Nam Thần Nhà Tôi

Chương 22: Ai cứu cô đi




Dương Yến gửi tin nhắn cho Phương Dịch Chung, nói bộ phận của mình tổ chức sinh nhật quản lý cấp cao, muốn anh ta đến lúc đó tới đón mình.

Quả nhiên Phương Dịch Chung từ chối, nói buổi tối anh ta cũng có việc, bảo cô gọi xe về.

Cũng không thể như vậy!

Nếu anh ta nói tới đón, anh ta và nội dung vở kịch Tần Mai Nghi thiết kế sẽ không thể tiến hành.

Dương Yến cũng không nói gì, chờ sau khi tan tầm, cùng mấy người đồng nghiệp gọi taxi đến khách sạn, không ít đồng nghiệp tới sớm, ghé vào nói chuyện cùng nhau, trong phòng lớn rất náo nhiệt.

Không lâu sau, bộ trưởng cũng tới.

Bên cạnh bộ trưởng có vài người, ngoại trừ tổng Giám đốc Phương thường trú trong công ty, còn có lãnh đạo cấp cao của bộ phận khác, Tần Mai Nghi đương nhiên cũng có mặt, tầm mắt Dương Yến trùng hợp và cô ta giao nhau.

“Dương Yến, tới bàn này ngồi đi.” Tần Mai Nghi giương giọng nói, trên mặt tràn đầy ý cười: “Nghe nói tiếng Pháp của cô rất tốt, gần đây tôi cũng đang học tiếng Pháp, muốn thỉnh giáo cô một chút.”

“Cô khách sáo rồi.” Dương Yến cũng cười cười, không chút do dự ngồi xuống.

Bên cạnh chỗ ngồi của Dương Yến có một người đàn ông, cô nhìn nhiều vài lần, phát hiện không phải lãnh đạo cấp cao, là Trần Dực cùng bộ phận với cô, có cậu là lãnh đạo cấp cao bộ phận nào đó.

Trong nháy mắt, Dương Yến hiểu ra.

Trần Dực này, có lẽ là người mà Tần Mai Nghi sắp xếp.

Trần Dực thân thiện chào hỏi Dương Yến, không hề khác thường, Dương Yến cũng không chút biến sắc, gật gật đầu.

Cơm ăn được một nửa, các bàn bắt đầu uống rượu.

Tần Mai Nghi giống như lãnh đạo ôn nhu thiện lương, có tổng Giám đốc Phương ở đây, không vượt qua quy củ, có thể cùng mọi người tán gẫu một chút, lại có thể bắt Dương Yến uống rượu.

Dương Yến cũng không từ chối, có bao nhiêu ly cô uống bấy nhiêu, chỉ là cô đã sớm có chuẩn bị, vẫn luôn ngậm rượu trọng miệng, nhân lúc người ta không chú ý phun vào miếng bọt biển ở trong tay áo.

Bằng không với tốc độ này của Tần Mai Nghi, rượu trắng rượu đỏ thay phiên nhau, cô không say cũng bị uống đến chết.

“Tổng Giám đốc Phương!’

Không biết ai gọi một câu, sau đó người trên bàn sôi nổi đứng lên.

Dương Yến liếc nhìn phía sau, không ngờ Phương Tinh Nghị tới, hôm nay ăn mặc còn trang trọng hơn trước kia, Tưởng Song Kỳ kéo anh cũng là một bộ váy đỏ kiều diễm, hai người giống như mới từ tiệc rượu nào đó tới.

“Mọi người khách sáo, tôi chỉ là vừa vặn có việc ở bên này, biết được bộ trưởng Lưu cũng tổ chức sinh nhật ở khách sạn này, liền tới đây uống vài ly.”

Phương Tinh Nghị nhàn nhạt cười nói, cầm lấy một ly rượu vang đỏ cùng bộ trưởng Lưu chạm cốc.

Mọi người đều kính rượu Phương Tinh Nghị, Dương Yến cũng không thể không kính.

Nhân tài đến trước mặt Phương Tinh Nghị, liền nghe thấy anh dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói: “Bảo cô theo giúp tôi bàn chuyện hợp tác, 1,5 tỷ đối với cô quá thiệt, tôi đưa cô thêm một phần lễ vật.”

Sau đó, Dương Yến cảm thấy cái mông bị vỗ một cái, cô bị doạ sợ đến ly rượu cũng lấy không xong, là một tấm thẻ cứng, tay cô theo phản xạ vội vàng nắm chặt trong tay.

