Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 28




Lục Giam đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn, hỏi: "Tâm tình không tốt?"

Tô Diệc ngẩng đầu thấy là anh, lại cúi đầu, nhẹ nhàng cầm quả quýt trong tay, phủ nhận:" Không có"

"Nói dối, em rõ ràng tâm tình không tốt. Làm sao vậy?"

Tô Diệc lẩm bẩm:" Em cảm thấy mình thật yếu kém. Những người xung quanh đều có bạn trai, còn em không có"

Lục Giam không nghĩ đến cô vì cái này mà tâm tình không tốt, dẫn theo tâm cũng buông xuống, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, khóe môi cong lên:" Em rất tốt"

"Thật?" Tô Diệc ngẩng mặt hỏi:"Nơi nào tốt a?"

Anh hơi hơi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu:" Em tất cả đều tốt"

Tô Diệc được an ủi:"Nào, em mời anh ăn quýt"

Bàn tay trắng của cô cùng màu xanh của quả quýt, có một loại kinh diễm không nói nên lời.

Lục Giam nhìn đến có chút hoảng hốt.

Tô Diệc lột xong đưa cho anh một múi, Lục Giam cự tuyệt:"Không ăn, chua"

Tô Diệc ăn thử một múi, "Anh nếm thử, không chua"

Lục Giam lắc đầu. Tô Diệc giơ quả quýt, cười tủm tỉm mà dụ anh:" Nếm thử, nếm thử, không chua"

Lục Giam đột nhiên cúi đầu, khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã đem múi quýt trong tô cô cắn đi.

Đôi môi ướt nóng nhẹ nhàng cọ qua tay của Tô Diệc.

Tim cô run lên, nhanh rụt tay về, liếc anh một cái, phát hiện Lục Giam đang nhìn mình, đáy mắt ý cười gia tăng.

Quýt không chua như anh tưởng tượng, nhưng tuyệt đối cũng không ngọt.

Một lúc sau anh đem quýt nuốt xuống, đưa lưỡi liếm liếm khóe môi, còn không quên đánh giá một câu:" Không chua"

Tô Diệc quay mặt đi, theo bản năng lấy múi quýt bỏ vào miệng chính mình.

Chờ cô từ từ ăn xong, mới ý thức được,ngón tay cô vừa lấy quýt, là vừa rồi vừa đút Lục Giam a!!

- ------------

Lúc ban đầu, giáo sư cũng như nhiều người không xem trọng đội cờ vây trường Y, nhưng liên tiếp thắng mấy trận thi đấu. Đặc biệt là đánh vỡ lời nguyền, rửa mối nhục chưa từng thắng trường M, vì thế đội cờ vây liền đứng đầu trên diễn đàn.

Trong đó có hai người được chú ý nhiều nhất:Lục Giam và Trâu Vũ Nhàn.

Có người vui mừng cho Lục Giam, có người vui mừng cho Trâu Vũ Nhàn, có người vui mừng cho CP(*) hai người.

(*) couple:cặp đôi

Rất nhiều bạn học khả năng bàn cờ vây có bao nhiêu quân cờ cũng không biết, nhưng cũng không trở ngại việc bọn họ đối với hai người nhiệt tình chú ý.

Tô Diệc lượn trên diễn đàn xong, sau đó chụp màn hình, hết sức vui mừng mà gửi cho Lục Giam: [Soái ca, diễn đàn có hơn trăm người muốn thưởng cho anh nha. Ha ha ha ha]

Lục Giam đáp lại: [Của em đâu?]

[Ngủ, ngủ ngon]

Lỗ tai Tô Diệc như phát sốt, người này lúc trước rất đúng đắn, như thế nào lại trở nên xấu xa như vậy.

Thường đi ở bờ sông làm sao không ướt giày? Người a, không có ai không có ý xấu!

Năm nay tết Nguyên Đán nghỉ ba ngày, bắt đầu từ thứ sáu.

Buổi chiều thứ năm vừa hay không có tiết học, Âu Dương Mỹ Mỹ và Liễu Minh Nguyệt đều trở về nhà ăn tết. Kiều Gia Ninh cùng Tô Tần đến trấn X chơi.

Buổi tối Tô Diệc cơm nước xong liền thấy chóng mặt nhức đầu, cô khóa kỹ cửa rồi liền lên giường. Vốn tưởng rằng ngủ một đêm sẽ tốt, kết quả nửa đêm cô phát sốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của cô như bị hư mà run liên tục, tất cả mọi người đều phát tin nhắn chúc mừng năm mới.

Chu Kết Thu sáng sớm gọi điện thoại tới, Tô Diệc không muốn bà lo lắng, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, giữ trạng thái bình thường nhất để cùng mẹ nói chuyện gần nửa giờ.

Cúp điện thoại, cô liền như hết sức lực lại hôn mê, một giấc này ngủ thẳng đến gần 11h.

Tỉnh lại, giọng cô bởi vì nóng mà khàn khàn, dùng hết sức xuống giường rót nước.

