Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 13: 013. Áo lông màu đỏ thẫm




“Nơi này có bán áo lông không?” Cho dù bị đối xử thô lỗ, nhưng Hứa Tư Văn cũng không tức giận, y rất ít khi nổi giận, nói như thế nào nhỉ, tính cách có hơi lạnh lùng.

“Phía trước có đó, cậu ở trong xe đừng đi ra, tui đi mua.” Ông chủ Vũ một bên khởi động xe một bên nói chuyện với Hứa Tư Văn: “Cậu chính là kỹ thuật viên Hứa từ bên kia tới đi? Tui là Vũ Khánh Cương.”

Hứa Tư Văn: “…?”

Kỹ thuật viên Hứa…?

Y lớn như vậy, lần đầu tiên có người gọi y như vậy…

Trong nhà gọi y là Văn Văn, bạn bè gọi y Tư Văn, đồng nghiệp gọi y là bộ trưởng Hứa, cho dù là khách hàng, cũng gọi là tổng giám Hứa….

Kỹ thuật viên và vân vân…

Xưng hô quá cổ hủ…

“Hứa Tư Văn.” Hứa Tư Văn lấy áo khoác quân đội trên người xuống cất kỹ, trong xe đủ ấm, cho nên tạm thời không cần mặc dày như vậy.

Vũ Khánh Cương xoạch xoạch miệng, người này lớn lên trắng nõn nà, tên cũng tư tư văn văn, nhìn sao cũng thấy thoải mái, giọng nói cũng dễ nghe, mang theo một loại âm thanh đặc biệt.

Thời khắc này, ông chủ Vũ cảm thấy, người có văn hóa chính là không giống, nhìn người ta xem, quá nho nhã.

Bên ngoài sân bay có siêu thị, cũng có bán quần áo, siêu thị quần áo tại sân bay thành phố Đông Bắc rất đặc sắc, trên cơ bản quần áo một năm bốn mùa đều có, bởi vì khí hậu trời nam biển bắc khác nhau, có lúc người bên này đi đến phía nam, phải chuẩn bị một thân quần áo nhẹ nhàng, mà khách phương nam tới đây nếu muốn ở phương bắc thoải mái một chút, vẫn phải mặc dày chút.

Rất nhiều người đều giống như Hứa Tư Văn, lần đầu tới Đông Bắc lạnh giá như vậy, quần áo dày chuẩn bị sẵn không đủ để chống lạnh.

Vũ Khánh Cương có tiền, cũng chịu chi tiền, nhảy vào siêu thị quần áo, chọn áo lông quý nhất giữ ấm nhất, trả tiền liền đi ra.

Lúc Hứa Tư Văn nhìn thấy áo lông ông chủ Vũ cầm trên tay, lần đầu tiên có loại cảm giác trán hằn lên gân xanh.



“Cho này, cái này là áo lông dày nhất đó, hẳn là cậu có thể mặc!” Ông chủ Vũ đem áo lông màu đỏ thẫm trong tay từ khe hở trên ghế ngồi đưa xuống cho kỹ thuật viên Hứa.

“Có màu nào khác không?” Một nam nhân mặc màu đỏ thẫm gì đó, Hứa Tư Văn thật lòng có chút không tiếp thụ được.

Quần áo y mặc tới, là một bộ tây trang dùng màu đen là chủ đạo, phía ngoài là áo khoách len dạ màu khói, cả người thoạt nhìn rất tao nhã ôn hòa, nhưng bên ngoài một thân quần áo này lại khoác một cái áo lông dài tới chân màu đỏ thẫm… Hình ảnh kia, chính Hứa Tư Văn cũng không dám tưởng tượng!

“Có, thế nhưng không có số nhỏ….” Ông chủ Vũ vừa lái xe vừa trả lời, thật ra hắn không nói thật.

Thời điểm nhìn thấy kỹ thuật viên Hứa, hắn liền cảm thấy sắc mặt người này không quá tốt, vì vậy liền chọn một cái màu đỏ thẫm, ít nhất thì cái áo lông này là dạng dài, có thể chắn gió từ đầu đến chân, thứ yếu chính là màu đỏ có thể khiến sắc mặt người ta dễ nhìn chút.

Hứa Tư Văn: “…!”

“Muốn ăn chút gì đó nóng hổi không? Hay là muốn đi về ngủ một giấc trước?” Ông chủ Vũ lái xe, từ trong gương nhìn thấy sắc mặt người trên xe không quá tốt.

Hắn cũng từng ngồi máy bay, kỳ thực không có cảm giác gì, tuy nhiên có người đồng hương đi máy bay, nôn ào ào, nhìn rất đáng thương.

Xem sắc mặt vị kỹ thuật viên Hứa này có chút xanh trắng, thân thể lại mỏng manh như vậy, trực giác nghĩ để cho y nghỉ ngơi trước một chút tốt hơn.

“Trước khi tôi tới, công ty nói bên các anh an bài việc ăn ở, trước tiên mang tôi đi xem chỗ ở một chút đi.” Hứa Tư Văn xoa xoa huyệt thái dương.

Ông chủ Vũ một cước đạp chân ga liền kéo kỹ thuật viên Hứa đến khu ký túc xá cho công nhân viên chức của tập đoàn Đông Bắc Hổ bọn họ.

Hứa Tư Văn nhìn nhìn bảng hiệu trên cửa tiểu khu xa hoa này vài lần, chỉ thấy trên tấm bảng vài con hổ Đông Bắc, có lớn có nhỏ, có đực có cái, tên liền gọi là tiểu khu Đông Bắc Hổ.

Nếu không phải hai chữ “tiểu khu” phía trước cũng bắt mắt như vậy, Hứa Tư Văn còn cho là mình vào vườn thú Đông Bắc Hổ đó chứ.

Hết chương 13