Nam thê của Tể tướng

Chương 41: Có lẽ nên sửa miệng




“Đại thiếu gia không nên bị vây tại tiểu sơn thôn này, mà nên giống như du long phi điểu ( ý nói như rồng, phượng hoàng bay lượn), phải chu du khắp trời cao biển rộng.” Tiếng tăm của Dịch Vân Khanh đã từng danh chấn toàn bộ Bình Dương phủ, mà Dịch Nhị gia vốn là quan nhị phẩm lại tìm mọi cách để chèn ép, mọi người nghĩ là vì sao? Không phải là vì thân phận trưởng tôn Dịch gia của hắn, mà vì lo sợ tài năng của hắn. Cũng bởi vì thanh danh của người này mà các gia tộc khác trong kinh thành đều được nhìn trúng để chọn làm con rể, cũng vì thế mà Dịch Nhị gia mượn cớ tránh tranh chấp triều đình mà thuyết phục lão thái gia cùng người trong gia tộc bắt Dịch Vân Khanh thú Đông Dương, mĩ danh là: kế bảo toàn quyền lợi.

Năm ấy, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư quý tộc đã bị phá hỏng mộng ước?

“ ‘Học được văn võ nghệ, bán vu đế vương gia’(làm việc cho hoàng thượng) , tâm tình, ý chí của đại thiếu gia, ta đều hiểu. Cho nên ta ủng hộ đại thiếu gia. Thỉnh đại thiếu gia yên tâm gia nhập quân doanh, giành được công danh, ta sẽ ở nhà hảo hảo chiếu cố lão thái gia và các vị trưởng bối trong nhà cùng Khiêm nhi.” Trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng vẫn thật khó chịu, nét buồn vẫn không thể giấu đi được, ánh mắt chua xót, đỏ hồng, nước mắt cũng như có thể tùy thời đều rơi xuống được.

“Đông Dương… Ta van cầu ngươi, xin ngươi, ngươi đừng khóc, đừng khóc…”Vì sao lại không nói cho y biết trước chuyện gia nhập quân doanh? Không phải là không muốn nói, mà là không dám. Hắn sợ khi nhìn thấy nước mắt cùng ánh mắt thương tâm của con người ôn hòa này, lâu dài sẽ khiến hắn mềm lòng từ bỏ ý định này, chấp nhận làm con người tầm thường, ở tiểu sơn thôn này một đời nhàn nhã.

‘học được văn võ nghệ, bán vu đế vương gia’, đây là tâm niệm duy nhất giúp hắn vượt qua được hai mươi năm giam mình trong thư phòng đó, nếu như phần tâm niệm này có thể dễ như vậy mà buông tha được, thì những gì hắn đã phải chịu phải làm sao? Hắn không cam lòng! Không cam lòng cứ như vậy chịu thua.

Đông Dương bị người gắt gao ôm vào trong lòng, trộm lau nước mắt, thanh thanh giọng: “… Ta không khóc, ta chỉ là bị hạt cát bay vào mắt thôi.”

“Đông Dương…” Dịch Vân Khanh nhu hòa nhớ kĩ cái tên của người mà hắn đang ôm trong lòng, hắn thấy mình thật may mắn, có thể gặp người này, có được người này, thậm chí là được ở gần người này.

Chờ ta, chờ ta bước ra ánh mặt trời, rồi ta sẽ trở về, mang theo vinh quang của chúng ta. Về sau sẽ mãi bên nhau, vĩnh chẳng biệt ly.

Thời gian một tháng đảo mắt liền trôi qua, Dư thị được Đại lão gia đỡ cũng đã khóc tới mức sắp hít thở không được, lão phu nhân nước mắt cũng đã thấm ướt khăn tay, lão thái gia không lộ rõ biểu cảm, nhưng bàn tay đang nắm chặt trong tay áo, Dịch Khiêm ở một bên chịu đựng, cố gắng không khóc thành tiếng, tay vẫn đang cố lau đi nước mắt.

