Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 2




Hôm đó, trời mưa rất lớn, An Dao đi học mãi đến tận chiều tối cũng không thấy về. An Thực trong lòng vô cùng lo lắng, định đứng lên đi tìm liền thấy cô trở về trong bộ dạng ướt sũng, đôi mắt hằn tia lửa đỏ nhìn hắn. An Thực còn chưa lên tiếng, cô đã tức giận hét lên "Chú lừa tôi. Tại sao lại lừa tôi?"

An Thực nhíu mày, lần đầu thấy cô tức giận khiến hắn không khỏi nghi hoặc, lẽ nào.... "Dao nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chú nói đi, có phải chú, là người đã hại chết ba mẹ tôi? Nói... là không đi.... nói với tôi là do người khác bịa đặt.... phải không?" An Dao nức nở, nắm lấy cánh tay hắn, đau đớn hét lên.

"Dao nhi, chú....xin lỗi." Hắn trầm ngâm một lúc mới cất tiếng, cô nhìn hắn, giống như còn một chút hi vọng. Nhưng cuối cùng câu nói đó khiến cô như rơi từ trên cao xuống vực thẳm. An Dao từ từ lùi lại. Tại sao hắn không phủ nhận? Dù chỉ là nói dối để cô an lòng ngay lúc này không được sao? Sao hắn.... có thể tàn nhẫn như vậy?

An Dao vươn tay giựt chiếc dây chuyền trên cổ, ném vào người hắn. Người cô tin tưởng và yêu nhất là An Thực, suốt 10 năm nay cô một mực tin hắn, sự thật này cô vĩnh viễn không ngờ tới. Vừa đau lòng vừa uất hận "An Thực, kể từ bây giờ tôi và chú không còn liên quan gì nữa. Tôi... nhất định sẽ khiến chú chuộc lỗi với ba mẹ tôi."

An Thực nắm lấy bả vai cô, hắn không cố ý làm vậy, nếu để An Dao biết được sự thật, chính là không muốn cô tuyệt vọng như bây giờ "Dao nhi, chú không gạt con. Chú thật tâm muốn chăm sóc cho con."

An Dao giương đôi mắt đỏ ngầu chất đầy tuyệt vọng và bi thống nhìn hắn, ngay khắc này, thế giới vốn dĩ hoàn hảo đến hạnh phúc của cô đều đã sụp đổ. "An Thực, sao chú có thể đối xử với tôi như vậy. Ngần ấy năm, chú vẫn luôn giấu tôi? Chỉ cần... chú nói sự thật, sớm hơn, tôi.... đã có thể tha thứ. Nhưng bây giờ...." An Dao mím môi lùi lại, cô run lên vì lạnh, cũng vì tức giận. An Dao quay lưng chạy vào phòng.

Hắn đứng dưới sảnh, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa. Phải, nếu ngay từ đầu, hắn nói cho cô biết, để cô tự quyết định đi hay ở thì bây giờ mọi chuyện không thế này. Tất cả một chuyện đều do một tay hắn gây nên.

An Dao khụy xuống sàn. Người đó đã đưa bằng chứng cho cô về vụ tai nạn năm đó, nếu hôm nay cô không biết sự thật thì có lẽ hắn sẽ mãi mãi giấu cô.

An Dao đáng thương bật khóc, nỗi đau chồng chất lên nhau. Cô phải làm sao đây? An Thực, hắn là người cho cô cuộc sống mới, dạy cô tất cả, yêu thương và chăm sóc cô rất tốt không ngờ người làm cô tổn thương nhất lại là hắn. An Dao không thể sống ở đây cùng kẻ thù của mình thêm một phút giây nào nữa....

An Thực đứng ngoài cửa, bất lực không thể làm gì. Chuyện năm đó, ngoài ba người bọn họ ra còn ai có thể biết được? Lăng Nghị và Phong Duật Nam tuyệt đối không phải. Bàn tay siết chặt thành quyền, đợi ngày mai hắn sẽ nói rõ ràng với An Dao. Kẻ gây ra chuyện này, hắn sẽ đòi lại gấp đôi...

