Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Chương 37: Cha vợ đại nhân cự tuyệt hành vi trâu già gặm cỏ non!




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Kể từ khi Diệp Nhiên Tiêu biết trong bụng Lâm Tử Mặc có tiểu bao tử của mình, một mực chìm trong trạng thái cười ngu ngơ.

Diệp Hoa tò mò lẽo đẽo đi qua thoáng xem xét thiếu gia nhà mình, thấy Diệp Nhiên Tiêu thường hay ngẩn ngơ, hơi lo lắng thiếu gia nhà mình bị thiếu nãi triển yêu pháp.

Sau khi hay tin, Diệp Nhiên Tiêu đã nghĩ sẽ sai Diệp Hoa đi ra ngoài tìm vài đại phu đến, nhưng bị Lâm Tử Mặc cự tuyệt, lý do chính là dễ thu hút tai mắt, dù sao y là nam nhân, hơn nữa hiện tại thân thể y khỏe như vâm, hoàn toàn không cần đi khám đại phu.

Diệp Nhiên Tiêu vốn rất nghe lời Lâm Tử Mặc, hiện tại càng nói gì nghe nấy.

Lâm Tử Mặc tóm gọn: “Ta muốn một chỗ ở dài hạn, ở đây không khí trong lành, phong cảnh đẹp.”

Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: “Được, ta ở đây với ngươi.”

Diệp Hoa rất muốn tiến lên cướp lời, thiếu gia, Quân Nhiên các còn có một đống chuyện cần ngài đi xử lý đó.

Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời.

Dù sao Quân Nhiên các còn có Kỳ Hựu cùng Mặc Khiêm, bản thân vừa lúc đã lâu chưa được nghỉ ngơi, tranh thủ lần này nghỉ ngơi thật thoải mái.

Diệp Nhiên Tiêu nghĩ vô cùng đẹp, ném những chuyện phiền lòng kia cho đôi Kỳ Hựu và Mặc Khiêm.

Tuy nơi này có rất nhiều đại bảo bối ganh đua tình cảm cùng hắn, nhưng cuộc sống điền viên bình thản thế này cũng rất ấm áp.

Ngày Diệp Nhiên Tiêu và Diệp Hoa tới, đang chuẩn bị đi vào thì một con liệp báo dẫn theo một báo nhỏ đột nhiên chui ra.

Diệp Hoa hoảng sợ, vô ý thức muốn rút vũ khí.

Diệp Nhiên Tiêu kịp thời ngăn Diệp Hoa lại, bởi vì dáng vẻ hai con này không giống như muốn công kích.

Quả nhiên, liệp báo liếc nhìn Diệp Nhiên Tiêu, bắt đầu đi về phía trước, đi vài bước thấy Diệp Nhiên Tiêu không theo sau, nó dừng lại, quay đầu lại chằm chằm nhìn hắn.

Diệp Nhiên Tiêu bỗng hiểu được ý của liệp báo, hóa ra là muốn dẫn đường cho ta.

Đương nhiên, đây cũng là Tỳ Hưu bảo cha con hai chúng nó tới, ai bước vào rừng Vạn Vật thì Tỳ Hưu đều có cảm ứng.

“Chào soái ca.” Kỳ Lân cọ tới, chân trước chồm lên đùi Diệp Nhiên Tiêu, giương đôi mắt to ngập nước lên nhìn Diệp Nhiên Tiêu.

Diệp Nhiên Tiêu sờ sờ đầu Kỳ Lân, Lâm Tử Mặc nói thầm, ghen tỵ: “Ngươi còn chưa bao giờ nói ta soái.”

Diệp Nhiên Tiêu nhịn cười, đã hiểu vừa rồi Kỳ Lân nói gì.

Kỳ Lân nhìn nhìn Lâm Tử Mặc, thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục háo sắc nhìn chằm chằm vào Diệp Nhiên Tiêu.

“Ngươi không có lương tâm!” Lại dám không đếm xỉa ta, Lâm Tử Mặc tức giận nghiến răng.

Đại Béo và Nhị Béo cũng từ từ bay tới chỗ Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc lập tức cảm thấy mình hoàn toàn bị thất sủng rồi.

“Ngươi thật sự muốn sinh con ra sao?” Tỳ Hưu đi tới, lông mao trên người run lên, mắt mở to như chuông đồng lớn, người thường nhìn thấy nhất định sẽ sợ tè ra quần.