Dịch Vân Khanh một thân quần áo nhẹ, cung kính cúi lạy ba cái. Đứng dậy nhìn khắp bốn phía, không thấy Đông Dương đâu, lập tức cười khổ, không gặp, cũng tốt. Trong lòng không biết là vui hay buồn, Dịch Vân Khanh cuối cùng cũng nhìn lại một lượt những thân nhân của mình, phiên thân lên ngựa nhanh chóng rời đi.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Dự thị lớn hơn, Đông Dương mới từ trong thâm sơn trở lại thấy thế, sắc mặt liền trắng bệch: “Đại thiếu gia đã đi rồi sao?”.

Dịch Khiêm khóc gọi: “Tiểu phụ thân người đi đâu vậy? Phụ thân vừa rồi đợi hảo lâu…”

Lão thái gia trầm giọng: “Vân Khanh mới đi không lâu, cố gắng một chút chắc vẫn đuổi kịp.”

Đông Dương vừa nghe thấy vậy, vội đem bao trên lưng lấy xuống, lấy ra hộp gỗ bên trong: “Ta ở trên núi hái được hai gốc nhân sâm lâu năm, ta đem cái này đưa cho Đại thiếu gia.” Nói xong cũng mặc kệ, nhanh chóng đuổi theo.

Lão thái gia cả kinh, nhân sâm này là thiên tài địa bảo, là thuốc cứu mạng, huống chi còn là “lâu năm” là trăm năm nhân sâm, ở trên chiến trường, nơi luôn thiếu dược liệu kia, thì hai gốc nhân sâm này chính là tiên dược cứu mạng! Lão thái gia nóng nảy, hai chân thì sao nhanh hơn được bốn chân? Mắt thấy Đông Dương đã chạy vô ảnh, vội gọi: “Mau, lão Đại, nhanh lấy ngựa cho Đông Dương!”

Dư thị cũng biết nặng nhẹ, nhịn khóc đem ngựa đưa cho Đại lão gia đuổi theo, lại nhịn không được mà khóc.

Lão phu nhân đi tới an ủi: “Đừng khóc, Vân Khanh là người có phúc! Nhất định sẽ bình an trở về.”

“Nương ~” Tiếng ‘nương’ này của Dư thị cũng thật khẩn thiết, khiến cho lão phu nhân lần thứ hai phả đỏ mắt.

“Hảo hài tử, ‘nhi đi ngàn dặm mẫu lo lắng’, trên người có bị sao thì ai lại không đau chứ? Vân Khanh đi là vì tận trung với nước, đó là chuyện mà người con nên làm, ngươi nên thấy vinh hạnh và tự hào! Vì Vân Khanh, ngươi phải kiên cường, sống thật tốt, khỏe mạnh, đợi Vân Khanh vinh quang trở về!”

Có lẽ là do lời khuyên nhủ của lão phu nhân mà Dư thị cũng dần ngừng khóc.

Lúc sau Đông Dương cũng cưỡi được ngựa mà Đại lão gia mang tới, một đường chạy thật nhanh, xa xa phía trước nhìn thấy thân ảnh của một người, yết hầu cố gắng gọi thật to ‘đại thiếu gia’, nhưng có lẽ còn quá xa mà Dịch Vân Khanh không nghe thấy, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Đông Dương nóng nảy: “Dịch Vân Khanh! Vân Khanh!”

Lúc trước khi Dịch Vân Khanh trầm tĩnh rời khỏi nhà, không thấy Đông Dương trong lòng có chút buồn, càng muốn Đông Dương vẫn luôn gọi hắn là ‘đại thiếu gia’ có thể cực nhỏ mà gọi tên hắn, nghĩ tới lại nghẹn khuất, hận không thể quay lại mà đem người tìm tới, bắt y phải gọi tên hắn mấy trăm lần.

