Nam Sủng Vô Diệm Ngốc Nghếch

Chương 2: Gặp người áo đen . . .




"Đói...... đói quá......" Người nằm trên đất phát ra một tiếng thở dài vô lực.

"Tại sao còn chưa đưa cơm tới đây? Đói bụng quá......" Lời lại vang lên lần nữa.

"Ta đói muốn chết, tại sao cái bụng nhỏ vẫn còn to." Y không hiểu sờ sờ bụng nhỏ nhô ra. Ừ, quả nhiên là lạ, những nơi khác đều lõm, khối này lại lồi, hay tranh thủ giảm cân...... Không được, đói bụng quá rồi......

Trước mắt Y, một mảng màu đen rơi xuống, một người toàn thân cực kỳ đen nhảy qua, thật sự rất đen, ngoại trừ gương mặt đó.

Y miễn cưỡng nhìn một cái, rất nhanh nằm trở lại.

"Ngươi là ai?" Người áo đen kia nhìn Y đang dựa trên giường hỏi.

Y nháy mắt, ánh mắt không hiểu lời người áo đen hỏi.

"Nguyên lai là kẻ ngốc." Người áo đen thất vọng nhìn Y nằm ở trên giường.

"Theo kế hoạch, kẻ ngốc mới tốt." Người áo đen tự lẩm bẩm, bỗng chốc phi thân qua dùng một tay ôm lấy Y, cứ như vậy bay đi.

Lúc này Y nghĩ: đen, không biết có thể ăn được hay không......

Rất nhanh, người áo đen bay đến một gian phòng rất hoa lệ trong hoàng cung, tránh né thị vệ, xuyên qua cái lỗ đi vào một gian hoa lệ nhất, đúng rồi, đó chính là tẩm cung của Hoàng đế.

"Ưm...... A......" Từ gian phòng truyền đến từng trận âm thanh khiến người áo đen lập tức dừng bước, quẹo vào một địa phương khác.

"Đói......" Bị người áo đen kẹp ở dưới nách, Y lúc này bắt đầu thấy khó chịu.

Người áo đen cho rằng tên ngốc này không biết nói chuyện, khi nghe Y nói liền sợ hết hồn.

Người áo đen rất nhanh đi vào một gian phòng nhỏ, đoán chừng là một gian mật thất.

"Thế nào." Lúc này người áo đen đã để Y xuống.

"A ư" Y đã đói đến choáng váng, há mồm hướng tay người áo đen cắn.

"Au —— ngươi làm gì?!"

"Ô ô...... Ăn không ngon." 

"xột xột xột ~~~~"

Người áo đen im lặng nhìn nơi bị Y xem là thức ăn, quyết định lập tức dẫn hắn đi ăn cơm. Vòng qua núi nhỏ trùng điệp, đến một gian phòng trông như phòng bếp, đáng tiếc, nơi này đã không còn gì để ăn, qua một lúc lâu, người áo đen mới miễn cưỡng lấy ra một đĩa thức ăn còn dư, Y há to mồm ăn rất nhiều, đợi đến khi Y ăn no thì người áo đen mới hỏi Y chuyện phát sinh.

"Ngươi là ai?" Người áo đen nhìn Y đã ăn no, lười biếng nằm ở một chỗ nhỏ trên giường êm.

Y trừng mắt nhìn, không hiểu nhìn người áo đen, "Ngươi là ai?"

"Ngươi trước tiên nói cho ta biết ngươi là ai?" Người áo đen cũng rất kiên nhẫn, không trả lời vấn đề Y ngay, mà tiếp tục hỏi lại Y.

"Ngươi là ai", Y lại lặp lại lần nữa, sau đó cười rất vui vẻ.

"Ngươi là ai?" Nhìn người áo đen rất lâu không lên tiếng, Y lần nữa lên tiếng.

"Viên Giáng Vũ" người áo đen, không Viên Giáng Vũ trả lời như vậy.

"Ha hả ~~ Viên Giáng Vũ ~~ Viên Giáng Vũ ~~~~ ngươi là ai ~~ ha hả ~~" Y cao hứng bắt đầu gọi tên Viên Giáng Vũ, nhưng Y không biết ý nghĩa của nó là gì.

"Thì ra là tên ngốc......" Viên Giáng Vũ tiếc hận nhìn Y.

"Y ~~ Y ~~ ha hả ~~Y ~~ Y ~~ ha hả ~" Y chỉ muốn nói mình rất vui. Từ khiY còn rất nhỏ, đã quen bị giam ở trong phòng tối không nhìn thấy mặt trời, về phần những thứ gì kia, Y mặc dù không hiểu, nhưng có thể hiểu được ý của hắn tên là Viên Giáng Vũ, mà tên thì đã không nhớ rõ, nên chỉ biết có chữ Y này.

"Thì ra gọi là Y a." Viên Giáng Vũ đau lòng sờ sờ Y đang ngây ngốc.

"Ta tên là Vũ nga, Vũ" Viên Giáng Vũ chỉ ngón tay về phía mình nói với Y. 

(==’’ giờ mới hiểu Y còn có thể được xem là cái tên)

"Vũ ~~ Vũ ~~" quen được một người mới đối với Y mà nói là một việc rất tuyệt, nên không ngừng gọi cái tên này.

Từ trước đến nay Viên Giáng Vũ lãnh khốc vô tình lại dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Y, nghe Y kêu tên của hắn.

Y bò lên trên người Viên Giáng Vũ, tùy tiện kéo y phục Viên Giáng Vũ, giống như đang nghiên cứu chất liệu của chiếc áo đen này, không cẩn thận, Y víu vào mặt vải trên áo của Viên Giáng Vũ.

"Ha hả ~~ ngươi xấu xí giống ta, xấu xí xấu xí ~~" Viên Giáng Vũ là một mỹ nam tử hiếm có, nhưng ở trong mắt Y, dung mạo của Viên Giáng Vũ lại chính là xấu xí, Y không ngừng lặp lại những lời nói của người trong viện cùng người cha ruồng bỏ, Y đến bây giờ còn nhớ rõ, những khuôn mặt vặn vẹo cùng móng tay đỏ tươi của những nữ nhân kia, cắm thẳng vào trên chiếc cổ nhỏ nhắn của Y, hơn nữa...... Trong đó còn có mẹ của hắn. Y không muốn hiểu những chuyện này, nên cố làm mình quên hết thảy mọi chuyện, chỉ cần không nhớ, bất giác không nghĩ, không mộng, không cần, phong bế chính mình lại. Khiến cho trí lực của mình giống như hài tử mới 8 tuổi, nhưng Viên Giáng Vũ không hiểu, chẳng qua chỉ cho rằng Y là người ngu, không có để ý tới nhiều.

Tác giả có lời muốn nói: chánh văn đã kết thúc...