Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 4 - Chương 1: Tranh thủ thời gian




Hành lang dài bên ngoài căn phòng rất im lặng.

Bình thường bồi bàn không được phép xuất hiện tại tầng lầu này, bởi vậy trong hành lang không có tiếng bước chân của ai cả.

Một mặt của hành lang dài mở ra mấy cửa sổ nhỏ, qua cửa sổ có thể nhìn thấy một nửa mặt hồ thấp thoáng trong bóng cây, cùng với nửa ánh nắng chiều trên mặt hồ.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng trước cửa sổ, ánh mắt dường như đang truy tìm nắng chiều trên mặt hồ, lại giống như thông qua nắng chiều nhìn về phía đâu đó. Dư vị của ánh tà dương lắng đọng trên khuôn mặt anh, thu lại vẻ xa cách mà anh luôn mang theo hàng ngày, càng tôn lên ngũ quan tuấn tú của anh.

Cửa phòng phía sau mở ra rồi đóng lại, có người đứng phía sau người đàn ông. Người kia biếng nhác đứng bên cạnh người đàn ông, anh ta châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng: “Không đợi nổi nữa?”

“Không phải anh cũng đi ra rồi sao.” Cô Mang thu hồi tầm mắt nhìn về phía hồ, quay sang Hàn Kình khói thuốc lượn lờ, “Bên trong thương lượng thế nào rồi?”

Hàn Kình cười nhạo một tiếng: “Một đám già tranh luận hăng quá.”

“Một tên cảnh ti bồi dưỡng sáu năm chết đi, còn đội mũ gián điệp, lão Lâm đương nhiên phải thảo luận lợi ích ở những phương diện khác.”

“Không sợ ông ta được nước làm tới à?” Hàn Kình nhìn Cô Mang một cái.

Cô Mang nhướng mày: “Ngược lại tôi sợ ông ta không mở miệng.”

Hàn Kình hút một hơi thuốc, than vãn: “Lão già này gặp phải con cáo là anh, coi như ông ta xui xẻo.”

Cô Mang cong khóe miệng, không nói gì.

“Chuyện lần trước anh bảo tôi điều tra, đã có manh mối.” Hàn Kình chậm rãi nói.

Cô Mang ngước mắt.

Hàn Kình nói tiếp: “Là một đám lão quý tộc tiền triều còn sót lại. Điều thú vị là, bọn họ đồng thời lôi kéo người của hai phía Nam Bắc.” Dừng một chút, anh ta lại nói, “Không chỉ có thế, quan hệ giữa họ và người Nhật Bản cũng chẳng bình thường. Anh nói xem đám người cổ hủ này sắp phải vào quan tài rồi rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù muốn khôi phục, kéo người Nhật Bản vào làm chi?”

Đôi mắt Cô Mang hơi co rút lại: “Việc phục hồi tình báo lần trước thế nào rồi?”

Hàn Kình nhả ra khói thuốc: “Tất cả đều là từng mảnh, không ghép lại trọn vẹn. Nửa bản đồ kia đi khắp cả thành Nam Kinh cũng không có dấu vết, hay là nằm ở chỗ ngoài thành Nam Kinh? Tôi đã phái người đi ra ngoài thành Nam Kinh, chỉ cần khắp đại lục có một nơi khớp với bản đồ này, Hàn Kình tôi có thể nói cho anh biết địa điểm của nó.”

Cô Mang gật đầu.

“Còn có một chuyện.” Hàn Kình bỗng nhiên nói, “Anh có biết ‘Ảnh Tử’ không?”

Cô Mang nhíu mày: “Cái gì?”

“Lần trước khi tôi thăm dò Thiên Cơ Các phát hiện ra một chuyện rất thú vị.” Hàn Kình nhếch khóe miệng, “Mấy lão quý tộc kia hình như nuôi dưỡng rất nhiều ‘Ảnh Tử’. Từ nhỏ đem hai đứa bé chẳng có dính dáng gì cùng tiến hành ma cốt, huấn luyện, cuối cùng có đôi có cặp đưa đến bên cạnh mục tiêu. Một người ngoài chỗ sáng, một người trong bóng tối. Người ngoài sáng không hề gặp phải bất ổn, người trong tối làm hết mọi chuyện. Người khác không bao giờ nắm được nhược điểm.”