“Vân Khanh — Vân Khanh — ”

Trong lòng nghĩ như vậy phía sau liền xuất hiện thanh âm này, là ảo giác sao?

“Vân Khanh — Vân Khanh — ”

Không phải ảo giác! Dịch Vân Khanh mạnh quay đầu lại, quay ngựa chạy ngược lại, mà ở bên kia, người đang phi ngựa như bay tới kia còn không phải là vị nam thê mấy ngày không gặp mà hắn đang tâm tâm niệm niệm sao?

“Đông Dương –!”

Hai con ngựa rất nhanh đã gặp nhau, không đợi ngựa dừng lại hẳn, hai người nhanh nhảy xuống ngựa, Dịch Vân Khanh nhanh chóng đem người ôm vào trong lòng: “…Ta nghĩ là ngươi không tới tiễn ta…”

“Đại thiếu gia…” Vừa nghĩ tới chỉ chậm một chút liền không đổi kịp người này, trong lòng Đông Dương cũng thấy chua xót.

Đối với Đông Dương lại gọi hắn là ‘đại thiếu gia’ bất mãn, nhíu mày: “Vì sao lại gọi ta là ‘đại thiếu gia’? Ta muốn ngươi gọi tên ta!” Cuối cùng còn nhắc: “Chỉ tên, không có họ!”

Đông Dương trừng mắt, lấy hộp gỗ mở ra: “Đây là hai gốc nhân sâm ta lấy được, đã làm thành dược, ngươi mang theo bên người, bảo quản thật tốt, lúc cần có thể cứu mạng.”

Dịch Vân Khanh thấy rõ, hai cây nhân sâm đều là mới được hái xuống, một lớn một nhỏ, cây nhỏ cũng phải hai ba trăm năm, cái lớn chỉ sợ là hơn ngàn năm, đây thật sự chính là tiên dược cứu mạng. Ở chiến trường, nơi mà mạng đổi mạng, cái này có thể tương đương với việc có thêm nhiều mạng, không phải sao? “Ngươi lên núi nhiều ngày là để hái thuốc cho ta?”

Gật đầu.

Lời muốn nói lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể nhìn sâu vào mắt, hạ xuống những cái hôn nhẹ. Hôn xong, nắm lấy tay y: “Đi, đưa ta tới trấn trên.” Phi thân lên ngựa, đem người ôm vào trong lòng, con ngựa kia của Đông Dương thì dắt theo.

Đông Dương đỏ bừng mặt, nghĩ người này chuẩn bị đi xa, chịu đựng ghen tuông trong lòng mà an phận ngồi.

Dịch Vân Khanh ôm lấy người nọ, nguyên bản đã lặng lẽ nói hết lời muốn nói, sau lại không nhịn được mà bắt đầu dặn dò trước sau, lúc đầu chỉ là những chuyện bình thường như ít vào trong núi, không cần mệt nhọc, trong nhà không thiếu tiền, muốn mua cái gì mà trấn trên không có thì có thể nói cho Tiền chưởng quỹ đi mua, nhưng càng nói về sau càng lệch, nào là không cho phép nhìn các tiểu tức phụ trong thôn cũng như là các hán tử, rồi phải cẩn thận những quả phụ trong thôn, khiến Đông Dương nghe thấy những lời này chỉ hận không tìm được cái động nào mà chui vào.

Cuối cùng, Đông Dương nhịn không được nói thầm: “Đại thiếu gia những lời này hẳn là trước tiên nên nói cho chính mình nghe.”

Dịch Vân Khanh cười: “Ta đi là quân doanh, nơi đó là cấm nữ tử xuất nhập.”

Đông Dương phiết mắt, kia còn có nam nhân!

