Nam Thần Nhà Tôi

Chương 44: Chân suýt thì tàn phế rồi




Lúc Dương Yến được Phương Tinh Nghị đưa đến bệnh viện, chỗ bị quả bóng golf đánh trúng đã sưng lên một cục to đùng rồi, bác sĩ đến kiểm tra Dương Yến cũng bị giật mình.

“Bị sao thế này?”

“Bị bóng golf đập vào.” Phương Tinh Nghị kéo cổ áo, áo sơ mi của anh bị Dương Yến túm nhăn hết cả, nhưng vẻ đẹp trai vẫn không bị mai một chút nào. Sắc mặt anh u ám: “Phiền bác sĩ xem giúp.”

Bác sĩ vừa kiểm tra vết thương, vừa hỏi Dương Yến, bận rộn một lúc lâu, xịt thuốc, lúc nước thuốc mát lạnh rơi vào vết thương, Dương Yến run lẩy bẩy.

“May mà lực không mạnh, nếu không cái chân này cũng nát rồi.” Bác sĩ nói, lại viết đơn thuốc lên máy tính. “Hai ngày tới cô nằm viện quan sát, đợi khỏe lên chút thì đi chụp X-quang.”

Nghe bác sĩ nói thể, Phương Tinh Nghị bóp trán: “Được, cảm ơn.”

Sau khi xử lý xong, Phương Tinh Nghị muốn bế Dương Yến vào phòng bệnh, cô theo phản xạ đẩy tay anh ra, sắc mặt không được tự nhiên: “Không cần đâu Tổng Gíam đốc Phương, cháu tự đi được.”

Cứ bị anh bế suốt cũng ngượng lắm chứ.

Phương Tinh Nghị nhìn chân cô rồi nhíu mày: “Cô chắc chứ?”

“Chắc là được.” Dương Yến co chân bị thương lên, thử nhảy một chân xem sao, kết quả là trọng tâm không vững bèn ngã xuống, Phương Tinh Nghị nhanh tay đỡ cô dậy.

Phương Tinh Nghị cúi người bế cô lên, trong khoảnh khắc bị hẫng, cô theo quán tính ôm chặt cổ anh, nhìn thấy chỗ đó vẫn hiện rõ trên áo sơmi của anh, cô đỏ mặt tía tai.

Trước đó thật sự không phải cô muốn khóc mà là đau quá không chịu nổi.

Hai người kề rất sát nhau, Dương Yến đều cố gắng né tránh nhưng vẫn có thể nghe được nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của người đàn ông này, ngửi được mùi nước hoa Loewe dành cho nam, trưởng thành mà hấp dẫn.

Trong lúc Dương Yến suy nghĩ lung tung thì cô đã được bế vào phòng bệnh, đặt ở trên giường rồi.

“Sao thế?” Thấy hai má cô đỏ ửng, Phương Tinh Nghị còn tưởng cô có chỗ nào không khỏe: “Có cần gọi bác sĩ không?”

“Cháu không sao, chỉ hơi khát nước thôi.” Anh vừa nói xong thì cô đã cảm thấy lúng túng rồi, hai má cô càng đỏ hơn. Phương Tinh Nghị thấy thế cũng không nói gì, chỉ rót nước cho cô.

Dương Yến cầm cốc, giả vờ bình tĩnh.

“Cô Dương, lần này thật sự xin lỗi, là tôi dạy dỗ không tốt, để cô bị thương nặng thế này.” Phương Tinh Nghị day trán nói: “Kỳ Kỳ cô ấy hơi nghịch.”

“Cháu biết, sẽ không so đo với cô ta đâu.” Dương Yến nói, cô vốn là muốn so đo đấy, nhưng muốn tìm một cách khác tốt hơn: “Lần trước tham gia tiệc rượu, tổng Gíam đốc Phương cũng vì cháu mà bị thương, coi như hòa nhé.”

Phương Tinh Nghị gật đầu: “Được, mấy ngày này cô cứ ở viện tĩnh dưỡng cho khỏe, tôi sẽ nói trước với trưởng phòng La một tiếng.”

“Cảm ơn Tổng Gíam đốc Phương.”

“Tổng Gíam đốc Phương, cô Dương.” Phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Tư xách giỏ hoa quả vào, sau lưng còn có một người giúp việc lớn tuổi.”

Trợ lý Tư: “Cô Dương, tôi mời một giúp việc đến cho cô. Dì ấy ở gần bệnh viện, biết nấu ăn, nếu như cô ăn không quen cơm của bệnh viện thì cứ bảo dì ấy nấu cơm đem tới.”

“Cảm ơn.” Cô mới đến bệnh viện xử lý vết thương mà trợ lý Tư đã tìm người đến chăm sóc cho cô rồi, trợ lý của Phương Tinh Nghị có khác, làm việc thật có hiệu quả.

“Hai ngày này cô Dương cố gắng tĩnh dưỡng.” Phương Tinh Nghị thấy không còn chuyện gì nữa bèn cùng trợ lý Tư rời đi.

Vừa rời khỏi bệnh viện, sắc mặt của Phương Tinh Nghị đã hoàn toàn trầm xuống.

“Ai đưa cô ta về?”

“Là người lúc trước tôi tìm cho cô Kỳ Kỳ, là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ có biệt hiệu Sói Xám.” Trợ lý Tư nói: “Đích thân anh ta đưa cô Kỳ Kỳ về chung cư, vẫn đang trông coi cẩn thận.”

