Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 3: Kim Dục Minh




Ngồi trên đỉnh cao của thế giới, người có thấy lạnh chăng?

Nhớ lại tình huống lần đầu hai người gặp lại, Tạ Uyên có cảm giác mình mơ hồ đã tìm ra được đột phá gì đó, nhưng có lẽ muốn xác nhận còn phải tiếp xúc thêm với các nhân vật khác.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tạ Uyên mới chuyển sự chú ý đến hội trường concert ầm ĩ này. Chỗ anh ngồi xem như là có tầm nhìn được nhất đi… Cơ mà sao đâu đâu cũng toàn đàn bà con gái thế này! Mấy cô nàng cầm banner viết chữ Minh thật to, vẫy vẫy poster in hình Kim Dục Minh, hai mắt lóe lên tia nhìn hưng phấn, bàn tán rôm rả, hú hét như sói tru không bằng.

Holyshit, bộ không nhìn thấy bổn thiếu gia tà mị tuấn mỹ đây sao?! Tạ Uyên tự nhận xét về mặt tướng mạo mình chẳng thua kém gì Kim Dục Minh, đi trên đường làm không ít người phải ngoái đầu nhìn lại. Thằng nhóc ca sĩ kia ngoại trừ hát hay có gì hơn bố chứ!

Thật ra thì xét về ngoại hình, Tạ Uyên không thua kém gì Kim Dục Minh. Nhưng chỗ của anh là khu VIP, khu VIP là chỗ nào hả, dĩ nhiên là địa bàn của fan trung thành Kim Dục Minh rồi, chỗ này căn bản đã bị fan hạng cứng của cậu ta bao sạch, hơn nữa mấy cô nàng bên cạnh Tạ Uyên, toàn là fan thuộc hạng có tiếng trong fandom cả.

Có lẽ là do gương mặt cao quý lãnh diễm của Tạ Uyên đặt giữa mấy em fangirl cuồng này là cực kì nổi bật, mỹ nữ tóc xoăn đỏ ngồi bên cạnh anh không khỏi lặng lẽ liếc qua.

“Ê, ông bạn, đừng ngồi rục một chỗ vậy chứ ~” Lúc Tạ Uyên đang còn khó chịu với tạp âm xung quanh, thì đã bị cô nàng kia vỗ vai, “Ông thích bài hát nào của Minh ốp-pà* nhất?”

*Chỗ này vốn là Minh ca ca… nhưng mình thấy sao sao á =))) thích ốp-pà hơn nên chêm vô cho vui 

Minh ốp-pà…… kiểu xưng hô mắc ói gì đây. Cơ mà chuyện này — Tạ Uyên ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Thâm uyên (Vực sâu).”

“Hả?!” Cô gái kia ngạc nhiên hét lên, cứ như thể đã tìm được tri kỉ của mình không bằng mà chụp lấy vai Tạ Uyên hai vai, lắc lắc. “Tui! Tui cũng rứa nè!!”

Tạ Uyên hoảng hồn, may có mấy em gái xinh xinh bên cạnh “cứu vớt” mà thoát được.

“Tương Tương, đừng kích động như vậy chứ!”

“Bà xem, anh bạn này bị bà lắc muốn rụng rời luôn rồi!”

“Nè! Bình tĩnh chút đi!”

Bị một đám con gái chít chít vây quanh, Tạ Uyên chẳng còn chút sức lực nào mà ngẫm nghĩ, chỉ biết sợ hãi mà né tranh cô nàng quái quỷ một bên.

Nàngta có vẻ vẫn chưa bình tĩnh lại được, nắm lấy tay Tạ Uyên hỏi: “Sao ông thích bài đó?”

“Cậu ta rất đẹp trai.” Tạ Uyên hoảng hồn đáp.

Nhưng lí do nông cạn này, lại khiến Hoàng Tương Thiến càng thêm kích động. Hai mắt lóe sáng nhìn Tạ Uyên, kích động mấp máy môi.