Lúc này Lục Giam nhắn tin.

[ Tết Nguyên Đán vui vẻ!]

[ Còn chưa rời giường?]

[ Uy, không phải em muốn đem ngày đầu tiên năm mới để ngủ chứ?]

Tô Diệc một mình trống rỗng giữa phòng ngủ, sinh bệnh mà muốn miếng nước cũng không đỡ hơn, lại đặc biệt nhớ nhà, ôm ly nước mà rơi nước mắt.

Điện thoại vang lên, là Lục Giam gọi đến.

"Sẽ thật không phải chưa rời giường? Em hôm nay muốn cùng Chu công làm thơ?" Lục Giam mở miệng trêu chọc, nhưng là hơn nửa ngày vẫn không nghe bên kia lên tiếng.

"Uy, Tô Diệc? Tô Diệc?"

Anh cho rằng tín hiệu có vấn đề, đang chuẩn bị cắt đứt, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm khụt khịt.

"Lục Giam, em phát sốt rồi." Tô Diệc giọng khàn khàn.

"Chờ đó, anh đến ngay."

Lục Giam là từ nhà chạy đến, vận động nhanh làm lồng ngực cùng trái tim đập thình thịch, anh ba bước bằng hai bước chạy nhanh lên lầu.

Gõ mở cửa, nhìn Tô Diệc run run đứng ở cửa, gương mặt do sốt mà hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng.

Anh mím môi, đem kéo cô vào phòng.

"Bệnh thành thế này mà không biết gọi cho anh?"

Tô Diệc rũ đầu, như đứa bé làm sai, ngập ngừng nói:" Nửa đêm liền sốt, mê mê mang mang mà ngủ đến bây giờ"

Lục Giam nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương của cô, làm gì còn nhẫn tâm mà trách cô, giúp cô lấy quần áo:"Anh mang em đến bệnh viện", nói xong ra bên ngoài chờ.

Tô Diệc thay quần áo xong, kéo cửa ra, Lục Giam đem mũ đội lên cho cô, đưa lưng về phía cô cúi xuống:" Lên đi, anh cõng em"

Tô Diệc bữa sáng không ăn, thân thể lại mệt mỏi, cho nên nói cảm ơn, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.

Hô hấp nóng hổi của cô đều phả lên cổ anh, có chút ngứa ngáy, Lục Giam nổ lực áp xuống những khác thường trong lòng, bước nhanh xuống lầu.

Trong thời gian Tô Diệc thay đồ anh đã gọi xe, chỉ là xe không được tiến vào trường học, vì thế anh đem người đến trước cổng, sau đó ngồi xe đến bệnh viện Tam Giáp gần trường học nhất.

Hôm nay là Tết Nguyên Đán, là lại lần nghỉ đầu tiên, bệnh viện cũng không có nhiều người làm việc. Lục Giam trực tiếp kêu khám gấp, làm xong kiểm tra thì truyền dịch ở giường bệnh.

"Em nằm đây trước, hộ tá sẽ đến giúp em chích thuốc. Anh đi mua đồ ăn, em buổi sáng khẳng định vẫn chưa ăn." Lục Giam đem cô sắp xếp tốt, nói.

Một hồi bận rộn trên dưới, trán anh đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Tô Diệc nằm trên giường bệnh, lúc anh xoay người rời đi, dùng hết sức duỗi tay bắt được góc áo anh.

"Ân?"

Tô Diệc tìm từ trong túi một cái khăn giấy đưa cho anh:" Lau mồ hôi, dừng để bị cảm lạnh. Anh nghỉ ngơi một lát đi, em không đói."

Lục Giam nhận lấy, nhẹ nói:" Em nhìn gầy như vậy, như thế nào rất nặng?"

Tô Diệc không phục:" Nặng khi nào, em chỉ có 45kg."

Cổ họng Lục Giam tràn ra một tiếng cười, xoa xoa đầu cô, đi ra ngoài mua thức ăn.

Ăn xong, Tô Diệc thực mau đã ngủ, bởi vì tác dụng của thuốc, giấc ngủ này rất say.

Sau khi cô ngủ, ánh mắt Lục Giam rời khỏi màn hình điện thoại, quang minh chính đại mà nhìn cô ngủ mê man.

Ánh mắt ấm áp theo những sợi tóc trên trán, miêu tả một chút ngũ quan của cô. Cuối cùng như bị mê hoặc, duỗi tay chậm rãi di chuyển trên gò má của cô, bởi vì sốt mà bên má đỏ ửng, nhẹ nhàng xoa xoa, đầu ngón tay cảm giác được sự mềm mại, làm cho đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Thẳng đến khi người con gái động một chút, anh mới thu tay về.

Lục Giam đột nhiên có chút cảm khái. Trên đời này thật sự có một người cùng bạn không thân cũng chả quen, nhưng lại có thể làm tâm gan bạn luôn canh cánh, khống chế sự vui buồn của bạn. Anh chưa bao giờ nghĩ đến, có có lúc mà nhìn một cô gái ngủ, đôi mắt không muốn dời đi.