Lúc ngẩng đầu lần nữa, Phương Tinh Nghị đã mang theo Tưởng Song Kỳ rời khỏi phòng.

Xung quanh đều là người, vô số đôi mắt, trái tim Dương Yến đang đập mạnh liên hồi, vẫn luôn chờ sau khi ngồi xuống bàn, cô mới nhìn thứ Phương Tinh Nghị đưa cho mình, là thẻ phòng.

Là khách sạn Phương Dịch Chung và Tần Mai Nghi thường đi, ngay cả phòng cũng là nơi bọn họ thường xuyên hẹn hò.

Di động reng một tiếng, nhận được một tin nhắn xa lạ.

【 30 phút sau, Tần Mai Nghi sẽ nhận được tin nhắn của Phương Dịch Chung.】

A?

Tuy rằng Dương Yến học phiên dịch, nhưng mà tư duy logic không tốt lắm, cô biết cái này khẳng định là Phương Tinh Nghị gửi tới, nhưng mà quá ngắn gọn, xem đến cô như lọt vào trong sương mù.

Nhìn nhìn thẻ phòng nắm chặt trong lòng bàn tay, một lúc lâu, rốt cuộc Dương Yến cũng hiểu được, Phương Tinh Nghị là nói cho cô biết, anh ta sẽ dẫn Tần Mai Nghi đi khách sạn, mà cô chỉ có thời gian 30 phút để bố trí.

Dương Yến thấy thời gian không nhiều lắm, trái lại kính rượu cho Tần Mai Nghi, nhìn chằm chằm cô ta uống xong, mình chỉ uống mấy ly làm mặt đỏ lên, còn lại đổ vào miếng bọt biển.

Uống một hồi, cô làm bộ không cẩn thận, ngã vào lòng Trần Dực.

“Dương Yến, cô không sao chứ?” Trần Dực nhân cơ hội sờ soạng trên eo cô một phen, trên mặt giả bộ chính nhân quân tử: “Có phải cô say rồi không?”

“Tôi không say.” Dương Yến lẩm bẩm, muốn từ trong ngực anh ta đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không đứng lên được.

Tần Mai Nghi uống không ít rượu, mặt đỏ hồng, còn giữ được một tia tỉnh táo, cô ta thấy Dương Yến ở trong ngực Trần Dực không đứng dậy nổi, nháy mắt với Trần Dực.

Trần Dực thừa dịp không chú ý, nhìn một cái đỡ Dương Yến rời đi.

Bọn họ đi chưa bao lâu, rượu cũng uống xong rồi, lần lượt từng người rời đi, Tần Mai Nghi cũng đi ra ngoài, bộ trưởng Lưu sai người tiễn cô, cô ta vừa vặn nhận được tin nhắn của Phương Dịch Chung.

【 Bảo bối, anh sẽ chờ em đến chúc mừng, đại đô hội 8082. 】

8082 là phòng bọn họ thường xuyên hẹn hò, buổi sáng Phương Dịch Chung cũng nói, có thể sẽ đến khách sạn chờ cô ta, cho nên Tần Mai Nghi nhìn thấy tin nhắn không chút hoài nghi, cự tuyệt ý tốt của bộ trưởng Lưu, bắt xe đến Đại Đô Hội.

Sau khi lên xe taxi, Trần Dực liền bộc lộ bản chất, hai tay sờ loạn trên người Dương Yến.

Dương Yến ngượng ngùng, làm bộ ngượng ngùng, dựa vào bên tai anh ta lặng lẽ nói: “Đi Đại Đô Hội thôi, tôi đã đặt phòng ở đó.”

“Cô còn rất lẳng lơ.” Trần Dực nhéo một cái trên mông cô, lộ ra nụ cười hiểu rõ.

Dương Yến nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

Cười đi, chờ đến sáng mai, rốt cuộc anh cười không nổi!

Lúc trước Dương Yến đã tới Đại Đô Hội một lần, lần này tới, cô nhìn khách sạn này mà ghê tởm, chỉ là vẫn mặc cho Trần Dực ôm vào thang máy, quét thẻ vào phòng.

Trần Dực ném người lên trên giường, Dương Yến cực kỳ thông minh mà né tránh, lúc mở rượu, ném viên thuốc vào.

Chờ sau khi Trần Dực uống xong một ly rượu, đẩy mạnh anh ta vào phòng tắm.

Dương Yến đi loanh quanh khắp nơi trong phòng, muốn giấu bút ghi âm, vừa lật khắp nơi, phát hiện chỗ bí mật đối diện giường ngủ sớm đã lắp đặt camera mini, không thể không tán thưởng.

