Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 19: Bắt đi và con gà con




Hiệu suất làm việc của anh Lưu cực cao, mới qua hai ngày, chung cư Tinh Hà của Hoa Viên Trường Hồ từ tòa số 9 đến tòa số 12 đều đã được điều tra, kết quả cũng được đánh fax gửi đến văn phòng của Lâm Trường Ca.

Lâm Trường Ca giơ tờ giấy lên, có ba thông tin, Thái Phát - chủ hộ của nhà A tầng 8 tòa số 9, Thân Tinh - chủ hộ của nhà A tầng 9 tòa số 9, và Joanna - chủ hộ nhà A tầng 10 tòa số 9. Joanna là thư ký của Thái Phát.

"Thái Phát này lớn gan thật đấy, hai người phụ nữ đều sắp xếp chung một tiểu khu, tuy khác tầng nhưng kiểu gì cũng có lúc giáp mặt, thế mà lại không sợ hai người phụ nữ đánh nhau?" Khi anh Trần nhận bản fax liền thấy thông tin trên đó, giờ anh ta đang cười ríu rít trước mặt Lâm Trường Ca, nụ cười đó thật không có gì tốt đẹp.

Lâm Trường Ca bỏ tờ giấy vào máy cắt giấy, lát sau nó đã rách vụn.

"Ông chủ, anh dự định làm gì?" Anh Trần dò hỏi, anh ta rất muốn giết chết Thân Tinh, anh ta đã chịu quá đủ con mụ điên nghĩ mình vô cùng tốt đẹp kia. Cũng vì cô ta, hại toàn bộ phòng ban trong công ty phải làm thêm ca đêm, ai nấy đều sứt đầu mẻ trán ứng phó với giới truyền thông và fan hâm mộ, tổn hại nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần bọn họ! Cô ta phải trả giá thật đắt mới đền bù được những giày vò tinh thần bọn họ đã phải chịu.

"Làm gì ư? Còn có thể làm gì, nếu đã hòa nhã nói chuyện với cô ta mà cô ta còn không vui, tôi cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn. Cậu đến phòng bảo vệ chọn mấy người thông minh cơ trí, thân thủ phải tốt một chút, đến bắt người ở nhà A tầng 9 tòa số 9 về đây cho tôi. Nhưng nhớ đừng làm ầm ĩ." Lâm Trường Ca tin chắc rằng, người ở nhà đó có liên quan đến tin bịa đặt Thân Tinh bày ra, cho dù không liên quan thì cũng dính dáng vào.

Anh Trần vỗ ngực bảo đảm: "Không thành vấn đề, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Tuyệt đối sẽ không gây phiền toái đến cho ông chủ, chúng tôi đều là công dân tuân thủ luật pháp."

"Đi đi." Lâm Trường Ca cũng đứng lên đến phòng họp. Cho dù có thể bắt đầu giải quyết từ phía Thân Tinh hay không, vẫn phải chuẩn bị phương án dự phòng.

Năng suất làm việc của anh Trần thực sự không tồi, đến phòng bảo vệ nói chuyện, mấy thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ, thông minh cơ trí liền đứng ra, bọn họ đến phòng thay đồ đổi lại quần áo hàng ngày, theo anh Trần ra ngoài.

Bọn họ đến chung cư Tinh Hà của Hoa Viên Trường Hồ, lấy danh nghĩa công ty vận chuyển liên hệ với một gia đình họ Diệp anh Lưu đã sắp xếp, nhanh chóng được phép vào chung cư, đi thẳng đến nhà A tầng 9 tòa số 9, nhà họ Diệp kia sống ở nhà B tầng 9 tòa số 9.

Anh Trần nhấn chuông cửa, đợi mãi không thấy ai ra mở, anh ta nhíu mày, thầm nghĩ người trong nhà cẩn thận vậy à? Chẳng qua anh ta thấy mình vẫn rất có đầu óc, vì vậy liền hô lên: "Có ai ở nhà không, cô Thân Tinh gọi tôi đến, mở cửa hộ với."

Người đàn ông trong nhà ngay lần chuông reo đầu tiên đã nghe thấy, anh ta tưởng Thân Tinh quên mang theo chìa khóa, hào hứng chạy ra định mở cửa, nhưng trước khi mở, bỗng nhìn qua mắt mèo, phát hiện là một người xa lạ, anh ta trở nên bối rối, thậm chí thất tha thất theero chạy lại phòng khách, rúc vào ghế sofa.

