Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 18




Edit: Winterwind0207

Nam Úc Thành vừa nói như thế, Lâm Hành cũng không biết nên làm sao nói tiếp.

Cho tới bây giờ, bí ẩn bên trong vụ án này cũng đã mở ra, thế nhưng còn có một điểm đáng ngờ hết sức rõ ràng, tới nay Lâm Hành không muốn tỉ mỉ suy tính.

—— liên quan tới hung thủ moi tim kia.

Trên thực tế, nếu không phải lúc thi thể chú hai bị phát hiện, trên thi thể phát hiện tim bị lấy đi, e sợ vụ án này cuối cùng sẽ dừng lại ở việc chú hai bị trượt chân rơi xuống nước dẫn đến cái chết. Từ góc độ này mà nói, hung thủ moi tim ngược lại cung cấp cho bọn họ trợ giúp nhất định. Thế nhưng đối với hành vi lấy đi trái tim của người chết này, Lâm Hành vẫn cứ hoàn toàn không có cách nào tiếp thu.

Mà, cậu càng thêm không thể tiếp nhận là: Người này dĩ nhiên xuất hiện ở quê nhà

của cậu.

Cậu nhớ tới bên trong vụ án của Bạch Cầm, lúc nhắc tới hung thủ moi tim, Nam Úc Thành phản ứng dị thường, Lâm Hành không nhịn được suy đoán, lẽ nào tên hung thủ này là theo chân Nam Úc Thành tới?

Nhưng hung thủ này vừa không giết người, cũng không làm chuyện khác, dọc theo đường đi chỉ theo Nam Úc Thành kiếm thi thể moi tim, đến tột cùng là mục đích gì đây?

Chẳng lẽ là đam mê đặc thù?

Lâm Hành nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được lại hiểu lầm, ánh mắt nhìn Nam Úc Thành cũng càng ngày càng không bình thường.

Nam Úc Thành bị cậu nhìn không hiểu ra sao, nhớ tới thuốc Lâm Hành vẫn chưa uống, lại đem bát bưng lên đến đưa tới trước mặt cậu: "Hỏi cũng hỏi xong, nhanh chóng uống hết thuốc đi."

Lâm Hành tâm tư bị cắt đứt, nhíu lại lông mày liếc mắt nhìn chén thuốc, Nam Úc Thành nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của cậu, ngược lại khiến anh bị chọc phát cười: "Không phải chỉ uống thuốc thôi sao?"

"Rất đắng." Lâm Hành xẹp xẹp miệng, lòng không cam tình không nguyện.

"Được rồi, sao cậu lại giống con gái như thế." Nam Úc Thành nói xong, tự mình bưng bát lên trước tiên uống một hớp, lại đem thuốc còn dư lại đưa tới bên mép Lâm Hành: "Tôi đều thử qua, không đắng. Nhanh lên một chút."

Lâm Hành lòng không cam tình không nguyện đem thuốc uống hết.

Cậu lau miệng, muốn hỏi một chút sự tình liên quan tới hung thủ moi tim. Nhưng nghĩ tới phảm ứng của Nam Úc Thành đối với đề tài này, cậu lại có chút không biết mở miệng từ đâu. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên đem nghi vấn vụ án của Bạch Cầm giải quyết trước.

Thấy Nam Úc Thành cầm bát dự định rời đi, cậu lập tức kéo anh lại, bật thốt lên: "Tại sao anh lại biết Bạch Cầm là hung thủ?"

Vụ án Bạch Cầm đã qua mấy tháng, Nam Úc Thành hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Hành lại đột nhiên hỏi ra cái vấn đề này. Anh ngẩn ra, tựa hồ là đang hồi tưởng, tùy tiện nói: "Không phải nói với cậu, bởi vì lá thư cô ta để lại, cùng với cách làm của cô ta với nạn nhân."

"Anh nói những thứ này đều là suy luận. Anh làm sao biết Bạch Cầm khát vọng thay đổi chính mình?" Lâm Hành lôi ống tay áo Nam Úc Thành, đem anh kéo đến trước mặt mình ngồi xuống, hùng hổ doạ người nói: "Còn có, trước anh vẫn luôn cường điệu tôi gặp nguy hiểm, cho nên mới cố ý để tôi chuyển tới nơi nayd, nhưng là nếu hung thủ là Bạch Cầm, lấy tình cảm của cô ấy đối với tôi, cô ấy tại sao lại muốn xuống tay với tôi? Đồng thời lúc trước tôi ở trong phòng tắm, người ngoài cửa rất có thể chính là Bạch Cầm, nếu như cô ta thật sự muốn giết ta, vậy lúc đó tại sao không động thủ?"