Tô Diệc cảm thấy chính mình như uống phải thuốc ngủ, như thế nào cũng không muốn tỉnh. Lúc mơ mơ màng màng cô được Lục Giam gọi lên xe, chờ cửa taxi mở, cô mới biết đây là tiểu khu nhà anh.

"Như thế nào lại đến nhà anh?" Cô đã cảm thấy khá hơn nhiều,nhưng là Lục Giam vẫn kiên trì cõng cô.

"Ở trường học ai chăm sóc em?"

"...... À"

Bả vai rộng, bước chân trầm ổn, mùi mộc hương quen thuộc, hai chân được giữ vững,.... Tô Diệc cảm thấy vô cùng an tâm, ấm áp.

Đây là lần thứ hai đi vào Lục gia, vừa vào cửa, cô liền nhìn lại ban công: "Tam Béo đâu?"

"Bị Lục Ngôn đem đi rồi". Tiểu tử này vừa có bạn gái mới, nghe hắn nói trong nhà có một con vẹt thành tinh, một hai phải xem bằng được, vì thế hôm qua liền chạy qua đem Tam Béo đi. Lục Giam thấy hắn vì để làm vui lòng con gái mà không từ thủ đoạn, tỏ vẻ mãnh liệt khinh bỉ.

Đem Tô Diệc đặt trên giường phòng khách, anh rũ mắt nhìn cô:"Em nằm đi, anh đi nấu cơm. Em ăn mì nước và cháo?"

Tô Diệc động môi:" Đều được, cảm ơn anh"

Lục Giam gật gật đầu, đắp chăn lại cho cô, mới đứng dậy rời đi.

Chờ Tô Diệc tỉnh lại lần nữa, trong phòng chỉ mở một bóng đèn nhỏ trên tường, cô xoa xoa trán, chậm rãi ngồi dậy.

Trên đầu tủ ở bên giường có để một ly nước, cô cầm lấy uống một ngụm, còn ấm. Sau đó mắt nhìn điện thoại, đã hơn 7h40 tối.

Tô Diệc ở trong phòng bếp tìm được Lục Giam.

"Anh đang làm gì vậy?"

Lục Giam đứng trước bếp lò, trong tay cầm một cái muôi, một bên nếm, một bên bỏ thêm muối vào nồi nước.:)))

"Tỉnh rồi? Cháo đã xong, nước mì gần xong rồi."

Tô Diệc nhìn trong chốc lát, nhịn không được nói:" Tiểu lục tử, nhà ngươi tưởng cái nồi cùng cái muôi có Bluetooth sao?"

Lục Giam vẻ mặt ngơ ra.

Anh nhìn trái nhìn phải, hơn nửa ngày mới phản ứng được, anh nếm vẫn luôn ở muôi, nhưng muối thì cứ thêm vào nồi, trách không được hương vị mì sợi thế nào cũng không ổn.

Tô Diệc cười ha ha, cười đến Lục Giam có chút thẹn thùng.

"Anh cần nâng cao kỹ thuật nha"

"Anh sẽ cố nâng cao kỹ thuật" Lục Giam nghiêm túc trả lời.

Tô Diệc cảm thấy mình thật lưu manh đi, đối thoại bình thường như vậy có cái gì mà cô vẫn nghĩ bậy?

Cháo gạo giản dị mộc mạc, nấu thời gian rất lâu để mau tiêu hóa, khi uống xong, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái không ít. Mì cùng nước gia vị, Lục Giam hoàn toàn không biết cái gì là làm thơm chảo trước, liền trực tiếp lấy nước đổ vào mì, lại không có hàm lượng. Anh nếm thử, cảm thấy quá khó ăn, nhưng chính Tô Diệc lại lấy một chén, tìm được dầu mè, đổ vào vài giọt, sau đó như cỗ vũ mà ăn thực ngon.

Ăn xong, cô nhìn qua vẫn còn chút tiều tụy, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Lục Giam thu dọn chén đĩa, Tô Diệc liền ở một bên nhìn anh, trong ánh mắt chứa cảm xúc hơi kỳ lạ.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

"Chúng ta trong cuộc đời sẽ gặp rất nhiều người, có người đến rồi có người đi trong nháy mắt. Lục Giam, nghĩ đến sau này chúng ta cũng như vậy, trong lòng có chút khó chịu." Tô Diệc một bên chóng cằm, một tay xoa mặt bàn trong vô thức. Lượng ánh sáng trên trên trần nhà chiếu xuống, dừng ở hàng lông mi cong cùng cái mũi nhỏ thẳng tắp.

Lục Giam ngước mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu:" Anh sẽ vẫn luôn ở đây"

Tô Diệc cười cười.

Cô học xong đại học khẳng định phải về quê, mà anh lại là dân bản xứ Bắc Kinh. Hai người một nam một bắc, quan hệ cũng sẽ chậm rãi biến đổi.

Bất quá, cho dù người đến người đi, cô vẫn sẽ thường xuyên nhớ đến anh đi.