"Không phải tiểu Tinh, không phải tiểu Tinh... Mình không biết bọn họ, là ai? Tại sao lại nhấn chuông?" Người đàn ông lẩm bẩm, đến lúc nghe anh Trần ngoài cửa nói, mắt liền phát sáng, đứng bật dậy, "Là tiểu Tinh bảo họ đến?" Anh ta vội vã chạy ra mở cửa.

Anh Trần nghe tiếng cửa mở liền nở nụ cười, anh ta nháy mắt với người bên cạnh, ý bảo bọn họ chuẩn bị tốt tùy thời bắt người. Cửa vừa mở ra, anh Trần liền chen vào, một tay bắt lấy cổ tay người đàn ông, kéo vào nhà. Người đàn ông cảm thấy không hay, ra sức giãy dụa, thế nhưng bị những người phòng bảo vệ phía sau tay mắt lanh lẹ khống chế, tiện thả bịt cả miệng lại.

Cạch, cánh cửa được khóa lại. Trong phòng khách, người đàn ông bị hai anh chàng bảo vệ kẹp tay, một người thì lấy tay bịt miệng.

Anh Trần cầm một cái ghế ngồi xuống trước mặt người đàn ông, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông, nói: "Chúng tôi không có ác ý, thế nên anh đừng giãy dụa, lát nữa tôi bảo anh ta không bịt miệng anh nữa, có điều, anh phải yên lặng, không được lớn tiếng. Bằng không, tôi khó đảm bảo chúng tôi có thể làm chuyện gì khác với anh không, hiểu chứ?" Không nói đến nhà ở nơi này cách nhau khá xa, âm thanh truyền đi rất nhỏ, hơn thế nhà B đối diện cũng là người do anh Lưu sắp xếp, nhất là người bo bo giữ mình, sẽ không lo chuyện bao đồng.

Người đàn ông gật đầu, thấy được là mắt anh ta đã đỏ hết cả lên. Anh Trần gật đầu với anh chàng bảo vệ, anh chàng đó liền thả lỏng tay, tất nhiên vẫn chú ý người đàn ông, một khi anh ta dám la hét, tay kia của anh ta sẽ lập tức bịt miệng người đàn ông lại.

Người đàn ông cũng thức thời, anh ta quả thật không la hét, chỉ cắn môi nhìn anh Trần.

Anh Trần lại cảm thấy có chút kỳ lạ và rất không được tự nhiên, anh ta đã sớm phát hiện người đàn ông này gần như giống hệt Ansel, nhưng chỉ nhìn qua là có thể phân biệt, người này tuyệt đối không phải Ansel, nhất là nhìn biểu hiện của người đàn ông, đâu giống đàn ông, trái lại có hơi giống tiểu thụ, này thì uất ức, này thì co ro, làm anh Trần thật muốn đấm vào mặt, thấy người này dùng khuôn mặt tương tự Ansel làm nét mặt ấy, thật khiến người ta cực kỳ khó chịu!

Anh Trần đao to búa lớn, một tay chống lên đùi, nhìn qua có vẻ giống một vị thủ lĩnh sơn trại trong phim, anh ta hỏi người đàn ông: "Anh là ai? Tại sao lại ở đây? Có quan hệ thế nào với Thân Tinh?"

Người đàn ông rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Ansel, tiểu Tinh dẫn tôi tới đây, tỉnh lại tôi đã ở đây rồi, tiểu Tinh nói tôi là hôn phu của cô ấy."

Anh Trần giờ mới phát hiện điểm kỳ lạ của người đàn ông, anh ta nhíu mày, nhấc đầu người đàn ông lên, quan sát kỹ lưỡng, "Anh... mất trí nhớ?" Ánh mắt người đàn ông quá đơn giản, giống như một đứa trẻ, nếu không phải trí tuệ trì trệ thì là mất trí nhớ.

Người đàn ông gật đầu, "Tôi không nhớ chuyện gì cả, chỉ cảm giác cả người đau đớn, tỉnh lại liền thấy tiểu Tinh, tiểu Tinh đối với tôi rất tốt, nói cho tôi biết những chuyện xảy ra trước đây, còn nói nhất định giúp tôi tìm lại ký ức, còn tìm bác sĩ cho tôi."

Anh Trần buông tay ra, lấy điện thoại gọi cho Lâm Trường Ca, Lâm Trường Ca nghe xong, còn dặn anh Trần đem người đi. Sau đó không biết Lâm Trường Ca gọi cho ai, cho người đi điều tra lai lịch của người đàn ông, tiện thể điều tra lại Thân Tinh, còn đặc biệt căn dặn họ chú ý đến bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.

