Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 40: Nam thần quá phúc hắc




Đêm nay, Tô Yên đúng thật là có chút không bình thường.

Nhưng cô biết rõ những cảm giác đó không phải từ bản thân nguyên chủ, mà là cảm giác phát ra từ sâu trong tâm hồn của cô.

Mọi người đều biết cô là đứa con gái duy nhất của Tô gia, tất cả mọi sự cưng chiều đều tập trung vào một mình cô.

Bạn cùng lứa đều cho là cô rất ngạo mạn bướng bỉnh, các cô gái đều coi cô thành tình địch số một, càng giống như cô là một cái bình hoa cực phẩm vậy.

Tô Yên cũng thật sự làm trời làm đất, bởi vì cô có thực lực.

Nhưng trên thực tế thì trong cuộc sống ngắn ngủi của Tô Yên, phần lớn thời gian đều trải qua một mình.

Cha mẹ cô yêu nhau, điều này thật sự không thể nghi ngờ, họ yêu nhau đến mức trong thế giới của họ không cho phép sự tồn tại của người thứ ba.

Dù cho người này là con gái của bọn họ đi nữa, bọn họ cũng sẽ không cho phép, sự tồn tại của Tô Yên chỉ quấy rầy đến không gian riêng tư của bọn họ mà thôi.

Quả thật Tô Yên cũng không thiếu tình yêu thương, người thân bên cạnh cô đều rất yêu thương cô, cha mẹ cũng sẽ quan tâm đến cô, cho cô tiền dùng mãi mãi không bao giờ hết, mang về cho cô quà cáp từ khắp nơi trên thế giới.

Mỗi một món quà đều vô cùng phù hợp sở thích của cô.

Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, Tô Yên cô cũng không phải là người quan trọng nhất của họ, thì có ngay một cảm giác chán nản dâng lên trong lòng cô.

Tình yêu của cha mẹ đối với cô, vĩnh viễn cũng không thể nào so sánh được với tình yêu mãnh liệt của cha mẹ dành cho nhau.

"Thật ngốc?"

Một tiếng động thanh thúy vang lên, làm cho Tô Yên giật mình bừng tỉnh.

Chỉ là cô đã chết, cũng không biết có thể trọng sinh được không. Lỡ như mà cô thất bại, cha mẹ sẽ khổ sở ư?

"Tay anh?"

Tô Yên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay da tróc thịt bong kia của Kỷ Vô Trần, một bộ dáng khó hiểu: " Anh có đam mê tự ngược đãi?"

Kể cả phơi nắng bị thương cũng được, không quan tâm thân thể mình ra sao cũng được, cứ như là đối với thế giới này anh không có chút lưu luyến nào vậy.

Bây giờ, lại hành hạ cho máu me đầy mình như vậy.

Kỷ Vô Trần không chút để bụng thu hồi tay mình, " Nếu em cảm thấy có, thì cứ cho là có đi."

"Dừng xe..."

Trán của Tô Yên phát đau, cô bày ra cảm xúc mặt trái.

Cô thấy dường như mình đã bị cảm xúc của nguyên thân ảnh hưởng, cứ cho là cô nhận định cha mẹ không yêu cô, thì cũng không giống như nguyên thân có cảm giác tồn tại mỏng manh như vậy. Chẳng qua Tô Yên cho rằng, ở trong tình yêu của cha mẹ thì mình không quan trọng bằng mà thôi.

Nhưng mà tốt xấu gì thì cũng không phát cẩu lương trước mặt cô, này đã tính là sự an ủi lớn nhất đối với Tô Yên.

Kỷ Vô Trần dừng xe lại.

Tô Yên gõ gõ cửa sổ xe, liếc xéo người nào đó, "Mở cửa."

"Tính làm gì?" Kỷ Vô Trần cũng không làm theo ý muốn của cô, mà là nhướng mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn Tô Yên.

Cứ như cô là một người không nghe lời, là một đứa em gái bỏ nhà trốn đi hết sức bướng bỉnh.

Tô Yên ném cho anh một ánh mắt, chỉ chỉ bên ngoài.

Chỉ thấy trên biển điện tử ngoài đường ghi mấy chữ 【Nhà thuốc XX】

Phía dưới là dòng chữ luôn mở cửa hai mươi bốn giờ.

Thì ra là muốn mua thuốc, Kỷ Vô Trần không tiếng động cong môi, mở khóa cửa cho cô.

Sau đó xuống xe, tay đút vào túi quần, lười biếng đi theo sau Tô Yên.

Trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì, đôi mắt sâu thẳm, u ám, nhưng lại có thể làm cho người ta nhìn ra được, lúc này trên khóe môi anh hé lộ một độ cong như có như không, tâm tình hiện giờ của anh cũng không tệ lắm.

Nửa giờ sau...

Kỷ Vô Trần dán vài miếng băng, cùng Tô Yên mua cơm nắm ở một cửa hàng tiện lợi, ngồi trước mặt biển, tùy ý để gió biển thổi qua người.

Không ai nói gì, nhưng quan hệ giương cung bạt kiếm của hai người như được cải thiện không ít.

Cô gái này hiếm khi an tĩnh, cô ngồi trên bờ biển cuộn tròn người lại thành một khối, mái tóc đen bị gió biển thổi lộn xộn, hai tay cầm cơm nắm, cái miệng nhỏ kia đang ăn từng miếng từng miếng.

Miệng nhỏ phình lên, giống như chuột hamster——