già như ta không đảm đương nổi.” Lưu ma ma vội vàng nói hết lời, tiểu thư nhỏ trước mắt này thật là vừa thương vừa hết cách.

Rõ ràng là một nữ oa nhi đáng yêu, lại cố tình thích mặc nam trang, một chút dáng dấp con gái cũng không có. Cầm kỳ thư họa cũng không hứng thú, luôn thích múa đao làm vui. Lại thêm Nghiêm gia chủ tử cũng rất sủng nàng, càng làm cho nàng vô pháp vô thiên.

May mà, tiểu thư nhỏ cũng không khó hầu hạ, tuy rằng nhận hết yêu chiều của mọi người, lại tuyệt không kiêu căng, chỉ có tính tình như con ngựa hoang làm người ta khó có thể chống đỡ.

Hơn nữa nàng lại đặc biệt thích đùa các tiểu cô nương khác, cơ hồ các cô nương ở Bắc thành đều bị nàng trêu chọc, làm cho các cô nương này một mực muốn gả cho Nghiêm phủ biểu thiếu gia.

Hay nói giỡn! Nghiêm phủ chỉ có biểu tiểu thư, lấy đâu ra biểu thiếu gia nha?

Nhưng là biểu tiểu thư lại tuyệt không lo lắng, còn nói muốn kết hôn cô nương gia đáng yêu này vào cửa, này…… Này sao có thể được nha?

“Tiểu…… Thiếu gia.” Lưu ma ma thiếu chút nữa không đổi được miệng, “Ngươi sẽ không lại muốn đi đùa tiểu cô nương này đi?” Bà sợ nhất điểm ấy, mới không thể không đi theo tiểu thư nhỏ này.

“Thế thì làm sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt không chút để ý đáp lời, một đôi mắt to đảo quanh nhắm thẳng bốn phía nhìn, muốn nhìn một chút có tiểu cô nương đáng yêu hay không.

Ai! Tiểu cô nương này trắng noãn mềm mại rất đáng yêu nha!

Tay trơn nhẵn, trên người thơm thơm, bị trêu mặt còn có thể đỏ hồng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Chỉ hận Đỗ Tiểu Nguyệt nàng không phải thân nam nhi, bằng không sớm đem các cô nương đáng yêu này thú vào cửa! (o.o chịu luôn rồi, nhỏ mà lệch lạc giới tính. Haizzz)

Nghe xong lời nói của tiểu thư nhỏ, Lưu ma ma mau khóc. “Tiểu thiếu gia, ta xin ngươi mau hồi phủ đi! Cô nương muốn gả cho ngươi đều đã muốn xếp đầy cửa Nghiêm phủ……” Vấn đề là, nàng không thể cưới nha!

Lời Lưu ma ma nói Đỗ Tiểu Nguyệt hoàn toàn không có để vào trong tai, bởi vì nàng phát hiện một cái đại mục tiêu.

Đó là một tiểu cô nương bộ dạng phấn điêu ngọc mài, bộ dáng xinh đẹp làm cho nàng nhãn tình sáng lên, không chút nghĩ ngợi liền xông lên phía trước.

“Tiểu tỷ tỷ, ngươi tên gọi là gì?” Vừa đến trước mặt mĩ cô nương, Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm người ta.

Trời ơi! Này đến gần xem, tiểu cô nương lại càng đẹp hơn!

Đôi mắt hẹp dài thâm thúy như đêm, mũi thẳng thắn, lông mi đẹp, tạo ra một khuôn mặt cực mĩ. Không được hoàn mỹ duy nhất chính là bộ dáng hơi cao, bất quá không sao, xinh đẹp của nàng có thể bù lại hết thảy.

Thấy Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt phát ra tia sáng, giống như bộ dáng sắp chảy nước miếng, tiểu cô nương nhịn không được nhíu nhíu mày.

Không nghĩ để ý nàng, tiểu cô nương bước vòng qua Đỗ Tiểu Nguyệt nghĩ muốn rời đi.

“Ngươi chớ đi nha!” Đỗ Tiểu Nguyệt chạy nhanh giữ chặt nàng, “Tỷ tỷ, ngươi tên gọi là gì? Chúng ta làm bằng hữu được không?”

“Buông tay!” Thanh âm cực lãnh từ miệng tiểu cô nương phun ra.

Đỗ Tiểu Nguyệt không có nghe đến, ngược lại tò mò cúi đầu, tay nhỏ bé không ngừng vuốt tay nàng. “Oa! Tay ngươi hảo trơn hảo mềm sờ hảo hảo nga!” Tuy rằng so với tay nàng lớn gấp đôi.

“Ngươi……” Tiểu cô nương không hờn giận nhíu mày, đang muốn bỏ tay Đỗ Tiểu Nguyệt ra, Lưu ma ma đã muốn chạy tới.

“Tiểu thiếu gia, xin ngươi đừng náo loạn!” Lưu ma ma nhịn không được, chạy nhanh bắt lấy Đỗ Tiểu Nguyệt, không cho nàng lại ăn đậu hủ của người khác.

“Bà vú, ngươi đừng ngăn cản ta……” Đỗ Tiểu Nguyệt mất hứng ồn ào, vừa nhấc đầu chỉ thấy tiểu cô nương đã đi rồi. “Này! Ngươi còn không có nói cho ta biết tên ngươi nha!”

Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận đến dậm chân, thân mình bị bà vú bắt lấy, giãy không được, không còn cách nào khác phải lên tiếng hô to: “Này! Ta gọi là Đỗ Tiểu Nguyệt, ở tại Nghiêm phủ, ta nói cho ngươi, ta thú ngươi quyết định thú ngươi!”

Một tiếng ồn ào này, không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho người bên cạnh hoàn toàn nghe được, mà cô nương kia cũng dừng lại cước bộ, lấy ánh mắt vừa lãnh vừa giận bắn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt.

Không để ý mọi người nhìn chăm chú còn có bà vú rên rỉ, Đỗ Tiểu Nguyệt hì hì cười, sớm đã quên mình là cô nương gia, không thể cùng người ta thành thân.

Nàng chỉ biết là ── nàng nhất định bám lấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia!