Nam thê của Tể tướng

Chương 24: Nhân họa đắc phúc




Cơn đau ở chân khiến cho Dịch Vân Khanh từ hôn mê tỉnh lại, nhưng so với vết thương ở chân, hắn lại càng chú ý tới bóng người mà hắn nhìn thấy trước khi rơi vào bóng tối: “ Đông Dương!” Bật dậy thật mạnh mà quên mất cái trán đang bị thương, lập tức liền choáng váng mà ngã xuống.

Từ phòng bếp Đông Dương vội vã đi tới, không nói một lời, lấy gối đầu rồi giúp hắn dựa vào.

Dịch Vân Khanh ngây ngốc nhìn dáng người mà hắn điên cuồng tìm kiếm suốt thời gian qua, trong ánh mắt tỉnh táo ấy không giấu nổi sự vui sướng.

Đông Dương không nói gì, tùy ý để hắn dùng ánh mắt nóng bỏng đó đánh giá mình, giúp hắn dựa vào gối liền dứt ra rời đi.

Dịch Vân Khanh theo bản năng cầm tay y.”Đông Dương…”

Đông Dương do dự không biết nên gọi hắn là gì, theo lẽ mà nói, y đã chủ động hòa ly hiện không thể gọi hắn là đại thiếu gia, gọi hắn là Dịch công tử hay Dịch thiếu gia lại có vẻ không được tự nhiên, liền đơn giản là không gọi hắn. Rút lại tay: “… Vết thương ở chân ta đã thoa dược, nghỉ ngơi hai ngày liền khỏi. Có chút bị cảm lạnh, ta đi nấu cho ngươi ít dược.” Bưng bát dược tới, nhìn hắn uống hết, đưa qua chén trà nóng rồi thu hồi lại bát dược. “Hôm nay đã quá muộn, ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về sau.” Đông Dương là người mềm lòng, không thể thấy chết mà không cứu, cũng không thể không để ý tới, chỉ có thể đem Dịch Vân Khanh thành người bệnh mà nhất mực chiếu cố, nghĩ sáng sớm mai liền đưa hắn ra khỏi khu rừng sâu rồi để hắn tự mình trở về.

Không nghĩ tới, đã tìm y suốt hai tháng nay, Dịch Vân Khanh hắn lại có thể như vậy mà tìm ra? Bất quá lúc này hắn cũng không vội, chỉ cần tìm thấy người, hắn liền có biện pháp để mang y trở về.

Không nói Dịch Vân Khanh lấy đâu ra loại tự tin này, dù sao bản thân cũng giống như đã được dùng thuốc an thần, trong lòng thấy thanh thản, liền quan sát xung quanh, đánh giá huyệt động rồi nhìn thấy hai cái ôn tuyền đang bị tuyết che giấu kia, lập tức nhãn tình sáng lên: “Đông Dương, Đông Dương!”

Nghĩ rằng Dịch Vân Khanh xảy ra chuyện gì, Đông Dương vội vàng từ phòng bếp chạy tới, vội vã hỏi: “Làm sao vậy?”

Dịch Vân Khanh chỉ vào ôn tuyền: “Đó là ôn tuyền đúng không?”

Đông Dương giật mình, gật đầu.

“Ta muốn tắm.” Dịch Vân Khanh đúng lý hợp tình yêu cầu, một chút tự giác bản thân là người bệnh đều không có.

Đông Dương chần chờ nói: “Chân ngươi đang bị thương…”

“Không sao cả, ngươi giúp ta, chỉ cần không để miệng vết thương dính nước là được rồi.” Nói xong giả bộ đáng thương nhìn Đông Dương: “ Đông Dương, hôm nay ta ở trong rừng bị báo hoang đuổi theo nửa ngày, ra cả một thân mồ hôi lạnh…”

Dịch Vân Khanh là một người có ngũ quan phi thường tuấn tứ, phong tư xuất chúng, lúc này đôi mắt đẹp đó giống như đang cầu xin mà nhìn y, tóc có chút loạn quả thật có cảm giác thật đáng thương.

Đông Dương mềm lòng, liền đáp ứng. Cẩn thận đỡ người xuống giường, ra khỏi ổ chăn ấm áp khiến Dịch Vân Khanh rùng mình một cái. Đông Dương liền vội vã đỡ hắn tới gần ôn tuyền.

