Nam Xấu Khó Gả

Chương 2: Tu hú chiếm tổ




Editor: demcodon

Đời trước diện mạo lẫn khí chất của Phương Vân Tuyên đều không tệ, mày mảnh mắt dài, ôn văn nho nhã, rất có phong thái của bậc quân tử. Ông nội xuất thân nhà quyền quý dạy dỗ Phương Vân Tuyên rất nghiêm, kinh sử tử tập*, văn hóa võ công, gần như không có gì là Phương Vân Tuyên chưa học qua. Ông nội thường nói: "nếu muốn điêu khắc ra một tác phẩm tốt trong lòng là phải có sông núi. Nếu trong lòng người điêu khắc chỉ có hoa cỏ, vậy thì đồ vật khắc ra cũng nhất định giống như người, là thứ phẩm thất bại hèn nhát."

(*Kinh - sử - tử - tập = Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập. Là cách phân loại sách vở thời xưa.)

Ông nội mang tất cả những gì mình học được đều dạy cho Phương Vân Tuyên, muốn hắn kế thừa y bát*, kế thừa gia nghiệp của mình. Nhưng Phương Vân Tuyên lại vì một câu nói đùa của Trần Lỗi mà bỏ qua kỳ vọng của ông nội, chọn một nghề chẳng hề liên quan gì đến điêu khắc gỗ chính là nghề đầu bếp.

(*Y bát: nghề nghiệp và danh tiếng.) 

Lúc hắn nói với ông rằng mình không muốn kế thừa gia nghiệp mà đi mở nhà hàng, ông nội không những không ngăn cản mà còn vỗ vai hắn nói hắn hãy cố gắng. Đó có lẽ là lúc mà ông nội thất vọng nhất. Nay nghĩ lại trong lòng hắn cứ nhói lên từng cơn, cuối cùng thì hắn lại làm cho người gần gũi nhất với mình đau lòng.

Mình là đồ ngốc, so với Phương Sửu Nhi thì hắn còn ngu ngốc hơn nhiều. Trần Lỗi đã sớm biết tâm tư của hắn nhưng vẫn dùng thái độ không xa không gần đùa giỡn hắn, dỗ dành đến mức Phương Vân Tuyên khoét cả tim gan mình ra cho y. Cuối cùng chơi chán rồi thì lại dùng lời nói độc ác nhất mắng Phương Vân Tuyên để kết thúc mộng tưởng hão huyền của hắn.

Cho nên dáng vẻ đẹp thì sao? Dù cho có bề ngoài đẹp đẽ cũng không giữ nổi lòng người yêu, chính hắn cũng không phải có kết cục bi thảm như vậy sao. Đời này Phương Vân Tuyên không dám yêu thêm lần nữa, hắn chỉ muốn sống cuộc sống tùy tâm tùy ý; cái mặt xấu xí này ngược lại rất tiện lợi, chỉ cần lộ ra là có thể dọa cho rất nhiều người chạy mất, quả thật là thứ tốt.

Ra ngoài đổ nước bẩn, Phương Vân Tuyên bước ra khỏi căn nhà cỏ, đứng trước cửa nhìn ngắm khắp nơi.

Nhà của Phương Sửu Nhi ở thôn Lạc Bình, cũng được gọi là nhà giàu trong huyện, tổ tông trong nhà làm nghề nông tích cóp từng chút một được trăm mẫu ruộng tốt, là tiêu chuẩn của thổ tài chủ (người có tiền).

Phụ thân của Phương Sửu Nhi – Phương Thế Hồng là đồng sinh trong thôn Lạc Bình đậu tú tài. Lúc ấy cả thôn đều bùng nổ, người nào cũng nói mộ phần tổ tiên Phương gia tỏa khói nhẹ, Phương Thế Hồng ngày sau nhất định có thể thi trúng liên tiếp tam nguyên*, giành được Trạng nguyên, đến lúc người trong thôn cũng có thể diện.