Tạ Uyên nhìn cô gái này, mới giật mình nhớ ra thân phận đối phương. Fangirl pháo hôi* hàng đầu — Hoàng Tương Thiến.

*:v theo những gì tớ hiểu thì ẻm là nữ phụ, đệm lót chân tạo nên kịch tình cho mối tình nam nữ chính trong Ngôn 

Hoàng Tương Thiến được mệnh danh fangirl hàng đầu của Kim Dục Minh, là người đầu tiên sống không thích cứ thích đâm đầu vào chỗ chết mà cản trở nam nữ chính lúc hai người comeout.

Gia cảnh của cô rất tốt, nên tiền đổ vào Kim Dục Minh cũng chẳng ít, là người gây dựng nên official fanclub của Kim Dục Minh, nhưng lột đi cái vẻ đại nữ giàu có kia thì cô nhóc cũng chỉ là một fan cuồng học cấp 2. Trong tiểu thuyết từng viết bài hát cô thích nhất là bản Rock [ Thâm uyên ] kia, mà nguyên nhân thích lại vô cũng đơn giản, chỉ là mấy chữ “rất đẹp trai”.

Mà đối chiếu với mấy lời miêu tả nữ chính: Thích nhất bi khúc [ Thương ], nguyên nhân: Nỗi bi thương này tưởng chừng không cách nào vơi đi, làm người ta muốn vỗ về trấn an cậu.

Trong nháy mắt liền phân nữ chính thanh nhã vào một đẳng cấp khác hẳn với em gái fan cuồng nữ phụ kia!

Dù lời giải thích của Hoàng Tương Thiến về chuyện này có hơi ngây ngốc, nhưng quả thực Tạ Uyên vẫn thích bài hát [ Thâm uyên ] này của Kim Dục Minh nhất. Đây là bài hát quy nhất của Kim Dục Minh theo phong cách Rock, dù giới đánh giá toàn bảo bài hát này chẳng qua chỉ là loại nhạc mì ăn liền chẳng chút giá trị, nhưng Tạ Uyên lại có cảm giác Kim Dục Minh trong bài hát này như Dạ vương đang đắm chìm trong giấc ngủ đông, hoàn toàn thể hiện hết được khí chất vương giả cần có!

Đàn ông là phải thế, coi rẻ thiên hạ, ngạo thị quần hùng! Chứ chẳng phải cái loại tay chân lành lặn mà suốt ngày rên rỉ vì tình.

Anh mạnh dạn chạy tới đây coi concert thực ra cũng là vì trong concert này ngoại trừ bài [ yêu không rời ] bí ẩn kia ra, đây cũng là lần duy nhất Kim Dục Minh hát [ Thâm uyên ].

What? Chú mầy hỏi vì sao cậu ta không hát nữa hả? Dĩ nhiên là vì con mệ nữ chính kia rồi… Bài hát này là do Kim Dục Minh cùng một fangirl xinh đẹp được chọn làm đại biểu lên hát, trên khán đài kia quả là trai tài gái sắc, truyền thông báo chí đưa tin, Kim Dục Minh fangirl phim giả tình thật, vân vân mây mây. Làm nữ chính phát ghen, hai người cãi nhau, thậm chí còn định chia tay.

Từ đó về sau Kim Dục Minh không bao giờ nhắc đến bài hát này nữa, cũng xem như là một cách cưng chiều nữ chính đi.

Mà mâu thuẫn nho nhỏ này cũng bị Tạ Uyên lợi dụng, gây nên cơ sự nguyên một năm ngược tâm ngược thân của hai người, giờ khoan hãy nhắc đến.

Tạ Uyên vừa nhớ lại xong, đã thấy nữ phụ xinh đẹp kia túm lấy tay áo mình, hai mắt sáng ngời như đèn pha nhìn anh.

“Tri âm, đúng là tri âm khó gặp mà……” Hoàng Tương Thiến hưng phấn mà líu ríu nói, cũng không có hành vi kì quái nào khác. Nhưng Tạ Uyên vẫn chảy mồ hôi mồ kê ròng ròng, thiệt là áp lực như núi mà.