... ....

Sáng sớm, An Thực đứng trước cửa gọi cô "Dao nhi, con dậy chưa? Chú có chuyện muốn nói với con."

.....

"Dao nhi, là chú sai. Con nghe chú nói được không?"

Dù hắn có nói gì đáp lại cũng chỉ là im lặng. Mày đẹp nhíu lại, cửa phòng vốn dĩ không khóa. Hắn đẩy cửa đi vào, căn phòng không bóng người. Trực giác nghĩ rằng cô đã bỏ đi. Tức khắc, An Thực mở tủ quần áo, quả thực, An Dao đã bỏ đi. Hắn tìm xung quanh phòng, nhưng không thấy cô.

Nếu nói không tức giận là nói dối, nhưng hắn, có quyền gì tức giận với cô? Là hắn sai...

An Thực ngồi xuống giường, cô gái bé nhỏ trong lòng hắn bấy lâu đã vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt. An Thực nở nụ cười lạnh, tay ôm mặt.

Lăng Nghị và Phong Duật Nam sau đó liền có mặt tại biệt thự "Nguyệt". Vừa nãy hắn đột nhiên nói điều tra việc An Dao gặp ai và làm gì chiều hôm qua. Thì ra, cô đã biết hết mọi chuyện.

Nhìn An Thực mặt mũi đen như than, bộ dạng hung tợn dọa người sợ hãi. Lăng Nghị cất tiếng trước "Tôi đã cho người điều tra, ngày hôm qua Lâm Triển đã gặp Tiểu Dao. Bọn họ đã nói gì đó khá lâu."

Trên cổ An Thực thoáng chốc đã nổi gân xanh, vẻ mặt u ám khó hiểu. Người ngoài nhìn vào cũng thấy hắc ám đang vây xung quanh hắn. Thì ra là người của bang Lâm Sát, Lâm Triển, lâu nay hắn ta ỷ mình là con của Lâm lão đại mà hành xử không kiêng nể bất kỳ ai, xem ra lần này, hắn thực sự chết không toàn thây, giọng nói lạnh lẽo vang lên "San bằng Lâm Sát, lôi Lâm Triển về đây."

Phong Duật Nam nhìn An Thực, nói "Là hắn nói cho Tiểu Dao biết?" Chuyện năm đó rất ít người biết đến. Nói đúng hơn chỉ có kẻ bị An Thực truy sát lúc đó mới biết, không lẽ Lâm Triển đã tìm đến kẻ đó để tìm hiểu mọi việc nhằm đối phó với An Thực?

An Thực gật đầu, thở ra một hơi "Dao nhi biết hết rồi. Cô ấy đã bỏ đi."

"Bỏ đi? Anh không tìm cô ấy sao?"

An Thực trầm ngâm, đứng dậy đi ra ngoài sân, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh một lượt "Nếu cô ấy đã muốn đi, có giữ cũng không được. Nếu đã muốn trốn, có tìm cũng không thấy."

Lăng Nghị lắc đầu, lần đầu hắn yêu một người không ngờ lại không có kết cục. An Dao bỏ đi, đủ biết chuyện này ảnh hưởng đến cô như thế nào. Nhưng, cô chỉ là cô bé mười tám tuổi, biết sẽ sống ra sao??

An Thực nhắm nghiền mắt, ngước mặt lên cao. Hắn đã cho cô lựa chọn, từ rất lâu.

Dao nhi, khi em biết được như thế nào là yêu và hận, chính là lúc em được tự do..

Dao nhi... Trái Đất này vốn dĩ rất tròn nên sẽ có ngày chúng ta gặp lại. Đến lúc đó, dù thế nào tôi cũng sẽ giữ chặt lấy em, cô bé của tôi....