(*Tam nguyên: tên hiệu cho người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học; liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên tương đương với thi cấp thành phố, cấp tỉnh và cấp quốc gia ngày nay.)

Người người đều khen làm Phương Thế Hồng cũng rất đắc ý. Ba năm sau, ông tham gia thi hương lòng tràn đầy tin tưởng rằng mình sẽ đậu cao, ai ngờ đến lúc yết bảng* thì lại chẳng thấy tên mình đâu. Từ đó về sau đã thi liên tiếp mười mấy năm mà lần nào cũng rớt, khó khăn lắm mới leo lên được danh cử nhân lão gia. Bây giờ đã qua năm sáu mươi tuổi mà vẫn chỉ có danh tú tài.

(*Yết bảng: công bố kết quả.)

Phương Thế Hồng không cam lòng nhưng thi lần nào cũng không đậu, mãi cho đến khi bốn mươi tuổi thì lòng mới nguội lạnh buông bỏ tâm tư muốn thi cử công danh, yên phận về thôn Lạc Bình cưới vợ sinh con, mở học đường trong thôn dạy học dạy người, cũng coi như không uổng phí công đọc sách ngày trước.

Ngôi nhà Phương gia ở rất lớn, có năm căn phòng chính, tường xây bằng gạch Thanh Chuyên (một loại gạch màu xanh), khe tường đều được quét vôi, nhà đặt ở hướng bắc, cửa hướng về phía nam giống mọi nhà, rộng lớn thoáng mát.

Phương Vân Tuyên xoay người nhìn lại căn nhà cỏ mình ở, ngoài phòng và trong phòng rách nát không tả nổi, so với phòng chính thì quả thực là cách biệt một trời một vực.

Phương Vân Tuyên cũng thấy lạ, nơi này rõ ràng là nhà của Phương Sửu Nhi, cả nhà Phùng Thanh Liên lại tu hú chiếm tổ, chèn ép đến phụ tử Phương gia ngay cả chỗ dung thân cũng không có. Phương Sửu Nhi bị đẩy đến căn nhà cỏ đối diện cửa viện, mà phụ thân hắn cũng không được tức phụ* đối xử tử tế. Từ khi Phương Thế Hồng ốm đau nằm liệt giường đã bị Phùng Thanh Liên chuyển từ phòng chính đến phòng thiên phía tây ở.

(*Tức phụ: con dâu.)  

Phương Thế Hồng là người cổ hủ, đặt nặng lễ pháp. Phương Sửu Nhi tuy hèn nhát nhưng làm con phải hiếu thảo, sáng tối mỗi ngày đều đến thỉnh an không dám chậm trễ một ngày.

Hôm nay đã muộn, Phương Vân Tuyên do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định đi đến phòng thiên thỉnh an Phương Thế Hồng.

* * *

Trong sân chứa không ít ngũ cốc, hiện giờ đang là mùa thu hoạch, không ít người ở nông thôn phơi ngũ cốc trong sân nhà mình chuẩn bị lương thực cho mùa đông sắp tới. Phương gia tuy là nhà giàu nhưng cũng là thổ tài chủ tiêu chuẩn, trồng trọt, thu hoạch, đập lúa, phơi nắng, so với nhà bình thường còn coi trọng hơn.

Mấy người được mướn tới đang ở trong sân rê thóc thấy Phương Vân Tuyên đi ra đều cười hì hì tụ lại, một người còn cao giọng hét to: “Chao ôi, đây không phải là Sửu thiếu gia sao? Hôm nay sao lại không ra ngoài thế? Bên ngoài có không ít tiểu tức phụ thanh tú xinh đẹp đấy, để ta đưa thiếu gia ra ngoài đó chơi chút…”

Người nọ mở miệng là khẩu khí trêu chó chọc mèo, đám làm công cười nghiêng ngả chỉ chỉ trỏ trỏ Phương Vân Tuyên, miệng nói những lời nghe không lọt tai.