“Đông Dương đây là ghen sao?” Khóe miệng Dịch Vân Khanh ngày càng lớn, ý cười thế nào giấu cũng không được, ở trên môi người nọ mà hôn một hơi: “Ta nha, tâm mắt nhỏ, đã đặt ở chỗ ngươi, sao còn có thể cho người khác vào được?”

Đông Dương trong lòng cũng thấy vui vẻ nhưng ngượng ngùng còn nhiều hơn: “Đại thiếu gia, ta cần phải trở về.”

Nháy mắt Dịch Vân Khanh liền ảm đạm, quay người lại đối diện với chính mình, cầm lấy tay y. “Đông Dương, chúng ta làm một cái ước định, có được không?”

“Ước định gì?”

“Nếu trong một năm mà ta trở về, vậy ngươi về sau chỉ có thể gọi ta là “Khanh”, nếu hai năm thì là “ Vân Khanh”, còn ba năm thì là “Dịch Vân Khanh”.”

“Vậy nếu quá ba năm?”

“Không, ta sẽ không cho phép vượt quá ba năm.” Nắm thật chặt tay y: “Đông Dương, ta với ngươi làm ước định này. Trước tiên là như vậy, nếu như đến lúc đó ngươi không chịu nhận, ta đây sẽ đi tìm lão thái gia cùng lão phu nhân làm chủ!”

Đông Dương cũng biết nam nhân này đã từng mấy lần dụ y sửa miệng, nhưng mỗi lần y gần làm được thì ở yết hầu như có cái gì chặn lại, đều không gọi được. Hôm nay nếu như không phải là sợ không kịp đuổi theo, chỉ sợ cũng không gọi được thành tiếng.

“Vậy là đã định rồi.” Không đợi Đông Dương phản bác, Dịch Vân Khanh lập tức tiền gần hôn một cái: “Đông Dương, chiếu cố chính mình thật tốt, chờ ta trở lại.”

Chữ ‘hảo’ đang mắc kẹt trong cổ họng càng làm cho cảm xúc ly biệt lại nặng thêm vài phần, Dịch Vân Khanh cố gắng đem hình ảnh người trước mắt ghi nhớ thật kĩ, xoay người, đánh ngựa rời đi, không dám quay đầu lại. Hắn cảm nhận được ánh mắt thật sâu của người nọ vẫn đang ở trên người mình, hắn sợ hắn quay đầu lại sẽ thấy ánh mắt đó, hắn sẽ không thể buông tay được, sẽ không muốn xa rời, như vậy chỉ càng khiến Đông Dương thống khổ.

Nhìn theo Dịch Vân Khanh rời đi, đến khi không còn nhìn được nữa, Đông Dương mới trở về.

Lão thái gia đứng ở trước phòng chờ, vừa thấy Đông Dương trở về, nhìn biểu tình trên mặt liền nhẹ nhàng thở ra: “Đuổi kịp là tốt. Có nhân sâm ngàn  năm, giống như có thêm vài cái mạng. Như vậy, lão nhân ta đây cũng an tâm.” Một tháng này, lão thái gia cảm thấy như mình đã già thêm vài tuổi, cũng biết chuyện Dịch Vân Khanh gia nhập quân doanh khiến cho hắn cực kì lo lắng. Thấy bộ dáng mỏi mệt của Đông Dương, trong tâm liền thấy vui mừng nhưng cũng có chút cảm thán, toàn gia chỉ biết đau xót, thương cảm chuyện ly biệt, chỉ có Đông Dương nghĩ tới những nguy hiểm trên chiến trường mà vào trong thâm sơn để kiếm nhân sâm, này so với vạn câu dặn dò còn có ý nghĩa hơn! “Ta bảo nương ngươi ở phòng bếp đun nóng đồ ăn, ăn một chút rồi hãy nghỉ ngơi, đừng để bị đau dạ dày.”

“Vâng, thưa lão thái gia.”

Lão thái gia hơi hơi hí mắt: “Đông Dương này, ngươi có lẽ cũng nên thử sửa miệng.”