“Anh gì ơi, anh đừng để ý. Tiểu Tương cứ nhắc đến chuyện có liên quan tới Kim Dục Minh là đều thế cả.” Cô gái bên phải Tạ Uyên vỗ vỗ bả vai anh, làm Tạ Uyên đỡ xấu hổ mấy phần.

Một cô nàng hiền hậu mái tóc đen dài, tóc mái bằng, gương mặt trắng nõn tinh xảo, tỏa ra khí chất thục nữ quý phái. Ái chà, Tạ Uyên âm thầm huýt sáo, mỹ nhân ~. Nhưng trên mặt vẫn đeo nụ cười thân [ tà ] sĩ [ mị ]: “Chậc ~ Xin chào người đẹp. Tôi họ Tạ, Tạ Uyên. Xin hỏi người đẹp tên gì? Có bạn trai chưa thế?”

Thiếu nữ ngượng ngùng cười, ánh mắt chuyển về phía sân khấu, không trả lời mấy câu hỏi tiên tiếp của Tạ Uyên, mà rất tự nhiên lèo lái sang chuyện khác: “Hiếm khi gặp fanboy như anh Tạ quá? Tôi là vì bị Tiểu Tương ảnh hưởng nên mới thành fan, còn anh Tạ?”

“Tôi à, lúc trước khi cậu ta debut không lâu thì cũng có biết.” Tuy rằng chẳng thích thú vì việc lúc đi cưa gái còn nhắc đến thằng khác, nhưng Tạ Uyên vẫn rất nghiêm túc ngẫm nghĩ mới trả lời, “Nhưng thật sự thích bài hát của cậu ta thì là khoảng hai năm trước.”

“Ủa? Thích bài hát của ảnh?” Đôi mắt xinh đẹp của cô gái có chút đăm chiếu mà chớp động, “Quả nhiên, anh Tạ đúng là fan cứng mà.”

Không hiểu sao, Tạ Uyên có cảm giác ánh mắt này của cô ít nhiều có ẩn chứa ý tứ khác. Hơi rùng mình, nhưng anh vẫn không từ bỏ chuyện cưa cô nàng, hai mắt ngả ngớn chớp chớp: “Cô đây còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?”

“Tôi họ Thẩm, ưm…… Đột nhiên nhớ tới có một việc hơi làm phiền anh Tạ chút.” Cô gái tỏ vẻ chợt nhớ đến chuyện gì đó phiền toái, đưa mắt nhìn hai tay Tạ Uyên, hỏi bằng chất giọng khẳng định: “Anh hình như biết đàn Piano?”

“Ừ.” Tiếc thật, cô nàng này gian quá, cơ mà, làm cổ phải mắc nợ ân tình của mình cũng không có gì là sai, xem như tạo điều kiện sau này trao đổi tình cảm đi.

“Chơi nghề chứ?”

“Chà… Cũng vượt mức tầm tầm một chút…”

“Vậy lát nhờ anh Tạ vậy.”

“Hả?” Không ngờ người đẹp nhìn thì mềm mỏng vậy mà cũng rất cường thế nha, mới nói vài câu đã bắt Tạ Uyên chấp nhận yêu cầu, lại còn trong tình trạng ngu ngu ngơ ngơ chả biết gì nữa.

Đang lúc anh muốn hỏi rõ hơn thì concert đã bắt đầu! Cả hội trường phút chốc tối như hũ nút.

Sau hai giây yên tĩnh, cả đám đông liền đồng thanh gào thét! Rồi cùng nhau đứng lên gào to: “King! King! King!–”

Hét đến trời long đất lở! Đây là tên tiếng anh của Kim Dục Minh — King, quả là cái tên vương giả.

Tạ Uyên ngồi tại chỗ, chưa đến độ đứng bật dậy như mấy người xung quanh, nhưng cũng bị kích động không ít. Hoàng Tương Thiến ngồi bên trái anh tưởng chừng muốn bò lên luôn khán đài, lightstick trong tay vẫy điên cuồng. Bất đắc dĩ mà nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh, Tạ Uyên né sang phải, thì phát hiện người đẹp họ Thẩm kia hết sức bình tĩnh ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn lũ fan kích động như thể đang xem kịch vui không bằng.