Tuyết quanh bờ ôn tuyền còn đọng, bước nhẹ lên xèo xèo vang, gió lạnh đến xương, nhưng khi tiến vào ôn tuyền cũng không có cảm giác rét lạnh. So với thân nhiệt hơi cao hơn một chút, ngâm mình trong làn nước không đến mức quá nóng này thật làm cho người ta thoải mái đến cực điểm.

Đông Dương sợ thời điểm cởi quần áo sẽ bị lạnh, cho nên khuyên hắn vẫn mặc lý y trong ôn tuyền, chỉ là vừa vào trong nước, Dịch Vân Khanh liền không kiên nhẫn mặc quần áo ngâm trong đó, vì thế chờ đến lúc Đông Dương tìm được đồ cố định thương thế ở chân quay lại thì người kia đã đem mình lột sạch sẽ. Thân thể trắng nõn ở trong nước như ẩn như hiện, một bên chân trắng thon dài lộ ra bên ngoài, trên đó có một miệng vết thương cực kì phá hư mỹ cảm. Miệng vết thương không sâu, cũng không đến mức tróc da bóc thịt, nhưng vết thương này không nên có ở đó, khiến cho người ta chướng mắt.

Ghé thân vào phiến đá, Dịch Vân Khanh nhìn Đông Dương đang cẩn thận quấn mấy tầng băng gạc thật dày quanh vết thương, lại cẩn thận căn dặn hắn là không được để vết thương dính nước, chính là lúc chuẩn bị đứng dậy rời đi, tay Dịch Vân Khanh lại giữ chặt góc áo y, ghé sát vào nói: “ Đông Dương…. Ta đói bụng…”. Tùy tiện ăn chút điểm tâm liền mang theo cung tiễn vào núi, bị báo đuổi theo đến cơm trưa lâu như vậy rồi vẫn chưa được ăn, lúc nãy bụng đã kháng nghị.

Đông Dương tức giận trừng mắt, ngươi không cứ chút lại gọi y gây sức ép, thì lúc này đồ ăn cũng đã sẵn sàng trên bàn rồi!

Dịch Vân Khanh da mặt siêu dày nhìn y, một chút cũng không chột dạ chính mình đang giằng co với y.

Đông Dương chán nản, quay lại phòng bếp làm bữa tối. Một món gà rừng hầm với nấm, một món thịt thỏ xào, còn có một món canh mộc nhĩ với thịt, cơm tẻ, ở trong thâm sơn này mà Đông Dương được một bàn ăn như vậy thật quá tài giỏi, đặc biệt là có nấm mộc nhĩ, mấy thứ này đều hiếm đến nỗi ngay cả mùa xuân cũng  khó mà được ăn, chứ đừng nói là ở trong mùa đông  khắc nghiệt

Chỉ là nam nhân bị thương kia vẫn là không vui, chiếc đũa trạc trạc trong bát, ủy khuất cúi đầu.

Đông Dương vốn dĩ không muốn để ý tới, có thể là do nam nhân bị thương lại dính phong hàn, giống như người bệnh lại thêm bệnh, vì thế hỏi: “Không hợp khẩu vị?”

Dịch Vân Khanh nâng hạ mí mắt, sau lại cúi đầu nghịch cơm trong bát. Theo lý mà nói, năm nay hạn hán, được ăn cơm trắng chính là cuộc sống khó có được, chỉ dựa vào tay nghề săn bắn xuất chúng nên Đông Dương cũng không thiếu tiền bạc, cho nên cũng sẽ không ủy khuất bản thân. Từng hạt gạo trắng ngần được nấu vừa phải, để ở trong chén nhìn thật ngon miệng, nhưng Dịch Vân Khah chỉ nghịch nghịch chứ không ăn, sau lại yếu ớt  ủy khuất nói: “Đầu có điểm đau, không muốn ăn… Ta muốn ăn món mì nước ngươi làm …”

Nếu Đông Dương là người có tình tính không tốt lúc này khắng định sẽ đem chén cơm đó đổ lên đầu Dịch Vân Khanh mà mắng to: Vừa rồi là ai kêu đói bụng? Hiện tại lại nói không muốn ăn? Không ăn thì thôi!! Nhưng Đông Dương lại không như vậy, chỉ trừng mắt nhìn hắn rồi lại cúi đầu ăn cơm. “Không có”.