Người của bang Lâm Sát trong một đêm đều bị diệt sạch, người trong giới Hắc đạo đều biết là do An Thực làm. Bang Lâm Sát, lớn nhỏ gì cũng đứng vững đã lâu, vậy mà hắn không nể tình một tay thao túng truy sát tất cả. Nhưng nghe nói Lâm Triển đã chạy thoát, họ cũng không biết là thật hay giả vì chưa cuộc truy sát nào của An Thực mà sơ sót.

Chuyện lớn theo năm tháng cũng lắng xuống, mọi người lại xem như chưa có gì xảy ra...
......

5 năm sau....

An Thực cùng Lăng Nghị đang trên đường đi dùng cơm trưa, lúc dừng đèn đỏ. Hắn đột nhiên mở cửa xe chạy xuống. Lăng Nghị sững người còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy hắn đứng ở ngã ba thần sắc giống như vừa gặp người nào đó. An Thực vội nhìn xung quanh một lượt, lúc nãy, hắn nhìn thấy bóng dáng của một cô gái, rất giống An Dao...

Lăng Nghị cất tiếng "Có chuyện gì sao?"

An Thực lắc đầu, quay lại xe. Đã năm năm hắn không gặp cô, nỗi nhớ trong lòng chất cao như núi nhưng không thể làm gì khác. An Thực thở dài, hắn nhớ cô đến phát điên.

Quán ăn hằng ngày hai người đến vẫn đông như ngày thường, đi vào phòng đặt trước, Phong Duật Nam và Tố Nghi đã ngồi đó. An Thực cùng Lăng Nghị kéo ghế ngồi xuống, Tố Nghi mỉm cười "Gọi món đi."

Tố Nghi là bạn thanh mai trúc mã với Phong Duật Nam, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh luôn có cô, cô thanh tú, xinh đẹp, lại dịu dàng. Đối với Phong Duật Nam là một báu vật trong lòng, còn đối với An Thực và Lăng Nghị thì như người em gái.

Lăng Nghị cầm ly rượu trên tay, cất tiếng "Hình như hôm nay Chu lão đại mừng thọ. Bọn họ có mời chúng ta."

Phong Duật Nam đáp "Ừ. Sáu giờ tối nay."

Đàn em của An Thực tên A Đông vừa nhận được điện thoại, lập tức ghé sát tai hắn thông báo. Nghe xong, hắn không thay đổi sắc mặt, nhưng giọng nói lại giống như quỷ dữ “Là ai?”

A Đông đáp “Em nghe nói là một cảnh sát vừa mới điều đến đây. Còn nữa, hình như là người mới vào nghề.”

“Điều tra rõ, không để sót bất cứ thông tin gì.”

“Vâng.” A Đông nhận lệnh, dẫn theo vài người rời đi.

Lăng Nghị đoán chừng không phải chuyện nhỏ, liền cất giọng “Sao vậy?”

“Có kẻ phá lô hàng của chúng ta ở Tĩnh An . Cũng may là đám của Trác Sâm nhanh tay xử lý trước khi cảnh sát đến.” An Thực châm một điếu thuốc, điềm nhiên trả lời. Có gan phá công việc của hắn xem ra không phải kẻ tầm thường.

Lăng Nghị trầm ngâm "Vậy tối nay..."

"Cứ như bình thường, chỉ cần bí mật thay đổi địa điểm. Giăng bẫy cảnh sát là được."

Tố Nghi khẽ thở dài, ba người đàn ông bọn họ đến cả lúc ăn cơm cũng bàn công việc "Các anh dùng bữa đi, đừng bàn chuyện lúc ăn cơm thế chứ."

Phong Duật Nam mỉm cười, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn "Được, em cũng ăn đi."

Tố Nghi gật đầu, bắt đầu thưởng thức bữa ăn. an Thực và Lăng Nghị cũng không bàn thêm.

.....

An Thực đứng trước tủ đồ, từ trước đến nay, hắn khoác trên người chỉ duy nhất một màu đen. Ánh mắt lướt qua chiếc áo sơmi trắng duy nhất. Bàn tay khẽ chạm vào, đây là món quà của An Dao vào dịp sinh nhật của hắn. Cô còn cười tươi trêu chọc “Chú nên thay đổi phong cách đi, nhìn cứ như thần chết vậy.”