Tạ Uyên vừa định lên tiếng hỏi, tiếng hét quanh người lại đột ngột tăng cao thêm mấy đề-xi-ben, nhìn lên khán đài, thì thấy đức vua trong miệng mọi người kia, đang chậm rãi từ trên trời giáng xuống.

Cậu mặc trên người chiếc áo da trắng y như trong album, đeo headphone, biếng nhác ngồi ở trên ghế, gương mặt tuấn mỹ mà thanh lãnh, mái tóc đen rối tung, ánh mắt xanh như đá quý hơi nheo lại, hoặc nhân đến tột cùng.

Đây là lần đầu tiên sau ba năm Tạ Uyên gặp lại Kim Dục Minh. Trước đây đều gặp cậu ở trong trường, giờ lại đến concert. Kim Dục Minh trên sân khấu hoàn toàn khác với bản thân cậu ở bất cứ nơi nào khác, trước kia Kim Dục Minh trong mắt Tạ Uyên là một cục đá lạnh như băng, nhưng giờ đây khí chất cậu hoàn toàn tỏa ra, không che dấu chút gì, hệt như một vị hoàng đế, nhất cử nhất động đều khiến người khác phải điên cuồng.

Tạ Uyên đặt tay lên trái tim đang đập mạnh, cố gắng bắt bản thân phải xem cái cảm giác rung động sâu thẳm trong tâm hồn này là do hoàn cảnh nơi đây. Bố mày rõ ràng là mĩ nam có thể sánh với Kim Dục Minh, sao có thể chỉ vì một ánh mắt của cậu ta mà điên đảo được chứ!

Sau khi âm nhạc vang lên, Tạ Uyên rốt cuộc không thời gian suy nghĩ đến chuyện khác. Bên tai chỉ nghe giọng hát chân thực được khuếch tán nhờ micro của Kim Dục Minh, phải nghe cậu hát live như thế này mới rõ, trong chất giọng kia có bao nhiêu phần mị lực điên đảo chúng sinh. Trong những giai điệu Tạ Uyên đã nghe đến thuộc lòng dường như phảng phất một cảm xúc khác lạ, khiến anh không cách nào dứt ra được.

Tuy rằng trong lòng Tạ Uyên thầm phủ nhận rung rộng trong phút chốc kia, nhưng trong mắt người đẹp họ Thẩm ngồi một bên, ánh mắt Tạ Uyên ngay từ giây phút đầu tiên đã chỉ giành cho Kim Dục Minh, không hề rời khỏi. Anh không kích động đến độ nhảy dựng lên, nhưng trong mắt lóa ra những hào quang nóng bỏng, ai cũng không thể không chú ý.

Chậc chậc, người đẹp họ Thẩm trừng mắt nhìn, xúc cảm trong đáy mắt càng thêm chân thực.

Biểu diễn có một đoạn nghỉ giữa chừng.

Tạ Uyên rốt cuộc cũng trấn an được tâm tình đang kích động của mình. Càng nghĩ càng thấy việc mình quyết định đến xem concert này là hoàn toàn đúng đắn, tiền tính toán nhờ vào đó mà kích động cho cốt truyện phát triển thêm.

Đương nhiên, nếu anh mà biết được chuyện diễn ra tiếp theo chắc đã không bình tĩnh đến thế.

Tạ Uyên hơi thất thần đứng trên sân khấu, phía sau anh là đám fan hò hét điên đảo. Từ Y Y bên kia không biết vì sao cũng bị đám người đẩy lên sân khấu, ba người cứ vậy đơ mắt nhìn nhau. Cả sân khấu không khí vẫn cuồng nhiệt như cũ, nhưng chỉ có Tạ Uyên mới nhận ra được cái biểu tình cứng ngắc mang theo ác ý mãnh liệt của Kim Dục Minh. Ê!! Cái ánh mắt như thể chú mày mới nuốt phải ruồi đó là sao hả!