Nghe vậy Dịch Vân Khanh không nói, thả chiếc đũa xuống, hạ bả vai, nghiêm mặt một bộ dáng không thoải mái, không muốn ăn, kỳ thật trong lòng hận không thể không cắn Đông Dương hai cái. Người không lương tâm, đối với người khác thì siêu kiên nhẫn như vậy để làm gì, mà tới lượt hắn thì liền hếch cái mũi dựng thẳng mắt? Cớ là vì sao?

Có lẽ bản thân Dịch Vân Khanh cũng không phát hiện, câu độc thoại nội tâm này của hắn không phải là sinh khí mà là ghen!

Sau một lúc lâu, Đông Dương liền “ba” một tiếng, thả bát đứng dậy, “…Chịu thua ngươi!” Xoay người quay lại bếp không lâu liền bưng ra một chén mì nóng hầm hập, trên mặt bát mì to còn có rất nhiều nấm cùng hai quả trứng gà, đặt lên bàn cũng không nhìn bên kia.”Ăn hết!”

Dịch Vân Khanh vui vẻ gật đầu, tựa hồ một chút cũng không đề ý tới phản ứng của người kia, cầm chiếc đũa gắp đồ vào miệng, một chút cũng không dừng lại, một bộ ăn với tốc độ ánh sáng.

Đông Dương âm thầm trừng mắt nhìn,  y nấu mỳ  chất lượng ra sao, y là người nắm rõ nhất, bình thường cũng ăn được hai vắt. Y là nam  nhân bình thường cũng ăn không ít, lúc này hai vắt mì giống như một vắt được đưa vào bụng, không phải vì y tiếc miếng ăn mà là kinh ngạc, chẳng lẽ Dịch gia sau khi y rời đi liền không có đủ cơm ăn sao? Mắt thấy Dịch Vân Khanh ăn hết, mặt còn không hết hi vọng còn muốn một bát canh mộc nhỉ, Đông Dương vội ngăn cản: “ Nghỉ ngơi một lát rồi lại ăn.”

Dịch Vân Khanh nắm lấy bàn tay Đông Dương đưa qua: “Ta nghe lời ngươi.” Thần sắc bình thường, bộ dáng một chút không thấy giả, lại đối với Đông Dương nở nụ cười ấm áp nhu hòa, nguyên bản là một bộ phong tư xuất chúng nay với nụ cười này thành Phong Thần tuấn tú dung mạo xuất sắc.

Đông Dương hoảng hốt, rút lại tay rồi chạy đi pha trà. “Không chuẩn bị được trà tốt, đây là trà ta tự chế từ những lá trà dại, ngươi uống thử xem thế nào?”

Dịch Vân Khanh tiếp nhận chén trà, đầu ngón tay vô tình xẹt qua lòng bàn tay Đông Dương, nhưng y lại như không phát giác mà chỉ chú tâm vào việc đưa cho hắn chén trà, quả nhiên là một quân tử phi lễ không xem, phi lễ không nói, phi lễ không động, khiêm khiêm quân tử.

Ăn cơm xong, Đông Dương đem dọn chén đũa, đem quần áo Dịch Vân Khanh thay ra dùng nước trong ôn tuyền giặt qua rồi hơ bên đống lửa cho khô. Dịch Vân Khanh cao hơn Đông Dương một chút, thân hình cũng lớn hơn một chút, cho nên y phục mặc trên người đều nhỏ hơn.

Dịch Vân Khanh cũng không đến nháo, hắn hiện tại là tò mò nhìn ngắm toàn bộ sơn động thần kì này. Ôn tuyền ở bên cạnh một cái ao tuyết mà không bị nhiễm lạnh, hơn nữa hơn phân nửa sơn động rõ ràng đều bị phủ một tầng tuyết, dẫm lên tuyết cũng thấy lạnh, nhưng ở nơi không dính tuyết lại như là một vùng đất khác, rất ấm áp khô ráo.

