Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 30




"Hi hi, chẳng phải đại sư thích đó sao? So với tính mạng của tôi, chiếc xe này không đáng là gì."

Ôn Phi Vũ suy cho cùng cũng là người biết điều.

Thiếu niên trước mắt không chỉ cứu mạng anh, huống hồ mai còn giúp anh giải quyết việc ở nhà. So với ân tình như vậy, một chiếc xe mấy chục triệu có thấm vào đâu.

Mạng không còn là chẳng còn gì, xe không còn thì có thể mua.

Nghĩ vậy thanh niên không hề do dự, cố gắng lấy một tay cho vào túi quần móc chìa khóa xe, muốn đưa cho Diệp Sơ Dương.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liền lắc đầu: "Giữ lại xe của cậu đi, tôi không có hứng thú."

"Sao cơ?"

Nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương, thanh niên lập tức kinh ngạc chớp chớp mắt.

Quả nhiên!

Đại sư trước mặt này khác hoàn toàn với những thầy bói bình thường.

Anh đã nói xe rất đắt tiền rồi, không ngờ đại sư vẫn không cần? Quả nhiên là đại sư siêu phàm thoát tục coi danh lợi như cỏ rác.

"Có điều, người như anh, chơi xe có kiếm được tiền không?"

"Cũng tạm, chơi tốt đương nhiên có thể kiếm được tiền."

"Được, lần sau dẫn theo tôi nhé, tôi thiếu tiền."

Ôn Phi Vũ: "..." Coi danh lợi như cỏ rác? Siêu phàm thoát tục? Sao mà mặt bị tát nhanh và đau thế.

Trầm ngâm một lúc, người thanh niên vẫn có chút băn khoăn.

Trên thực tế, đám người chơi xe cùng họ đều là con nhà giàu, sở hữu nhiều xe tới nỗi cả bãi đậu xe cũng không để hết. Đại sư muốn tham gia sao?

Vậy chiếc Ferrari của mình càng nên tặng cho đại sư!

Không thể để đại sư lái con xe hơi gia đình mấy trăm nghìn tệ đi đua với siêu xe đã cải tiến của người ta được?

Nghĩ tới cảnh tượng tươi đẹp đó, khóe miệng Ôn Phi Vũ lại càng co giật mạnh hơn. Anh ngẫm nghĩ một lát vẫn quyết định đưa chìa khóa xe mình cho đối phương...

Tạm thời chưa tính tới kĩ thuật của đại sư có ổn hay không, xe là thể diện, thể diện là phải xịn.

Có điều đúng trong lúc này, một tiếng "Tít" mở khóa xe vang lên. Ôn Phi Vũ lập tức nhìn về phía chiếc xe đó theo phản xạ.

Chỉ thấy khi đèn xe nhấp nháy, anh thấy một chiếc siêu xe sơn màu đỏ rực chói mắt...

Logo nhìn khá quen thuộc, là Lamborghini.

Và dòng xe này vừa nhìn đã biết là Lamborghini Sesto Elemento.

Khi Ôn Phi Vũ còn đang trầm ngâm, thì thiếu niên dáng người mảnh dẻ đã ôm đồ bước tới bên cạnh chiếc xe đó, sau đó mở cửa xe.

"..."

Thời buổi này, quả nhiên vẫn là nhìn tận mắt mới có thể coi là thật.

Nếu là trước đây, nếu có người nói với Ôn Phi Vũ... Một thầy bói bày sạp xem bói lề đường có thể lái xe siêu sang không?

Anh chắc chắn sẽ lựa chọn tát thẳng vào mặt người đó.

Nằm mơ giữa ban ngày nhiều quá, hoang tưởng sao?

Nhưng bây giờ...

Khóe miệng Ôn Phi Vũ co giật hai cái, sau đó giống như bất ngờ phản ứng ra, liền vội vàng chạy tới bên chiếc siêu xe, liếm đôi môi khô rang nói: "Đại sư, đây là phương tiện đi lại của thầy?"

Nói tới bốn chữ "phương tiện đi lại", Ôn Phi Vũ cố ý nhấn mạnh.

Diệp Sơ Dương dường như không nghe ra, ngẩng đầu lên sau đó lại gật đầu: "Ừ, không bì được với xe của anh."

Không bì được thật.

Nhưng chỉ là giá cả không so bì được.

Người am hiểu về xe đều biết rằng dòng Sesto Elemento của Lamborghini khung xe chủ yếu được chế tạo bằng sợi carbon, vì thế được gọi là Sesto Elemento (Nguyên tố thứ sáu trong tiếng Ý), hơn nữa kết cấu của siêu xe cũng là mấu chốt cho tính năng siêu đỉnh của nó.

Nói chung, xét về mặt tính năng Sesto Elemento tuyệt đối không hề thua kém với Ferrari 14 của anh.