Bố mày làm sao biết được chuyện người đẹp họ Thẩm kia nhờ là chuyện này? Holyshit, thay cô làm fan song ca với Kim Dục Minh á hả?!

Tạ Uyên lúc này mới nhớ ra Thẩm mỹ nữ chính là vị hôn thê tương lai của nam chính! Mà vị trí ban nãy hắn ngồi hình như trong nguyên tác là chỗ của nữ chính? Chuyện cô đụng phải Hoàng Tương Thiến vốn là chi tiết trong nguyên tác mà. Nhưng… vốn cốt truyện đâu có như thế, sao anh lại ngồi chỗ của Từ Y Y, rồi lại thay mỹ nữ họ Thẩm lên sân khấu?

Thế này chả phải là trái với tình tiết trong nguyên tác sao? Cậu em cốt truyện không lẽ đi ngủ mất tiêu rồi.

Trên sân khấu ba người đắm đuối nhìn nhau, nhưng mấy vị Staff thì không được bình tĩnh như thế. Vốn ban đầu là sắp xếp để một fan vip lên đàn dương cầm hợp tấu với Kim Dục Minh một bài kia mà! Sao tự nhiên khu thường lại đẩy một cô nàng lên, phải làm sao đây, gọi người bắt cô ta xuống? Thế chẳng khác gì công khai kì thị fan khu thường sao? Nhưng không cho cô xuống, thì sao gọi fan bên khu VIP lên được…

“Tạ Uyên?…. Minh?” Từ Y Y lẳng lặng đứng trên sân khấu, cô vốn đang tám nhảm với mấy nhỏ bạn khá rợp rơ, bàn tán cảm nhận về âm nhạc của Kim Dục Minh, khiến họ không khỏi kinh ngạc, cô tuyệt đối có thể tự xưng là fan ruột của Kim Dục Minh! Sau đó… đến đoạn song ca cùng fan, cô bị đẩy lên sân khấu.

Từ Y Y đứng ở giữa, Tạ Uyên cùng Kim Dục Minh đứng ở hai bên. Đội hình này, thế mà y chang cái bìa tiểu thuyết kia mới ngán chứ. Tạ Uyên hơi thất thần mà ngẫm nghĩ, chợt có cảm giác “mặt trời chân lí chói qua tim”.

Tình huống giằng co trên sâu khấu đột nhiên phát sinh biến hóa. Tạ Uyên cầm micro xuống, dúi vào bên tai Từ Y Y [nam chính ơi nam chính, động tác ái muội này đâu phải tuôi muốn là làm đâu, cậu xem nữ chính đâu có hiểu ngụ ý tỏng mắt tuôi đâu, đây là chuyện vạn bất đắc dĩ cậu có hiểu hôn…… Nè, nữ chính chụy đỏ mặt làm cái khỉ gì rứa, bố vốn chẳng đụng chạm gì đến chụy nha……]

Quả nhiên, ánh mắt lạnh như băng của nam chính liếc cái rẹt bắn qua, Tạ Uyên vừa thầm niệm thiện tai tại thiên, vừa khởi động mười khớp ngón tay, dưới ánh mắt băng lãnh của Kim Dục Minh, đến bên cây đàn piano đặt một bên.

Staff vội chiếu đèn lên người Tạ Uyên, anh ngồi trước đàn dương cầm, cảm nhận được vô số đôi mắt đnag nhìn mình chăm chú, càng thêm áp lực. Hít sâu một hơi, lướt ngón tay lên phím đàn.

Trong phút chốc toàn bộ khán đài đều im lặng, tiếng đàn dương cầm lướt nhẹ trong không trung. Vẫn là giai điệu [ Thâm uyên ] quen thuộc, đoạn đầu của [ Thâm uyên ] là một đoạn độc tấu đơn giản, lên đến cao trào, nhạc cụ hạng nặng phối kèm mới chen vào. Khúc này hoàn toàn là độc tấu dương cầm, lại mang đến sắc thái gì đó mới lạ.