“Sau khi rời khỏi nhà, người vẫn luôn ở lại nơi này?” Dịch Vân Khanh hỏi.

Đông Dương sợ run lên, gật đầu.

“Khi nào thì phát hiện được sơn động này?”

Đông Dương quay đầu lại, nhìn thần thái nhàn nhã giống như chỉ là tùy ý hỏi một chút của Dịch Vân Khanh, rồi mới trả lời. “Lần bị gãy xương”. Giương mắt ý bảo nhìn lên chỗ lỗ hổng nói: “Cỏ linh chi kia chính là phía trên kia hái xuống, khi ngã xuống vừa vặn rơi vào nơi có ôn tuyền này.”

Dịch Vân Khanh trong tâm căng thẳng, ngầng đầu nhìn đỉnh động thật cao kia, trong tâm thấy may mắn là rơi vào nơi cạnh ôn tuyền.

Câu được câu không trò chuyện liền qua được hơn phân nửa thời gian, đợi cho quần áo khô, hai người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Đông Dương trước đỡ Dịch Vân Khanh nằm lên giường, đắp chăn, người nào đó liền không biết lấy ở đâu ra cái ghế nằm rồi dùng da thú trải lên, sau lại có chăn bông, xong xuôi cũng thành một cái giường tạm.

Đông Dương mới chuẩn bị xong thì Dịch Vân Khanh liền đứng dậy, cho là đối phương muốn ra ngoài giải quyết việc riêng, liền hảo tâm đi qua đỡ hắn. Không nghĩ Dịch Vân Khanh lại lắc đầu: “ Ta ngủ ở ghế ngươi ngủ trên giường.”

Đông Dương tất nhiên là không chịu, y cũng không nhẫn tâm để người bị thương lại có bệnh nằm ngủ trên ghế.

Dịch Vân Khanh lại kiên trì, hai bên tranh luận, lúc sau Dịch Vân Khanh đưa ra hai lựa chọn. Một, hắn ngủ ghế nằm, Đông Dương nằm giường. Hai, là cả hai cùng ngủ giường.

Cái giường đá lớn kia đừng nói hai người, dù có thêm hai người nữa cũng không thành vấn đề. Chính là Đông Dương không được tự nhiên, y đối với việc nằm ngủ cùng giường với Dịch Vân Khanh có một bóng ma.

Tranh luận gay gắt, Dịch Vân Khanh nói: “Vậy thì cả hai cùng ngủ giường, dù sao ngươi cũng chỉ lưu ta ở lại có một đêm.”

Đông Dương nghỉ sáng sớm mai sẽ đưa hắn trở về, vậy tính ra cũng chỉ có một đêm, tiếp tục tranh cãi cũng không được kết quả gì, đơn giản liền đồng ý. Đồng ý chính là đồng ý, nhưng Đông Dương vẫn là đem giường và chăn tách ra.

Dịch Vân Khanh nghiến răng. Phòng hắn như phòng cướp! So đi so lại đến nay số lần đắc thủ cũng chưa quá một bàn tay! Nhịn! Trong lòng nghĩ vậy, liền thành thành thật thật đi ngủ.

Hơn nửa đêm, cảm thấy người bên cạnh không nhúc nhích cái tâm tư gì, Đông Dương liền yên tâm, lập tức cũng chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Đông Dương vội chuẩn bị làm điểm tâm, rồi giúp Dịch Vân Khanh rời giường ăn điểm tâm, dọn dẹp một chút rồi đưa hắn trở về. Ra khỏi rừng sâu liền thấy ngay đường vào núi, Đông Dương liền dừng lại, từ xa nhìn Dịch Vân Khanh từng bước từng bước rời khỏi. Y nghĩ, Dịch Vân Khanh nếu không nhắc tới bức thư hòa ly nghĩa là hắn đã chấp nhận chuyện này, đó cũng là nguyên nhân Đông Dương ngày ngày nhường nhịn chỉ để chờ tới hôm nay.

Không nghĩ tới, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân y, Dịch Vân Khanh không nhắc tới thư hòa ly không phải là vì hắn đã chấp nhận mà căn bản là không để bức thư đó vào mắt, bởi vì, hắn không cho phép.