Lâm Tử Mặc đã sớm nhìn quen, thậm chí còn muốn xoa xoa Tỳ Hưu. Tỳ Hưu lập tức rời xa ba trượng, nghiến răng, ý tứ rất rõ ràng, dám sờ ta, ta lập tức cắn ngươi.

Ngoại trừ Kỳ Lân, Tỳ Hưu một mực không cho người khác thân cận, càng đừng nói chi là sờ soạng.

Lâm Tử Mặc buông tay: “Ta không xoa ngươi được chưa, cũng không phải ta phi lễ ngươi, chạy xa như vậy làm gì.”

“Nếu không phải Tiểu Kỳ yêu mến bọn ngươi, ta mới sẽ không cho các ngươi ở lại đây.”

“Ngươi nghĩ rừng Vạn Vật là nhà ngươi mở ra hả?” Lâm Tử Mặc chun cái mũi, giả bộ bá đạo tổng giám đốc cái gì.

Tỳ Hưu nghiêm túc nói: “Rừng Vạn Vật không phải của ta, là thuộc về Tiểu Kỳ.”

Lâm Tử Mặc ngồi xuống. Diệp Nhiên Tiêu nhìn thấy, lập tức lấy từ trong phòng ra một chiếc ghế gỗ dài có lót đệm cho Lâm Tử Mặc.

Diệp Nhiên Tiêu và Diệp Hoa bận rộn cả buổi trưa, làm rất nhiều ghế gỗ, bàn gỗ, cũng may phòng bếp khá lớn, buổi tối Diệp Hoa có thể ở trong đó chợp mắt một chút.

Thật sự là điều kiện gian khổ mà, nhưng Diệp Nhiên Tiêu không nói gì, Diệp Hoa cũng không dám kêu ca tiếng nào.

“Ta còn rất tò mò, Tiểu Kỳ bắt đầu tồn tại từ khi nào?” Lâm Tử Mặc hỏi.

Tỳ Hưu nói: “Rừng Vạn Vật tồn tại bao lâu, Tiểu Kỳ tồn tại bấy lâu.”

“Vậy rừng Vạn Vật tồn tại bao lâu?”

“Ít nhất là mấy ngàn năm.”

Lâm Tử Mặc lại hỏi: “Vậy ngươi quen biết Tiểu Kỳ như thế nào?”

Tỳ Hưu tựa hồ chìm vào hồi tưởng: “Ta chỉ nhớ khi ta tỉnh lại, là đang ở trong khu rừng này, mà lúc đó Tiểu Kỳ đang ở dưới bụng ta.”

Dưới bụng? Ngươi không sợ đè chết nó.

“Khi đó Tiểu Kỳ còn rất nhỏ, chỉ to hơn mèo một chút thôi. Ngày đó vừa lúc trời mưa, lông của hắn rất ướt, rất lạnh, vì vậy đã chui vào dưới bụng ta để sưởi ấm.”

Tỳ Hưu còn nhớ rõ khi đó Kỳ Lân rất nhỏ rất yếu, thường xuyên bị những động vật khác khi dễ, khi đó Tỳ Hưu chỉ cần dùng móng vuốt gẩy nhẹ, Kỳ Lân lập tức sẽ bị nhấc xuống đất, nửa ngày không đứng dậy được.

Ngay từ đầu Tỳ Hưu rất thích trêu chọc nó, mình cũng sẽ kiếm đồ ăn về chia cho Kỳ Lân, dần dà, Kỳ Lân thích đi theo sau mông nó.

Bất luận Tỳ Hưu xua đuổi thế nào đều không có tác dụng. Kỳ Lân còn phát ra tiếng rầm rì, thoạt nhìn rất đáng thương.

Tỳ Hưu cũng không còn cách nào, một mực dẫn theo Kỳ Lân bên cạnh cho tới bây giờ.

Tỳ Hưu biết rõ Kỳ Lân đang chờ đợi một người, hiện tại này người xuất hiện chưa hẳn là chuyện tốt.

Tỳ Hưu lại hỏi: “Ngươi thật sự muốn sinh con ra sao?”

“Sao vậy? Có vấn đề sao? Hai ngày trước không phải ngươi còn khuyên ta giữ con lại à?” Lâm Tử Mặc cảm thấy Tỳ Hưu chắc chắn biết chuyện gì đó.