“Lần này cô ấy càn rỡ quá rồi đấy!” Phương Tinh Nghị âm trầm nói: “May là ra tay không nặng, chân của Dương Yến không sao, nếu không thì tôi phải cho cô ta ra đảo cấm túc hai tháng.”

Anh nhiều lần cảnh cáo Tưởng Song Kỳ không được ra tay với Dương Yến mà cô ta không nghe, cứ làm xằng làm bậy.

Trợ lý Tư đẩy kính lên, đưa ra nhận xét: “Đừng nói là cô Dương, có là người phụ nữ nào thì cô Kỳ Kỳ cũng sẽ ra tay như thế thôi, cô ấy sợ người phụ khác giành mất Tổng Giám đốc Phương.”

“Ghen tức vớ va vớ vẩn.” Phương Tinh Nghị phiền muộn day day trán, cô ta làm ra chuyện này, mà anh thì đã hứa rồi, không đánh được: “Cô ấy có ngoan ngoãn viết kiểm điểm không?”

“Có, Sói Xám nói cô Kỳ Kỳ vừa khóc vừa viết.” Trợ lý Tư không nhịn được muốn cười: “Nước mắt chảy đầy xuống giấy làm nhòe hết chữ, sau đó lại đổi sang tờ khác viết lại.”

Phương Tinh Nghị lạnh nhạt nói: “Bảo Sói Xám trông coi cho kỹ, ba ngày này không cho ra khỏi chung cư, ngoan ngoãn ở nhà chịu cấm túc. Dám bước ra ngoài một bước, thời gian cấm túc tăng thêm một ngày.”

“Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ta.” Trợ lý Tư trả lời rồi lại hỏi: “Lúc ra nước ngoài có cần Sói Xám đi theo không? Anh ta xuất thân từ trường mà cậu Ngự theo học, trước đây tham gia cuộc thi đánh lén giỏi quốc tế còn giành được giải quán quân.”

Đánh lén giỏi sao?

Phương Tinh Nghị trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Sắp xếp cho cậu ta một tài xế riêng, đi theo sau tôi, có chuyện thì để cậu ta ra tay, không có chuyện gì thì thôi.”

Người anh sắp đặt ở bên đó chỉ có mấy người âm thầm đi theo, cũng coi như là thêm phần an toàn.

Mỗi ngày y tá đều đúng giờ đến thay thuốc cho Dương Yến, còn có thuốc ngoài miệng viết thương, cục u nhỏ sưng phù của Dương Yến cũng dần xẹp xuống rồi nên cô thử xuống giường đi lại.

Chân có thể đặt xuống đất nhưng đi lại vẫn hơi đau.

Bác sĩ đề nghị Dương Yến tiếp tục nằm viện để theo dõi thêm, Dương Yến cũng đi không vững, dù sao cô cũng là bị thương vì việc công, tổn thất bao nhiêu Phương Tinh Nghị cũng phải trả cho cô, chi bằng cô cứ ở đây đến khi khỏi hẳn rồi thì ra viện cũng được.

Quách Nhược Linh gọi điện thoại đến: “Chị, hai ngày nữa em được nghỉ rồi, cùng đi ăn cơm nhé.”

“Em còn dám gọi điện cho chị nữa à?” Dương Yến vì chuyện tiệc rượu mà mắng em gái xơi xơi: “Đừng nói là ăn cơ, thời gian này chị không muốn nhìn thấy em đâu!”

“Ui chị, có phải em cố ý đâu.” Quách Nhược Linh lí nhí nói rồi lập tức cười hì hì: “Em lại ký một bộ phim điện ảnh đấy, catxe bên sản xuất phim gửi cho em em gửi hết cho chị rồi đấy, nhớ check nhé.”

“Bao nhiêu?”

“1,8 tỷ, đợ quay xong phim thì gửi nốt 900 triệu nữa, em gữi lại 300 triệu.”

“Thế còn được.” Nể tình số tiền này, Dương Yến bớt giận nói: “Quách Nhược Linh chị nói cho em biết, ngoan ngoãn chút đi, nếu chị mà tra ra em làm chuyện gì thì sẽ chị lột da em!”

“Em quay phim nghiêm túc, đâu có làm ra chuyện gì? Được rồi, không nói nữa, em có việc rồi.” Trước khi cúp máy Quách Nhược Linh còn lẩm bẩm: “Chỉ biết nói em thôi, chẳng thấy chị nói Quách Thường Phúc bao giờ.”

Dương Yến cười haha: “Nó ngoan hơn em nhiều.”

“Nó chỉ ngoan trước mặt chị thôi, chắc chắn chị không thấy lúc nó tính toán thiệt hơn đâu!”

“Em ngứa đòn đúng không?”

Quách Nhược Linh nhanh chóng cúp máy.

Rất nhanh sau đó Dương Yến đã nhận được tin nhắn nhận tiền thành công, là 1,5 tỷ mà Quách Nhược Linh gửi tới.

Quách Nhược Linh tiêu tiền như nước, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không bao giờ suy nghĩ, Dương Yến chỉ có thể để cô ấy giữ lại một chút để tiêu, còn lại gửi hết vào thẻ.

Đợi tiết kiện được nhiều chút thì cô sẽ đi xem nhà, có thể mua thì mua.

Dù sao bây giờ chỉ có nhà là đáng tiền.

Nhớ lại gương mặt lướt qua hôm đó ở sân golf, Dương Yến luôn cảm thấy đó là Quách Thường Phúc, nói không chừng là nó trèo tường ra ngoài chơi, đúng lúc bị mình nhìn thấy.

Dương Yến mở điện thoại gọi cho Quách Thường Phúc.