Chú út Phương làm việc quá chu đáo.

Không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa bang bang, là Tần Mai Nghi, giọng nói mơ hồ, rõ ràng rất say.

Dương Yến tắt ánh đèn trong phòng đi.

Sau đó mới lặng lẽ mở ra một khe cửa, trốn vào một góc.

Tần Mai Nghi gấp không chờ nổi vọt vào tới, phòng quá tối, cô ta sờ nửa ngày cũng sờ không được công tắc bật đèn ở đâu, ngược lại đụng vào Trần Dực mới từ phòng tắm ra tới.

Thân thể Trần Dực vốn dĩ đã nóng, khi sờ đến Tần Mai Nghi, máu dồn lên não, áp người lên trên giường.

Giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, còn có âm thanh làm người đỏ mặt.

Dương Yến nghe xong vài cái cảm thấy bên tai đỏ lên, cô thấy đã làm xong chuyện, mở cửa, thần không biết quỷ không hay mà đi ra ngoài.

Khoé miệng Dương Yến cong lên.

Trước đó ở trong phòng, cô còn đang phiền nào dùng biện pháp gì lừa Tần Mai Nghi tới khách sạn, Phương Tinh Nghị đưa một tấm thẻ phòng đã giải quyết tất cả vấn đề thay cô.

Không thể không nói, chú út Phương thật lợi hại, có thủ đoạn.

“Chỉ là đưa thẻ phòng cho mày, còn dùng loại phương thức này sao?” Dương Yến lẩm bẩm, đến bây giờ vẫn còn cảm giác mông nóng bỏng vô cùng, cả người lại nhớp nháp.

Về nhà mau chóng tắm rửa.

Dương Yến nghĩ như vậy, mới từ thang máy đi chưa được hai bước, cánh tay lại bị người túm chặt.

Sức lực kia rất lớn, nắm cánh tay cô đến sắp gãy.

“An An.” Giọng nam bên tai cực kỳ ẩm ướt, Dương Yến lại nghe đến lông tơ dựng thẳng, cả người cứng đờ.

Dương Yến không dám động.

Giày da của người đàn ông trên mặt đất phát ra âm thanh rất êm tai, sau đó thân hình cao lớn ngăn cản ánh sáng trước mắt cô, Dương Yến có thể nhìn thấy, trên người anh ta mặc áo khoác màu xám nhỏ, trong túi còn có một đồng hồ đeo tay.

“Xin lỗi xin lỗi, nhìn thấy em có chút vui mừng, làm em bị thương rồi sao?” Người đàn ông nói xin lỗi, buông lỏng tay ra, thoáng lui về sau hai bước, thân mình còn hơi cong một chút.

Lần này, Dương Yến thấy rõ toàn bộ khuôn mặt anh ta.

Mặt người đàn ông có nét phương Đông, đường nét khuôn mặt ôn nhu dễ nhìn, mũi lại cao thẳng, trên mặt đeo gọng mắt kính hẹp hẹp mạ vàng, dưới thấu kính là một đôi mắt màu xanh thẳm.

Đáy mắt anh ta mang theo ý cười hơi mỏng mà thân thiện, Dương Yến lại cảm thấy cả người lạnh lẽo hơn, nghĩ đến mấy năm trước, người đàn ông này, đầy mặt dữ tợn, dáng vẻ điên cuồng bóp cổ mình.

Bả vai nhịn không được phát run.

Ánh mắt người đàn ông nhìn cô giống như nhìn con mồi, như hổ như sói, rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Anh ta đi về phía trước hai bước, tay xoa mặt Dương Yến: “An An, anh biết trước kia anh làm rất nhiều chuyện có lỗi, khiến em đau lòng, nhưng mà ở trong tù lâu như vậy, anh đã hối cải để làm người mới.”

“Anh vẫn luôn rất nhớ em, sau khi ra tù muốn nói xin lỗi em, nhưng vẫn không tìm thấy em, hoá ra em đã đổi tên sao? Sao không nói với anh? Hửm?”

Dương Yến vẫn luôn nắm chặt quần áo của mình, sau lưng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.

Ác mộng mấy năm trước vẫn luôn khắc sâu trong đầu cô, cô sợ hãi Hứa Cung Diễn, ngay cả sức lực để thoát khỏi tay anh ta cũng không có, chỉ có thể run run.

Ai cũng được, tới cứu cô đi!