“Đứa bé này cùng Vu tộc và Nhân Ngư tộc có dây mơ rễ má, ngươi muốn giữ lại nó thì phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Lâm Tử Mặc híp mắt: “Có phải ngươi biết chuyện gì không?”

Tỳ Hưu nhìn thấy Cơ Cố vừa bưng một nhúm gì đó tới, nói: “Cơ Cố có thể thật là nhi tử của ngươi, chẳng qua ngươi có thể nghĩ cách biến hắn thành con dâu ngươi, chứ không phải con rể.”

Lâm Tử Mặc: “...”

Khỉ thật, quả là sấm chớp vang trời, chẳng lẽ đại bình hoa Cơ Cố kia sau này thật sự là con ta?!

Cơ Cố giơ cao một bó to hoa tươi, nhảy tới, có kinh nghiệm những ngày qua, hắn phát hiện là nhảy tiết kiệm sức lực hơn so với đi.

Lâm Tử Mặc nhìn Cơ Cố nhảy tới như một con cương thi, thật sự là não mẹ não con đều đau, vừa nghĩ tới bánh bao trong bụng mình mai sau sẽ bị dính với đại bình hoa này, đầu lại càng đau.

“Ngươi lại đây.” Lâm Tử Mặc ngoắc ngoắc ngón tay.

Cơ Cố lập tức nhanh chóng phóng qua: “Cha vợ đại nhân! Có gì cần ta giúp!”

“Trong tay ngươi đang cầm cái gì?”

“Hoa đó, ta thấy hoa này nở thật đẹp, rất xứng với mỹ mạo của cha vợ đại nhân ngài, vì vậy hái đến tặng cho ngài.” Cơ Cố nghiêm trang bắt đầu nịnh nọt Lâm Tử Mặc, đưa hoa tới.

Lâm Tử Mặc đẩy ra: “Hoa này có độc ngươi không biết sao? Hít vào nhiều thì mặt sẽ xưng phù thối rữa.”

Cơ Cố hú lên kinh hãi rồi ném đi, dù sao nhìn mặt hắn là được rồi.

Tỳ Hưu thờ ơ lạnh nhạt, đây rõ ràng chỉ là cúc dại bình thường không thể bình thường hơn, tại sao lại độc.

Lâm Tử Mặc đùa giỡn với Cơ Cố đến vô cùng vui vẻ, dù sao lấy chỉ số thông minh của hắn thì có thể xoay vòng hắn, Kỳ Lân và đôi Béo kia.

“Ta hỏi ngươi…“ Lâm Tử Mặc kề sát Cơ Cố: “Ngươi nói ngươi là con rể ta, rốt cuộc là sao?”

Diệp Nhiên Tiêu đi ra nhìn thấy hai người thân mật, không khỏi ghen tuông, càng cảm thấy Cơ Cố chướng mắt.

“Là tế ti đại nhân của chúng ta nói, ông ấy liệu sự như thần, vô cùng lợi hại.” Cơ Cố vừa nhắc tới tế ti Nhân Ngư tộc, vẻ mặt liền sùng bái, bội phục đầu rạp xuống đất.

“Thần thánh thế nào?” Lâm Tử Mặc không tin, hiện đại cũng có rất nhiều vị thần côn liệu sự như thần, ví như khi hắn còn bé gặp phải lão đầu tử cố làm ra vẻ kia, miệng nói toàn lời người ta nghe không hiểu.

Cơ Cố thân mật nói: “Lần trước vòng cổ của mẫu hậu ta bị mất, chính là tế ti đại nhân hỗ trợ tìm ra. Còn có lần trước, phụ hoàng ta. . .”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” Lâm Tử Mặc khoát tay: “Người đó tên gì?”

“Là danh tự hả? Tế ti đại nhân họ Tiêu, tên Thế Ôn.”

Tiêu Thế Ôn.

Lâm Tử Mặc thì thầm: “Tên nghe không giống là người của Nhân Ngư tộc các ngươi.”

“Ừ, ông ấy là người, những năm gần đây mới đến Nhân Ngư tộc chúng ta, rất thần bí.”

Lâm Tử Mặc trầm tư một phen, ai biết người nọ có phải cố ý lừa bịp không, chuyên môn chọn những tên ngốc thế này để lừa gạt.

