Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 6: Mạnh tiểu viên…




Một ngày mới bắt đầu từ việc không có WC.

Lúc đến đài đã sắp đến muộn, vào tòa nhà rồi từ xa tôi đã thấy Thái Thiếu Điền, nhìn hắn chạy mà thở hồng hộc, tôi đã biết ngay tôi phải cướp thang máy trước hắn, bằng không tôi chắc chắn bị muộn. Thế là tôi lăn một đường mặt dày chen vào thang máy, sau đó nghe thấy tiếng báo tích tích quá tải. Tôi là người cuối cùng đi vào, thế là tất cả mọi người nhìn tôi, lúc thấy chỉ kém chút nữa là lui ra thì một người con trai đội mũ bưng mì nước nhìn tôi rồi lùi ra, thang máy đóng cửa, lên cao, thở dài một hơi.

Quẹt thẻ vào phút cuối, sau đó gục trên bàn công tác, lại sau đó tôi nhìn thấy người con trai đội mũ bưng mì nước đi ra ngoài kia đi vào trong đài??? Hơn nữa cậu ta còn đi về phía tôi??? Tôi nhất thời liền cảm thấy kinh hãi, trái phải nhìn hai bên cũng không có ai khác, sau đó nhìn lại người ấy, thấy thế nào cũng quen mắt, ngay lúc tôi định mở miệng, người nọ đã tháo mũ xuống: là Ngô Tiểu Sơn.

Cậu ta đặt bát mì nước lên bàn tôi, kéo cái ghế bên cạnh tôi rồi ngồi xuống như thể quen thân lắm: “Mạnh chủ bá, chào buổi sáng.”

Tôi rất buồn bực, vốn sáng nay không vào được WC đã bực rồi, giờ thấy cậu ta tôi càng thêm bực.

Cậu ta đẩy bát mì về phía tôi, còn nói: “Còn chưa ăn sáng đi?”

“Ăn rồi.” Tôi đỡ trán. “Cảm ơn cậu – tôi còn phải đi làm chương trình không nói chuyện được.”

“Tiểu Viên, tôi biết anh sáng nay không có chương trình.” Cậu ta kéo tay tôi lại rất tự nhiên.

Tôi vô thức gạt tay cậu ta ra, xù lông nhím: “Ấy, tôi và cậu lại không quen, đừng giằng co thế.”

“Nhưng tôi rất muốn quen anh.” Cậu ta nói.

Tôi dại ra nhìn cậu ta mấy giây, tôi đang suy nghĩ lời này rốt cục là có ý gì, cái này rốt cục là có ý gì? Quen này rốt cục là quen nào đây đây đây?

Ngay lúc tôi còn đang rối rắm, Ngô Tiểu Sơn đột nhiên tiến đến trước mặt tôi, vì thế trước mặt tôi xuất hiện một mắt hoa đào phóng lớn làm tôi sợ đến mức ngã ngồi xuống ghé, bị nói lắp luôn: “Cái này cái này cái này, tôi rất nhát gan, đừng dọa tôi.”

“Hôm qua anh nói chuyện ma trong thang máy không có đáng sợ, tôi còn tưởng lá gan anh lớn chứ, Tiểu Viên.”

Lại gọi tôi Tiểu Viên, cứ như tôi và cậu ta quen thuộc nhau lắm ấy! Hơn nữa nhát gan này khác với nhát gan kia, không thể nói nhập làm một. Lúc tôi đang muốn mở miệng, tay cậu ta duỗi qua, sờ tóc tôi, còn nói: “Tôi rất thích anh. Trước đây tôi hay nghe chương trình của anh, tuần trước thu âm tôi đã nghĩ, đó là một cơ hội quen biết tốt, sau khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy tôi càng thích anh ha ha ha ha.”

“… Thì ra là fan của tôi a ha ha ha ha ha.”

“Cười gượng quá, xem ra anh hiểu ý tôi.” Cậu ta nhướn mày, lại xoa tóc tôi, sau đó bưng bát mì nước đã sắp nguội trên bàn lên, “Anh đã ăn bữa sáng rồi thì tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc, à đúng rồi, trưa tôi mời ăn McDonald.” Nói xong, cậu ta đã bưng bát mì nước bình tĩnh thong dong đi ra.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thái Thiếu Điền đã lén lút đến bên tôi mở miệng: “A nè, đó là tiểu tác gia kia, khá là khuôn phép đấy.”

“… Biến qua một bên đi, khuôn phép chó má.” Tôi nóng nảy bới tóc, chuyện này là sao đây, tôi đây là được người theo đuổi sao sao sao? Vì sao được theo đuổi mà tôi chỉ cảm thấy nóng nảy bực bội một chút cũng không vui nổi vậy? Nếu như lúc này có Lê Hải Đường nhà tôi ở đây thì tốt rồi, chắc chắn anh ấy có thể giải quyết Ngô Tiểu Sơn.

