Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 46: Nam thần quá phúc hắc




Kỷ Vô Trần rũ mí mắt mỏng, đánh giá Tô Yên.

Anh thản nhiên mở miệng, nâng cằm, rất tự nhiên.

"Tôi cho phép em lưu manh lại."

Tô Yên trợn trắng mắt, xoay người bước đi.

Cô có bệnh mới lưu manh lại với anh? Rốt cuộc ai được lợi?

Trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống, cho cô biết, độ hảo cảm của Kỷ Vô Trần đối với cô tăng lên .

Điều này làm Tô Yên cảm thấy có chút mới lạ, cô nhếch mày, giống đứa nhỏ chiếm được món đồ chơi, hỏi: 【 Tăng nhiều hay ít? 】

04 rất là suиɠ sướиɠ: 【 Từ số âm tăng tới 1, đó là một dấu hiệu tốt, kí chủ đại nhân không ngừng cố gắng, cố lên! 】

Tô Yên mặt tối sầm, "Cút!"

Cô hoài nghi sâu sắc, hệ thống này thật sự không có trục trặc ư?

Đi vào ký túc xá Tô Yên cũng không quay đầu lại, nếu không, cô nhất định có thể nhìn thấy, Kỷ Vô Trần vẫn đứng ở phía sau, nhìn cô tiến vào.

Ánh nắng chiếu trên người anh, hai tay đút túi, thân hình thon dài. Cằm khẽ nâng, ánh nắng phác họa lên khuôn mặt anh, màu sắc xinh đẹp, phảng phất như một bức tranh.

. . .

Thời gian sau, Kỷ Vô Trần như đổi tính.

Tô Yên càng khinh thường, anh lại càng dính người.

"Bạn Tô Yên, ở đây có một câu hỏi, em đứng lên trả lời."

Trong lớp học, Tô yên đứng lên, thoải mái trả lời câu hỏi của giáo viên.

Nếu giáo viên đi gần tới, sẽ phát hiện, tay rũ bên người của cô, đang bị Kỷ Vô Trần nắm.

Người ngồi phía sau không dám nói.

Diệp Tiểu An nhìn chằm chặp bọn họ, cố gắng khống chế suy nghĩ muốn đứng dậy nói cho giáo viên biết.

Kỷ Vô Trần đang làm gì vậy? !

"An An!"

Tạ Nhiễm Nhiễm cảm thấy gần đây bạn tốt không giống bình thường, đi học thất thần, tầm mắt cứ dính trên người Kỷ Vô Trần.

Chỉ là. . .

Cô không đành lòng nhìn, sớm đã liệu đến kết quả này.

Tâm tư Kỷ Vô Trần không ở trên người Diệp Tiểu An, từ khi biết trước kia Kỷ Vô Trần đã vô tình cứu Diệp Tiểu An một lần, rốt cuộc cô cũng biết, vì sao Diệp Tiểu An lại có chấp niệm đối với Kỷ Vô Trần.

Nhưng thế thì sao? Người như Kỷ Vô Trần, cũng chỉ có Tô Yên mới xứng đôi.

Dáng vẻ xinh đẹp, tính tình tốt, thành tích cũng rất tuyệt.

"Cậu ta chính là kẻ lừa đảo giả nhân giả nghĩa! Kỷ Vô Trần sẽ bị cậu ta làm tổn thương!"

"Cho dù như vậy thì có liên quan gì với chúng ta?"

Ít nhất, Kỷ Vô Trần vẫn vui không phải sao?

Diệp Tiểu An cắn chặt môi dưới, cô ta trầm mặc, không nói.

...

Tô Yên không kiên nhẫn nhìn lướt qua Kỷ Vô Trần, rút tay về.

Nhưng mà giây tiếp theo, lại bị nắm trở lại.

Đối phương cố tình ghé trên mặt bàn, nghiêng mặt hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như đang ngủ.

"Xì..."

Tô Yên cười, ngón tay véo anh một cái.

"Khụ!"

Kỷ Vô Trần bỗng nâng mi mắt lên, nhìn Tô Yên, trong ánh mắt là ý cười nhạt nhòa.

Không có cảm giác đau như bình thường.

Nếu nói trước kia trong ánh mắt của Kỷ Vô Trần là một vùng nước lặng đen tối, vậy bây giờ, vùng nước này lại có chút gợn sóng.

"Chơi vui không?" Anh nói nhỏ.

Tô Yên tùy ý để anh nắm tay mình, tầm mắt đảo qua giáo viên trên bục giảng, cười như không cười hỏi: "Anh đang làm gì?"

"Hả? Tôi có làm gì sao?" Kỷ Vô Trần vô tội trừng mắt, vẫn còn ngái ngủ nên khóe mắt có chút đỏ, anh lại ghé trên mặt bàn cười nhẹ không tiếng động.

Tô Yên cạn lời: ". . . . . ."

Giờ mới phát hiện, vị bên cạnh này còn đóng kịch giỏi hơn cô! Tô Yên bắt đầu tò mò, nếu mảnh vụn linh hồn trở về vị trí cũ, tính cách của người kia sẽ như thế nào.

"Vậy anh cảm thấy hành vi của anh bây giờ giống cái gì?"