“Khụ khụ.“ Diệp Nhiên Tiêu đi tới, lên tiếng hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Cơ Cố nhìn thấy Diệp Nhiên Tiêu, nhiệt tình nghênh đón: “Cha vợ đại nhân, cơm tối ngài muốn ăn gì, ta có thể giúp ngài tìm về.”

Diệp Nhiên Tiêu căng mặt, so với đá ở rãnh nước cống còn thối hơn: “Ai là cha vợ đại nhân của ngươi?”

“Ngươi đó, cha vợ đại nhân, sau này chúng ta là người một nhà, nên chung sống hòa bình nha.” Cơ Cố cười ngốc bạch ngọt.

Diệp Nhiên Tiêu nhìn về phía Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc chỉ chỉ bụng mình.

“Ngươi quá già rồi, ta không thể gả nữ nhi cho ngươi.” Diệp Nhiên Tiêu kiềm nén lửa giận, trâu già muốn gặm cỏ non, nghĩ hay đấy.

Cơ Cố tủi thân nói: “Nhân Ngư tộc chúng ta sống rất lâu, ta còn chưa trưởng thành, ta mới không già.”

“Chờ nữ nhi của ta lớn lên, ngươi đã sớm vào tuổi trung niên rồi, không bàn nữa.”

“Dung mạo Nhân Ngư tộc mấy trăm năm cũng không thay đổi, ta vào trung niên lâu rồi.“ Cơ Cố kiên nhẫn giải thích với cha vợ đại nhân rằng mình không già. “Hơn nữa trong bụng cha vợ đại nhân chính là nam hài.”

“Ngươi biết nhiều nhỉ?” Diệp Nhiên Tiêu kỳ quái nói: “Nhi tử cũng không gả cho ngươi, đừng vọng tưởng nữa.”

Diệp Nhiên Tiêu bỏ lại một câu, phẩy tay áo bỏ đi. Cơ Cố đứng tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú nhíu lại, hiển nhiên bị đả kích không nhỏ.

Lâm Tử Mặc cảm thấy mình không tự trọng, rõ ràng muốn nhìn Cơ Cố khó chịu, hiện tại vừa thấy cái dáng vẻ này của hắn, nhịn không được muốn an ủi.

“Này, việc này, thật ra cũng không phải là không thể được.”

Mắt Cơ Cố lóe sáng: “Ngài đồng ý?”

“Ta không có nói vậy, nếu tiểu bao tử thích ngươi, ta và cha hắn chắc chắn không ngăn cản. Nếu không thích, ngươi liền ngoan ngoãn trở về tộc các ngươi lấy một nhân ngư xinh đẹp đi.” Lâm Tử Mặc vỗ vỗ vai Cơ Cố, an ủi nói, giống như một đại ca tri tâm.

“Được!” Cơ Cố liên tục gật đầu, giữ vững tinh thần, lại chạy đi bắt cá bồi bổ cho Lâm Tử Mặc.

Dù sao cuối cùng cá đều vào bụng Kỳ Lân, sẽ không lãng phí, Lâm Tử Mặc tùy hắn.

Lâm Tử Mặc đi vào nhà, hỏi Diệp Nhiên Tiêu: “Huynh muốn ở đây với ta sao?”

“Đương nhiên.“ Động tác tay của Diệp Nhiên Tiêu không ngừng, vẽ vẽ lên chén gỗ, muốn khắc đẹp mắt hơn chút.

“Huynh không cần kiếm sống nuôi gia đình nữa hả?” Lâm Tử Mặc thử hỏi.

“Yên tâm đi, tiền của ta một trăm ngươi cũng đủ xài cả đời rồi.”

“Huynh làm gì có nhiều tiền vậy? Diệp Minh cho huynh?” Lâm Tử Mặc thấy khó hiểu, bình thường cũng không thấy hắn làm gì, sao lại có tiền được.

Diệp Nhiên Tiêu dừng tay lại: “Yên tâm, lợi nhuận trong một năm của Quân Nhiên các không nhỏ, không cần tiền của Diệp Minh.”

“Sao huynh lại nhắc tới Quân Nhiên các nữa, chuyện này chẳng buồn cười đâu.”

Diệp Nhiên Tiêu lẳng lặng nhìn Lâm Tử Mặc, tỏ vẻ ta không hề nói đùa.

Lâm Tử Mặc: “...”

Cha mạ ơi, không phải đâu, huynh là thật sự hả?