Kim Dục Minh có chút kinh ngạc nhìn Tạ Uyên, cứ tưởng gã đến đây để phá… vậy mà giờ lại đi cố gắng dọn dẹp hiện trường giúp mình, mục đích của gã là gì đây?

Nhưng hoài nghi chất đầy trong tâm tư dần dần lại bị khúc nhạc thong dong kia đánh tan. Cậu phát hiện Tạ Uyên có chút sửa lại âm hợp của bài hát này, hơn nữa… dường như càng khiến cho bài hát thêm mạnh mẽ. Như mở ra cánh cửa đến với một thế giới âm nhạc mới, Kim Dục Minh trong phút chốc quên mất đây là concert của mình, vậy mà lại đứng trên sân khấu ngẩn người ra.

Đờ mờ, sao còn chưa hát! Tạ Uyên đã đàn đến đoạn cậu hát, nhưng hai người cầm micro vẫn đứng sững đó, một kẻ cứ như đang bước vào cõi tiên, một lại khẩn trương đến độ không mở miệng ra được… 囧, bộ định bắt anh đàn đến chết à? Tạ Uyên bất đắc dĩ điệp lại đoạn nhạc vừa nãy, tạo nên giai điện giúp cho ca sĩ muốn cất giọng lúc nài cũng được.

May mà staff cũng chẳng phải vô công rồi nghề, nhìn thấy tình cảnh trên sân khấu, nhanh trí bật micro bên cạnh piano Tạ Uyên đang đàn.

Tạ Uyên đương nhiên không dám tranh giành độ nổi với hai anh chụy vai chính, nhưng mợ nó bố đây đàn nửa ngày, hai anh chụy vẫn không thèm mở miệng là sao. Giận dữ nhanh chóng đổi cho tâm tình hồi hộp, bộ mấy người không thích bài này đến thế hả, bây không hát thì ông hát! Đinh, ngay khi âm điệu chuyển biến, Tạ Uyên hít sâu, chậm rãi cất rộng: “Hỡi chúa tể nắm giữ sinh mệnh anh, hãy nhìn anh xóa tan nỗi đau của em*.”

Đã nổi thì nổi cho luôn đi, ôm tâm lý phá bĩnh, anh lại tự tiện bỏ thêm vài đoạn khoe tài nghệ. Tạ Uyên vốn đã là một mỹ nam hoàn toàn sánh được với Kim Dục Minh, lại được ánh đèn chiếu sáng, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên phím đàn, không khỏi thu được một trận gào thét điên loạn của bầy fan ở dưới.

Kim Dục Minh trong tiếng hò hét của bầy fan rốt cuộc cũng thoát khỏi mê lộ âm nhạc, vừa lúc tiếp lời: “Em ngáng đường tôi, nhấn chìm tôi trong giấc mộng em đang mê man.”

Chỉ một câu hát, Kim Dục Minh đã lấy lại được sự chú ý vốn bị Tạ Uyên cướp đi.

Tạ Uyên âm giọng này làm cho kích động không thôi, dường như lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập vang. Nhưng vẫn không chút cam lòng bị y đè ép, mà càng thêm chăm chú vào tiếng đàn.

Hai người cậu một câu anh một câu cùng song ca, hòa hợp đến khó ngờ.

Đương nhiên, chỉ có giọng hát là thế thôi. Lúc Kim Dục Minh cất tiếng hát, băng lãnh lúc trước đã đổi khác, mắt nhìn Từ Y Y bên mình, khóe môi cong lên tạo nên một nụ cười dịu dàng. Từ Y Y cũng dần bớt xấu hổ. Đỏ mặt cúi đầu, Kim Dục Minh kéo tay cô, hai người ngọt ngào đến độ làm người ta không dám nhìn thẳng.

Hỡi chúa tể nắm giữ sinh mệnh anh, hãy nhìn anh xóa tan nỗi đau của em.

Em ngáng đường anh, nhấn chìm anh trong giấc mộng em đang mê man.