Nam Úc Thành bị cậu kéo đến bị ép ngồi về vị trí cũ, anh đem cái bát không để lại đầu giường, nhìn Lâm Hành một hồi, bỗng nở nụ cười: "Tôi ngược lại thật ra không biết, cậu cư nhiên giữ kín nhiều vấn đề như vậy?"

Anh dựng thẳng lên một ngón tay, nhàn nhạt nói: "Thứ nhất, liên quan tới Bạch Cầm, tôi cũng không phải không được suy luận. Cậu hẳn phải biết, đội điều tra của tôi, chủ yếu là nhằm vào sự kiện linh dị, bởi vậy trong đội ngũ của tôi có rất nhiều người đối với những chuyện này độ nhạy cảm phi thường cao. Trong đó có một người, tên gọi Sài Thiết, cậu ta am hiểu thông qua thi thể lần theo khí tức hung thủ. Tuy rằng không thể xác định chuẩn khí vị, nhưng có thể phán đoán đại khái vị trí xuất hiện của hung thủ. Căn cứ vị trí này, kết hợp với danh sách học sinh trường học, chúng tôi tiến hành một phen sắp xếp kiểm tra, kết luận được mấy người, trong đó Bạch Cầm là đối tượng khả nghi nhất. Sau đó tôi xem hồ sơ Bạch Cầm, lại phái người đến nhà xung quanh nhà cô ta tìm hiểu quá một ít tình huống. Nhưng bởi vì lúc đó chỉ xuất hiện một bộ thi thể, tuy rằng thi thể bị lấy đi mắt, thế nhưng tôi không thể căn cứ điểm này duy đoán động cơ của hung thủ. Mãi đến tận khi thi thể thứ hai xuất hiện, cậu nói cho tôi biết giấc mộng cậu nằm mơ, tôi mới biết động cơ hung thủ là cái gì, kết hợp với tình huống của nhà Bạch Cầm, tôi liền đặt sự chú ý đến trên người cô ta."

"Thứ hai, " anh dựng thẳng lên một ngón tay, "Bạch Cầm là một nữ học sinh bình thường, căn cứ hồ sơ bối cảnh của cô ấy, tôi không có tra được bất kỳ thông tin khả nghi nào. Nhưng mà một người nữ sinh như vậy, chợt đi lên con đường giết người, đồng thời còn học được cách luyện chế thuốc từ bộ phận của thi thể, điểm này ngược lại với sinh hoạt của cô ta. Việc này cũng nói rõ, ở giữa còn có một người, chính là người đó dẫn dắt Bạch Cầm đi lên con đường này. Tôi không xác định người phía sau không gây bất lợi cho cậu, vì mức độ lớn nhất bảo đảm an toàn của câuh, ta lựa chọn để cậu dời đến sống ở chỗ tôi."

Nam Úc Thành giải thích xong, có chút bất mãn nhìn Lâm Hành: "Cậu đem những vấn đề này giấu lâu như vậy, vẫn luôn không chịu mở miệng, lẽ nào là bởi vì cậu vẫn luôn hoài nghi tôi."

Lâm Hành, cậu suy nghĩ một chút, lấy dũng khí nói: "Vậy tại sao anh không nói cho tôi, hung thủ moi tim kia đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Mỗi lần nhắc đến đề tài này anh liền không lên tiếng, làm cho tôi vẫn cho là..." Câu nói kế tiếp dưới biểu tình càng ngày càng âm trầm của Nam Úc Thành bị ép nuốt trở lại bụng.

Nam Úc Thành không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Lâm Hành, trên mặt một bộ dạng sơn vũ dục lai.

(Sơn vũ dục lai: gió thổi mưa giông trước cơn bão)

"Đây chính là điều cậu vẫn muốn biết đến?" Trầm mặc một hồi lâu, Nam Úc Thành cuối cùng mở miệng, lạnh lùng nói: "Cậu bởi vì nguyên nhân này, cho nên hoài nghi tôi? Cậu hoài nghi tôi làm gì? Hoài nghi tôi cùng hung thủ có liên quan?"