An Thực khẽ cười, hắn luôn xem chiếc áo như báu vật, bảo quản rất kỹ, đợi đến sinh nhật của An Dao sẽ mặc nó, đáng tiếc, đã không thể. Trầm ngâm rất lâu, tầm mắt cứ như thế nhìn chiếc áo không rời.

Mọi việc ở buổi mừng thọ của Chu lão đại xong xuôi, An Thực cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam đến địa điểm giao dịch đã hẹn. Bọn họ thực muốn biết lai lịch kẻ năm lần bảy lượt phá các phi vụ làm ăn của các bang phái lớn, ngoài trời gió thổi rất mạnh, trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ có khói thuốc là nhìn rõ nhất. Lăng Nghị đứng không yên, càm ràm vài câu “Mẹ nó, sao lại lạnh vậy? Này, An Thực, cho tôi mượn áo khoác, tôi để quên rồi.”

An Thực phun ra làn khói trắng, liếc bộ dạng của Lăng Nghị, lạnh giọng trả lời “Tôi không có thói quen cho người khác mặc chung đồ.”

Lăng Nghi nhìn khinh bỉ “Này, trước kia là cậu và tôi một chiếc áo chia đôi, một cái quần mặc chung đấy. Còn ở đấy làm trò. Mau đưa áo đây.” Lúc trước, cuộc sống của anh và An Thực chưa như bây giờ, phải lăn lộn ngoài đường kiếm ăn, quần áo chia nhau mặc, một bát cơm cùng ăn chung. Bây giờ dám nói như thế. Không cần An Thực lên tiếng, Lăng Nghị trực tiếp cướp áo. Hắn trừng mắt “Cậu làm trò gì vậy?”

Đám đàn em xung quanh đều nín cười, Phong Duật Nam lắc đầu thở dài “Hai anh có biết mình đang làm gì không vậy?”

An Thực liếc một cái, đám người kia đều im bặt, không dám cười tiếp. Trực giác cho biết, kẻ cần tới đã tới. Hắn hất mặt ra hiệu, Phong Duật Nam hiểu ý, đưa mắt nhìn đám người đã nấp sẵn phía bên kia. Khi hai bên bắt đầu giao dịch, liền có giọng nói lớn phát ra “Đứng yên, tất cả giơ tay lên.”

Giọng nói rất cao, trong trẻo, chắc chắn là phụ nữ. An Thực nhếch miệng, phụ nữ mà cả gan đến đây làm loạn, dù là cảnh sát cũng chẳng ra gì. Hắn phẩy tay, đàn em theo lệnh nhảy vào đám cảnh sát kia, đánh đấm không nhân nhượng.

Hắn đã lên kế hoạch, thông báo ra ngoài tin giả, người của bang “Nguyệt” sẽ giao dịch ở cảng Thượng Hải trong đêm nay để dụ cảnh sát ra mặt, bắt kẻ phá rối. Đúng là như kế hoạch, bọn người ngu dốt đó liền sập bẫy.

Lăng Nghị, Phong Duật Nam và An Thực chỉ đứng một bên quan sát, anh em của bọn họ chọn lựa đều là người có thể dùng, đa phần xuất thân từ nghề đấu hắc quyền, không việc gì phải lo. Đột nhiên, từ xa, vang lên tiếng súng, An Thực lập tức né sang một bên, viên đạn bạc cắm sâu vào kính chắn gió xe hơi, vỡ thành từng mảnh vụn. Một bóng người lao đến, dùng chân đá vào ngực An Thực, rất nhanh, hắn đều né được. Lăng Nghị cùng Phong Duật Nam có chút bất ngờ. Là ai, có thân thủ nhanh như vậy? Mọi chiêu thức và quyền của người đó, đều có lực rất mạnh, đánh ra dứt khoát, có thu có phóng, nếu không phải An Thực nhanh nhạy, sớm đã bị hạ.