Em là vực sâu, nơi anh đang trầm mê.

Không muốn tỉnh lại, cam tâm tình nguyên mà rơi vào vòng tay em, nguyện dùng một đời này của anh đổi lấy giấc mộng vĩnh viễn không tỉnh lại.

Anh nguyện ra trận, giành lấy cả thiên hạ đổi lấy một nụ cười của em, cả đời này nguyện chỉ yêu mình em.

Áo khoác đen, chất giọng vừa lạnh lùng lại kiên định, Kim Dục Minh nhắm mắt lại, hát đến câu cuối cùng, sắc xanh lạnh lẽo trong đôi mắt càng tỏa ra một loại mị hoặc khó diễn tả. Từ Y Y bên kia, váy ngắn màu hồng, gương mặt trong trẻo, như hơi lửa sưởi ấm hơi thở lãnh lèo của băng tuyết.

“Em là vực sâu của anh…” Tạ Uyên uyển chuyển tiếp lời, nhìn từ sau liền thế một hình ảnh tuyệt đẹp như thế, vốn nên nhẹ nhõm mà thở ra. Vậy mà hai tay đàn chẳng còn tản ra hơi thở tràn ngập sức sống như ban đầu nữa.

Tạ Uyên nhìn lại cảnh tượng trên sân khấu, chỉ có thấy thức cảm giác mơ hồ kia càng gia tăng. Cũng may đoạn nhạc dạo đã kết thúc, đến đoạn của nhạc cụ kim loại, Tạ Uyên chỉ còn phải đàn một đoạn trầm nữa thôi, mà Từ Y Y cũng đã chính thức tiếp nhận nhiệm vụ hát đối.

Lúc tiếng đàn dương cầm dừng, Kim Dục Minh có chút nhíu mày, nhưng khi Từ Y Y nhìn qua, lại khôi phục nụ cười trên môi.

Nhân lúc mọi người chỉ chú ý đến cảnh tượng hài hòa trên sân khấu, ánh đèn cũng rời khỏi thân ảnh cậu, Tạ Uyên lặng lẽ đứng dậy đi xuống khán đài, hơi hốt hoảng rời khỏi hội trường concert.

Trên đường vắng lặng, chỉ có mình Tạ Uyên chầm chậm đi. Tạ Uyên rờ rờ lồng ngực mình, từ đầu đến giờ cái cảm giác đau đến không thở nổi này vẫn chưa từng biến mất, dường như đến việc hít thở hôi cũng đã quá khó khăn. Hít sâu một hơi, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng hai người kia trên sân khấu, cứ như thể đang cố cảnh báo chính mình.

Mình bị sao vậy nè, không lẽ mình còn thích Từ Y Y?

Nồ, không đúng, chắc là do chú em cốt truyện lại tới tháng rồi ấy mà.

Tạ Uyên trải qua màn mạo hiểm này, dần vỡ vạc ra một quy luật. Chú em cốt truyện hình như cũng không can thiệp sâu đến mức như mình nghĩ, nó cũng chỉ vẽ đường bắt hươu chạy thôi, ví như Kim Dục Minh phải cùng người đẹp đàn piano hợp ca bài [ Thâm uyên ] trong concert. Nhưng cũng chỉ cần thỏa mãn 5 điều kiện: Kim Dục Minh, concert, đàn dương cầm, người đẹp, song ca [ Thâm uyên ] là ok, còn chuyện trên sân khấu có thêm anh, hay việc người đàn piano không phải là mĩ nữ, cốt truyện cũng không thể ép được.

Nhưng hình như giờ còn có thể ảnh hưởng đến tâm lý? Tạ Uyên hoảng sợ bỏ ý nghĩ này đi, qua đường bắt taxi về khách sạn.

*tớ dịch lời bài hát thiệt là chuối cả nải, nhưng gomen, mụy đã cố hết sức. Cảm ơn 2 bạn A Song Hiệp Khách và Tử Phong Lăng đã giúp tớ chỉnh lỗi chương này. ❤