"Hay là nói, cậu cho rằng tôi chính là hung thủ moi tim?" Câu nói sau cùng, Nam Úc Thành nói tới nghiến răng nghiến lợi. Lâm Hành cơ hồ đem đầu đều chôn vào trong ngực, hoàn toàn không dám nâng lên, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Thấy bộ dạng cô dâu nhỏ của cậu, Nam Úc Thành hết lửa giận không nơi phát tiết. Anh đứng lên tại chỗ đi được hai bước, liền đột nhiên quay người lại, đối với Lâm Hành nói: "Cậu làm người như vậy, đến tột cùng làm sao lớn lên?"

"Tôi nếu thực sự là hung thủ kia, tôi còn ở chỗ này làm phiền cậu?" Nam Úc Thành phiền não xoa xoa đầu, hừ một tiếng: "Tôi không biết làm sao giải thích với cậu, ngược lại tôi không phải hung thủ. Tôi không nói cho cậu tự nhiên có nguyên nhân của tôi, chuyện này cậu biết cũng vô dụng, một ngày nào đó cậu sẽ rõ."

Dừng lại một chút, Nam Úc Thành tựa hồ tỉnh táo một ít, anh lại nói: "Thế nhưng ngược lại tôi hi vọng cậu vĩnh viễn không hiểu."

Lâm Hành nghe xong, gật đầu liên tục.

Kỳ thực cậu vốn là không có hoài nghi ý tứ của Nam Úc Thành. Đối với Nam Úc Thành người này, Lâm Hành từ bản năng liền nguyện ý tin tưởng anh, bất kể là chuyện anh làm hay là nói, đều không tự chủ mang theo một loại ý tứ hàm xúc khiến Lâm Hành tin tưởng.

Bởi vậy cho dù từng có rất nhiều suy đoán, Lâm Hành cũng không cho là Nam Úc Thành sẽ làm ra chuyện gây bất lợi cho cậu.

Cậu sở dĩ hỏi cái vấn đề này, là bởi vì hung thủ moi tim giống như một bóng ma bao phủ trên đầu Lâm Hành. Đặc biệt khi biết chú hai cũng bị moi tim, cậu liền đối với hung thủ này sợ hãi càng là đạt tới đỉnh cao xưa nay chưa từng có, dẫn đến cậu không thể không đem sự nghi ngờ của mình giải toả.

Mà bây giờ hỏi xong, tuy rằng vẫn không có được đáp án xác thực, nhưng xem ý tứ của Nam Úc Thành, tên hung thủ này không đáng để lo, bởi vậy Lâm Hành cũng yên tâm đặt xuống một khối đá lớn.

Mấy tháng nay, đầu tiên là vụ án Bạch Cầm, không yên tĩnh bao lâu, quê nhà liền xảy ra chuyện như vậy, mọi chuyện liên tiếp khiến đầu óc cậu choáng váng, bây giờ hai vụ án

nghi vấn cũng được giải quyết, Lâm Hành lúc này mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.

Cậu nhớ tới lúc trước cùng Cố Kỳ Viễn nói tới chuyện đi làm ở công ty bọn họ, nguyên bản nói sau khi từ quê nhà trở về liền đi báo danh, mà xem vết thương trên cánh tay, e sợ còn phải nghỉ ngơi một quãng thời gian, vừa vặn thừa dịp mấy ngày này nghỉ ngơi buông lỏng một chút.

Nghĩ tới đây, cậu suy nghĩ bằng không kéo Nam Úc Thành đi ra ngoài du lịch? Mặc dù mình cánh tay mang thương, thế nhưng ra ngoài chơi cũng không thành vấn đề.

Nghĩ như thế, cậu nóng lòng muốn thử ngẩng đầu nhìn lên —— trong phòng không có một bóng người, cửa đã đóng, Nam Úc Thành từ lâu không biết tung tích.

Nhớ tới lúc trước biểu tình tức giận của Nam Úc Thành, Lâm Hành ở trong lòng thở dài: Thôi, những ngày sau đó, chính mình vẫn là đàng hoàng ở nhà dưỡng thương đi.