An Thực nhíu mày, kẻ có thể đánh liên tục, sức bền bĩ này thật hiếm gặp. Hắn vươn tay, đỡ nắm đấm trước mặt, xoay người dùng cánh tay ép vào cổ người kia, giữ chặt kẻ đó dưới thân mình. Khi ánh đèn từ ngọn hải đăng vô tình lướt qua, khuôn mặt người kia phút chốc lộ rõ từng đường nét. An Thực giật mình kinh ngạc, người kia vẫn là vẻ bình thản như không, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như khối băng, mắt nhìn hắn giống như rất tự mãn. An Thực buông tay, cô đứng thẳng lên, không chút ngạc nhiên, nhìn thẳng vào cặp mắt người đối diện.

Phong Duật Nam cùng Lăng Nghị không khỏi kinh ngạc khi nhận ra người phụ nữ đó, là An Dao? Dù cô đã trưởng thành, nhưng khuôn mặt và đôi mắt màu nâu trong veo đó tuyệt không thể sai.

An Thực không tin vào mắt mình, hắn vươn tay ra lệnh tất cả dừng lại, bước đến gần cô. Nhìn thẻ cảnh sát trên áo ghi thẳng hàng hai chữ “Diệp Dao”, hắn không biết nên đối diện với cô thế nào, nên vui mừng hay hổ thẹn? “Dao….”

“Là cảnh sát Diệp.” – Lời nói vừa phát ra, như nhấn mạnh thân phận của cô cắt ngang lời nói An Thực. Cô bây giờ không còn là An Dao, một cô bé cần hắn bảo vệ, che chở, mà đã trở thành nữ cảnh sát tài giỏi, thân thủ nhanh nhẹn, cô cũng đã lấy lại tên thật của mình..

An Thực điềm nhiên cất tiếng “Dao nhi….con đã trở thành cảnh sát?”

“Phải, vì chú, nên tôi đã hạ quyết tâm trở thành cảnh sát, để có thể…bắt những kẻ như chú. An Thực, kể từ bây giờ, chú nên sống cho tốt, sẽ có lúc tôi tống chú vào tù.” Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh. Diệp Dao quay lưng bỏ đi, cánh tay liền bị nắm lại, cô nhíu mày.

An Thực cất tiếng “Năm năm qua, con đã ở đâu?” Hắn muốn biết, sau khi rời khỏi “Nguyệt”, cô đã đi đâu, sống thế nào?

Diệp Dao nở nụ cười khinh miệt, hất tay hắn ra “Chú không có quyền biết điều đó.” Sau đó gọi đám người kia rời đi, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở “Sau này, nếu chúng ta có gặp lại, thì chính là cuộc gặp gỡ của cảnh sát và tội phạm.” Năm năm qua, cô rời khỏi nơi đây, chuyên tâm thi vào học viện cảnh sát, ở nơi xa xôi như Đài Loan, không người thân, không bạn bè, Diệp Dao đã phải cực khổ vừa làm vừa học, chỉ mong chờ một ngày, tự tay bắt An Thực đền tội… Cô đã thăm dò tin tức rất lâu mới có thể trực tiếp ra tay, không ngờ An Thực lại giăng bẫy..

…..

An Thực đứng nhìn cô rời đi, dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng tâm tư vô vàn cảm xúc hỗn loạn. Hắn đã gây ra cho cô vết thương quá lớn, mãi mãi cũng không thể bù đắp. Cô hận hắn là điều dĩ nhiên, chỉ là..hắn không nỡ rời xa cô lần nữa…

Lăng Nghị thở dài, ra lệnh cho đám anh em về trước, vỗ vai hắn “Được rồi, về thôi.”

An Thực không nói gì, quay vào trong xe. Phong Duật Nam nhún vai, nhấn ga rời đi. Bọn họ thực sự rất kinh ngạc, Diệp Dao mất tích năm năm, khi quay về lại trở thành cảnh sát, một mực muốn đối đầu với An Thực, cô rốt cuộc hận hắn đến mức nào?