Lâm Trường Ca gọi xong, cũng có mấy kế hoạch, các phòng ban đều dựa theo kế hoạch làm việc.

Thân Tinh lại về chung cư Tinh Hà, nhưng vừa mở cửa, không thấy người đàn ông đâu, sắc mặt cô ta liền trầm xuống, tay nắm túi xách không ngừng run rẩy, cô ta cắn chặt môi, giật mảnh giấy dán trên TV xuống, sau khi xem xong, tức giận vò mảnh giấy lại rồi ném mạnh xuống đất.

"Lâm Trường Ca! Anh được lắm!" Cô ta phải chịu thua sao? Không, không được, cô ta muốn gặp Ansel, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha! Thân Tinh cầm bàn tay run rẩy, hít thở sâu rồi lấy điện thoại trong túi sách ra, gọi cho một phóng viên quen thuộc, khóc ròng: "Kim Kiều, anh phải giúp tôi, công ty giải trí Phi Dương nhân không chịu buông tha cho tôi và Ansel, bọn họ bắt Ansel đi rồi! Ansel mất trí nhớ, không biết gì cả! Xin anh hãy giúp tôi!"

Thân Tinh không quan tâm sau khi bị người ta biết sẽ có kết quả gì, cô ta làm ra nhiều chuyện như vậy, chọc đến Lâm Trường Ca, mục đích chỉ có một, chính là muốn Ansel thật, cũng chính là Cận An phải đi ra!

Kim Kiều nghe Thân Tinh nói xong, nét mặt mừng rỡ, sau nhiều lần khẳng định, đồng thời nhận được tấm hình Thân Tinh gửi đến, anh ta lập tức đi tìm tổng biên tập, gấp rút thêm vào tin tức độc nhất vô nhị!

Cận An ở nước M xa xôi mấy ngày nay cũng rất thoải mái, mỗi buổi sáng thức dậy, hít thở không khí mới mẻ, cảm nhận làn gió mát lạnh, cùng mấy người Derrick ăn sáng, rồi đưa Terry đến sân bãi cưỡi ngựa, cậu nhóc thật sự rất thích cưỡi ngựa.

Sau đó bọn họ ra các khu bên ngoài nông trường du ngoạn, đến khu vườn hoa, thấy một biển hoa đủ màu sắc, dưới sự giúp đỡ của nông dân trồng hoa, tự gieo hoa giống, hẹn nhau sau này sẽ lại đến xem những hoa giống này nở thành những bông hoa kiều diễm thế nào. Bọn họcòn đến vườn trái cây , hái rất nhiều loại quả, tự tay làm salad.

Giản Ưu có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình Cận An trở nên vui vẻ từng chút một, những sự ngột ngạt dần bị lấy đi, một ngày nào đó sẽ cách xa anh, giữ lại chỉ là tâm tư tốt đẹp nhất.

Hôm nay, bọn họ đến khu chăn nuôi, Terry nói cậu muốn đi xem bò, muốn đi xem gà con.

Ba người đều đội mũ rơm, đi ủng cao su ống cao do nông trường cung cấp, Terry đi vào liền thấy những chú gà con vừa mới nở được mấy ngày, loạng choạng đi theo sau gà mái, như một làn khói từ nơi này đến nơi kia. Cậu liền bị hấp dẫn, vội vã đuổi theo.

Chú gà con phía sau té lộn, lúc đứng dậy, gà mẹ và những anh em gà khác của nó đã đi mất, nó chạy loanh quanh, bỗng từ phía sau có tiếng hô "Gà con" của Terry lại càng khiến nó hoảng sợ, chọn bừa một hướng rồi "chạy trối chết", Terry nhanh chóng đuổi theo.

Kết quả là, Cận An và Giản Ưu đi theo đằng sau, nhìn Terry làm trò đuổi theo gà con, thấy gà con chẳng biết tại sao mà hành động trở nên nhanh nhẹn, lúc vọt bên trái lúc chạy bên phải, như một làn khói cũng không biết biến đi nơi nào, Terry bĩu môi, tay giữ mũ rơm thiếu chút nữa bị gió thổi bay, chân bước đi tìm gà con, thỉnh thoảng thấy cậu nắm tay lên lan can, cúi đầu xem gà con có chạy vào khe hở nào không.

Terry nghiêng đầu, mắt sáng lên, trên gương mặt tròn xoe lộ ra nụ cười sáng lạng, nhìn chằm chằm vào gà con trong góc, "Hê, tìm được mày rồi!"

Gà con kêu cục cục, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, nếu nó có thể nói, nhất định sẽ nói là, "Van xin cậu, tha cho tôi đi!"