Cô Mang phản ứng rất nhanh chóng: “Diệp Miêu Nhi và Dạ Miêu?”

Hàn Kình gật đầu: “Bọn họ là cấp thấp nhất trong đám Ảnh Tử. Nghe nói, có một số chính chủ, mỗi người được phân phối không dưới năm cái bóng.”

Cô Mang nhíu mày: “Chẳng lẽ có nhiều đứa nhỏ như vậy?”

“Có một số đưa trẻ là vì chiến tranh mà thất lạc người nhà, một số khác là bị bắt cóc thẳng thừng. Lúc tuyển chọn Ảnh Tử, bọn họ rất kén chọn, thậm chí không tiếc tiền bạc mà đến thế gia vọng tộc bắt cóc con cái của người ta.” Hàn Kình bỗng nhiên nở nụ cười, “Bọn họ làm chuyện này đã rất nhiều năm, không biết nuôi ra bao nhiêu Ảnh Tử. Không chừng bên cạnh chúng ta cũng có cái bóng được bọn họ an bài từ nhỏ.”

Cô Mang nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Đồ điên.”

Nụ cười Hàn Kình càng sâu: “Cái này còn chưa đủ điên. Anh có biết cấp cao nhất của Ảnh Tử là loại gì không?”

Cô Mang nhướng mày nhìn về phía Hàn Kình.

“Là ngay cả bản thân cái bóng cũng không biết mình là Ảnh Tử được tổ chức nuôi dưỡng.” Hàn Kình hút hơi thuốc cuối cùng, gằn từng chữ.

Cô Mang trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: “Những điều này, anh từ đâu mà biết được?”

Hàn Kình dập tắt tàn thuốc, đáp: “Còn nhớ trận hỏa hoạn ở Nguyệt Minh Lâu không?”

Cô Mang không nói.

“Đêm đó anh và Diêm vương đến Trương trạch, tôi nhận được một phong thư của lâu chủ Nguyệt Minh Lâu.” Hàn Kình nhìn Cô Mang.

Cô Mang sửng sốt.

Hàn Kình nói tiếp: “Bức thư này nhắc nhở tôi —— cẩn thận Ảnh Tử. Sau đó tôi phái người điều tra chuyện này, thế là phát hiện những manh mối này.”

“Kỳ lạ là, những chi tiết này vốn nên tốn nhiều công sức để điều tra ra, lại rất dễ dàng được tôi tìm thấy. Giống như ——” Hàn Kình nhíu mày, hình như đang đắn đo câu chữ, “Giống như có người chờ tôi điều tra, sau đó đặt đáp án trước mặt tôi.”

“Cô Mang,” Hàn Kình bỗng nhiên nói, “Anh nói xem, vị Phương lâu chủ của Nguyệt Minh Lâu, rốt cuộc có chết trong trận hỏa hoạn kia không?”

Cô Mang hỏi lại: “Vấn đề này quan trọng lắm sao?”

Trong nháy mắt sắc mặt Hàn Kình hiện lên mấy phần mù mờ: “Tôi cũng không nói được, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.” Nói xong, bản thân anh ta thấy ngượng ngùng, “Thôi được, có tin chính xác tôi sẽ báo cho anh biết.”

Cô Mang gật đầu: “Được, tôi chờ tin tức của anh.” Dứt lời, anh đút hai tay vào túi, đi về phía cầu thang cuối hành lang.

Hàn Kình sửng sốt, anh ta ở đằng sau kêu lên: “Anh đi đâu đó?”

“Về nhà.” Cô Mang không quay đầu lại.

Hàn Kình ngạc nhiên: “Bên trong còn chưa thương lượng ra kết quả, anh là chính chủ lại tự đi trước?”

