Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

Chương 16




Editor: May

Uông Đông Đông ở bên cạnh nghe đến nắm chặt tay, tức giận thì tức giận, anh cũng sợ vị chủ nhân này của mình không nhịn được, trực tiếp nổi bão tại hiện trường, đến lúc đó tới trên mạng lại là một điểm đen, đó cũng thật chính là vạn kiếp bất phục.

Sau khi sửa sang lại tốt cảm xúc, Uông Đông Đông vừa định khuyên đối phương bình tĩnh một chút.

Lại thấy thiếu niên đã đứng lên, tựa như công tử thế gia, duỗi tay tiếp nhận văn kiện, nhẹ nhàng cười, đè thấp giọng nói: “Chiến đội ông quản lý, không đáng giá tôi trở về nữa, vì nhường đường cho cháu trai bảo bối của ông, ông đến lời tôi là cong còn có thể bịa đặt ra được, giám đốc Vương, đều là người trong một giới, sau này chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại.”

Một câu, thành công làm Vương Tuấn trầm mắt.

Nhưng tu dưỡng nói cho ông ta biết, không đến mức tích cực với một đồ chơi như vậy.

Chỉ cười âm u: “Tôi ngược lại muốn xem, những lời này của cậu cuối cùng đánh chính là mặt của ai!”

Tiình tự chuyển đội hoàn thành.

Mạc Bắc chỉ mang theo một phần hiệp nghị rời đi.

Nhóm thực tập sinh của câu lạc bộ sau khi xem đến một màn này, cũng đều không để ý lắm, dù sao giá trị lợi dụng của Mạc Nam đã đã không coinf, đây là chuyện ai cũng trong lòng biết rõ ràng.

Cho nên cũng liền không có người biết, ở góc dưới nhất của hợp đồng viết một cái tên đủ để cho người thét chói tai, Hắc Viêm.

Chỉ có Uông Đông Đôngngồi trở lại trong xe, lúc xem đến văn kiện Mạn Bắc đưa cho anh ta liền lắp bắp nói: “Mới, chủ nhân mới là chiến đội Hắc, Hắc, Hắc Viêm? Chiến đội Hắc Viêm tôi nhận thức kia sao!?”

Mạc Bắc không chút để ý ừ một tiếng: “Chiến đội này, người chơi game không ai không quen biết đi?”

“Cũng đúng…… Đúng cái P!” Uông Đông Đông gần như có chút không lựa lời: “Sao Hắc Viêm sẽ muốn anh, ai cũng biết anh……”

Nói tới đây, Uông Đông Đông đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt thiếu niên.

Ngoài ý muốn, đối phương lại không có sinh khí, ngược lại liền mở miệng: “Nửa tháng trước, Hắc Viêm tuyển thành viên mới ở trên mạng, tôi thử một chút, thí trúng.”

Ngữ khí bình đạm trần thuật như vậy làm Uông Đông Đông nghe đến kinh ngạc: “Hắc Viêm dễ vào như vậy?”

“Cũng được.” Mạc Bắc thưởng thức di động, cũng không có nói chuyện nhiều.

Uông Đông Đông là một ngốc bạch ngọt, luôn cảm giác bầu trời rớt vô số lần bánh có nhân, luôn có một lần đập đến trên đầu bọn họ, nước mắt tràn đầy: “May mắn, quá may mắn!”

“Ừ.” Mạc Bắc quay đầu đi, có chút mệt mỏi.

Uông Đông Đông lại chợt phanh lại một cái, chuyển mắt qua, biểu tình đều thay đổi: “Đi Hắc Viêm, vậy chẳng phải là cùng một chiến đội với K Thần!”

Mạc Bắc không đáp lời, thay đổi một tư thế, dựa đầu vào trên cửa sổ xe, chỗ cổ còn treo cái tai nghe màu đen.