Thái Thiếu Điền còn nói: “Tôi đã nói cậu ta có ý với cậu rồi mà, lần trước lúc làm thu âm tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu không bình thường. Tiểu Viên à, hai năm nay vậy là cậu đã trưởng thành rồi!”

“Tôi thèm vào, lời này của cậu cứ như nói trước đây tôi vẫn chưa trưởng thành ấy.” Tôi tiếp tục bới tóc, tiếp tục gắt gỏng, “Không được, buổi trưa tôi không nên ở lại đài, tôi phải đi ra ngoài chạy chương trình chạy chương trình chạy chương trình chạy chương trình!!!!” Vừa nói tôi vừa thu dọn nhanh chóng rồi đi ra ngoài.

Ra khỏi đài, trên đường lái xe, tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao tôi gặp phải Ngô Tiểu Sơn sẽ nóng nảy như vậy, bởi vì tôi sợ tôi sẽ thực sự cảm thấy Ngô Tiểu Sơn tốt, như vậy, Lê Hải Đường nhà tôi sẽ làm như thế nào đây? Tôi rất yêu Lê Hải Đường, tôi không muốn vì một người ngoài làm thương tổn cảm tình giữa tôi và hắn – tuy rằng tôi loáng thoáng cảm thấy tình cảm giữa tôi và hắn đã xuất hiện vấn đề, đương nhiên tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận thực sự có chuyện.

Tôi biết Lê Hải Đường không giống tôi, trong lòng hắn ẩn dấu nhiều chuyện lắm, lại có đủ nhẫn nại cái gì cũng không nói. Đúng vậy, hắn cái gì cũng không nói, nếu như chưa tới khắc cuối cùng, hắn cái gì cũng sẽ không nói, nếu như năm đó không phải tôi ép buộc hắn, hắn có lẽ đã cứ qua như vậy, căn bản sẽ không chọn ở bên tôi. Bây giờ cũng thế, nếu có chuyện gì, hắn sẽ chọn im lặng, cứ im lặng mãi đến khi không thể chịu đựng nổi nữa, sau đó cá chết lưới rách tới một kết cục không chết không dừng.

Bất kể là kết cục gì tôi cũng không sợ, chỉ là, nếu đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn, hắn sẽ làm sao đây, nếu hắn chỉ có một mình ai sẽ ở cùng hắn, chuyện trong lòng hắn ai sẽ tới giải trừ đây?

Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiên thương cảm, ngừng xe, ghé vào trên tay lái, móc thuốc ra hút, nặng nề thở dài.

Lúc này, có người gõ cửa sổ tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, thì ra là Thường Từ, hắn đang ghé vào bên ngoài cửa sổ xe làm ngáo ộp với tôi. Nghiêng người mở cửa, hắn thành thạo ngồi vào, thành thạo cầm thuốc tôi hút, thành thạo châm lửa, thành thạo thổi khói vào mặt tôi, sau đó cười hì hì: “Sao cậu tới chỗ này?”

Tôi trái nhìn phải nhìn, xung quanh đây cũng không đại lí nào của hắn, thế là tôi hỏi: “Tôi còn chưa hỏi cậu ấy, sao cậu lại ở chỗ này không đi xem cửa hàng à?”

“Hey, đừng nói nữa, thực sự là xui xẻo.” Vừa nói hắn vừa lấy một lọ thuốc nhìn giông giống lọ vitamin ra uống. “Hôm qua có người gọi điện tới muốn mua hàng, nói tới chuyện đưa hàng, tôi thấy hắn mua rất nhiều, tôi nghĩ đưa thì đưa, kết quả sáng sớm trợ lý nhà tôi đi ra ngoài làm việc rồi sau đó tôi liền tự đi đưa hàng, đưa thì đưa thôi, người nọ, người nọ, người nọ!! Hắn lại sờ thắt lưng tôi!!!”

Trông hắn vẻ mặt đầy căm phẫn, tôi cười phá lên: “Lão Thường quả nhiên rất được ưa thích!”

“Biến biến biến, cậu cũng không nghiêm túc như Tiểu Đường, tôi đang bộc lộ tâm sự với cậu đấy!” Thường Từ hít một hơi thuốc dài.

Tôi nói: “Âyzz, dù sao buôn bán ấy mà, có tiền là được rồi, cậu bị sờ chút cũng không mất miếng thịt nào.”

Thường Từ bĩu môi: “Tâm hồn tôi đã bị thương tổn.”

“…” Tôi không nói gì.

Thường Từ bỗng nhiên nói thêm: “À đúng, cậu và Tiểu Đường có mâu thuẫn gì không, hôm qua lúc tôi và hắn uống rượu, trạng thái kia rất giống lòng có tâm sự a, cậu cũng bắt nạt Tiểu Đường nhà tôi quá đi??”

“Đó là Tiểu Đường nhà tôi nhà tôi!!”

“Được được nhà cậu thì nhà cậu, Tiểu Đường hôm qua về không sao chứ?”

“Không sao, còn đạp tôi nhiều lần như vậy, mông tôi đều sắp tím rồi!”

“…”

><><><