Cô Mang đáp: “Bọn họ thương lượng là được rồi, kết quả cũng không ngoài mấy thứ kia. Tôi còn có chuyện quan trọng, đi trước đây.”

“Chuyện gì quan trọng hả?” Trên trán Hàn Kình nổi gân xanh. Người này đi thẳng thừng như vậy, đem một đống cục diện rối rắm ném cho anh ta sao?”

Cô Mang đã tới đầu cầu thang. Âm thanh của anh từ xa bay tới, vô cùng bình tĩnh thanh thản: “Vợ ở nhà chờ tôi ăn cơm.”

Hàn Kình hồi lâu sau mới phản ứng lại. Chờ anh ta nổi giận lên đỉnh điểm thốt ra một câu chửi tục, trong hành lang thật dài đã không còn bóng dáng của Cô Mang.

***

Trong khoảng sân nho nhỏ tràn đầy mùi thức ăn, Cô Mang vừa bước vào sân liền thả lỏng thần kinh.

Căn phòng nhỏ nằm cuối sân, cửa mở ra một nửa, bên trong phòng có một bóng dáng màu xanh nhạt đang bận rộn trước bàn.

Anh rón ra rón rén đi đến phía sau bóng dáng kia, giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia.

Thư Ngọc bị hoảng sợ, thật vất vả mới giữ vững cái dĩa rau cải: “Đi đường cũng lén lút, muốn hù chết em hay sao? Thức ăn em nấu tối nay, anh không được ăn!”

Cô Mang vùi đầu bên gáy cô, ngửi một hơi thật sâu: “Thơm quá.” Không biết nói thức ăn trên bàn hay là người trong lòng.

“Thơm cũng không cho ăn.” Cô hỏi tội, “Nói đi, muộn như vậy mới về, anh rốt cuộc đi đâu?” Cô rõ ràng nhìn thấy anh cùng Hàn Kình ra ngoài, tên Hàn Kình kia có thể mang vị nhã nhặn bại hoại nhà cô đi đâu? Không gì khác ngoài quán rượu câu lạc bộ đêm.

Giọng nói của anh có phần uất ức: “Sao lại không cho anh ăn chứ? Anh đi ra ngoài làm chính sự, mệt mỏi cả ngày.” Bàn tay lại bắt đầu không an phận vuốt ve vòng eo của cô.

“Anh đói bụng muốn trở về nhà ăn thức ăn do vợ nấu đấy.” Anh ra vẻ đáng thương nói.

Cô chẳng có tiến bộ, lại trở nên mềm lòng nói: “Đói bụng?”

“Ừm.” Anh gật đầu.

“Lại đây, nếm thử cái này.” Cô cầm chút thức ăn đưa qua cho anh, “Lần đầu tiên em làm cách này, xem thử có hợp khẩu vị không.”

Anh liền mút đầu ngón tay cô, híp mắt: “Ngon lắm.”

Trong nháy mắt mặt mày cô tươi rói.

Bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó: “Hôm nay Diêm Phong tới tìm anh, nhưng không chịu nói cho em biết chuyện gì.”

Anh ngồi xuống trước bàn, kéo cô ngồi trong lòng mình, vươn tay gắp một đũa thức ăn cho cô: “Không phải chuyện quan trọng.”

Cô bất mãn: “Đã không biết chuyện gì, làm sao biết không quan trọng?”

Anh đáp: “Chuyện của anh ta, cũng chẳng quan trọng.”

Cô không nói gì nuốt đồ ăn.

“Vợ ơi.”

“Sao thế?”

“Gần đây anh rảnh rỗi đến chán rồi, em theo cùng anh nhé.”

“Thật ư? Em thấy Hàn Kình, Diêm Phong, Hạ Tử Huân đều có vẻ bận rộn nhiều việc. Ngay cả Hạ Tử Trì dạo này cũng không biết đang bận cái gì, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.”

“Bọn họ là bọn họ, anh là anh.”

“Cùng anh thế nào?”

“Chúng ta đi nghỉ phép nhé.”