Phương Vân Tuyên nhíu mày dừng bước, nhịn một lúc lâu mới tiếp tục bước về phía phòng thiên. Hôm nay thật sự không có tâm trạng, bằng không chỉ cần một tay một người thì có ném tất cả mọi người qua tường ra ngoài.

Phương Vân Tuyên đi đến trước cửa phòng thiên khoanh tay đứng một lúc lâu, trong lòng nhiều ít cũng có chút bồn chồn, nói không chột dạ là giả. Mặc dù hắn có ký ức của Sửu Nhi nhưng lại không muốn sống cuộc sống hèn nhát như Phương Sửu Nhi. Phương Vân Tuyên vốn là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, căn bản cũng không muốn giả thành người khác mà che che giấu giấu; vả lại từ khí độ đến cử chỉ của hắn không có chỗ nào là giống Phương Sửu Nhi, có miễn cưỡng giả vờ cũng không giống; vậy chi bằng dứt khoát làm chính mình trong lòng cũng thoải mái hơn. Cho dù có người nghi ngờ thì cùng lắm lấy lý do rơi xuống nước mất trí nhớ gì gì đó là được. Đã quyết định Phương Vân Tuyên mới đẩy cửa ra đi vào.

Phòng thiên vốn là nơi để mấy thứ đồ lặt vặt, cũng không phải là nơi dành cho người ở. Trong phòng nhỏ hẹp âm u, bốn phía thông thống gió, trong phòng ngoài phòng còn không ít đồ linh tinh, so với nhà cỏ Phương Vân Tuyên ở cũng không khá hơn được bao nhiêu.

Trong phòng âm u lạnh như băng, một chiếc giường thô sơ làm từ miếng gỗ dài đặt lên mấy cái ghế con kê sát tường. Phương Thế Hồng đang dựa trên giường, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, cách một chút lại ho khan vài tiếng khàn cả giọng, có vẻ như sắp chết.

Phương Vân Tuyên nhìn người trên giường thốt lên gọi một tiếng "phụ thân" nghẹn ngào.

Phương Thế Hồng giật mình muốn quay đầu nhìn nhi tử một cái.

Phương Vân Tuyên vội vàng tiến lên đỡ ông, nâng đầu ông dậy rồi kéo cái gối đầu đặt ở dưới lưng ông làm chỗ dựa.

“Sửu Nhi.”

Phương Thế Hồng vừa gọi một tiếng trong mắt có giọt lệ lăn xuống, nước mắt từ đôi mắt vẩn đục lăn xuống gương mặt đầy nếp nhăn, lòng Phương Vân Tuyên bất giác đau nhói.

Phương Thế Hồng kéo tay Phương Vân Tuyên, đôi mắt chăm chú nhìn nhi tử. Ông biết đại nạn của mình sắp đến, chỉ muốn nhìn nhi tử được thêm chút nào hay chút nấy.

Phương Sửu Nhi tuy xấu xí, nhưng dù có xấu xí đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn được tình thương của phụ mẫu. Phương Thế Hồng rất yêu thương hắn, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nuôi dưỡng hắn như nuôi dưỡng phượng hoàng, lớn đến vậy rồi mà ông chưa hề để cho nhi tử phải chịu bất cứ uất ức nào.

Ông thật hối hận, hối hận lúc trước không nên nhất thời hồ đồ cưới một con dạ xoa cái vào cửa, không những không thể chăm sóc nhi tử thay mình ngược lại còn mang lòng dạ độc ác, không tuân thủ nữ tắc mà còn thông đồng với hán tử bên ngoài rồi còn đưa vào nhà.

Rơi vào thảm trạng hôm nay đều là trách mình quá để ý đến thể diện. Lúc trước sớm biết có ngày hôm nay thì nên để Sửu Nhi hưu thê tái thú*. Nhưng ông lại vì thể diện Phương gia, lại niệm tình Phùng Thanh Liên đã sinh ra Nam ca nhi, là mẫu thân của tôn tử mình. Cho nên mới giấu giếm chuyện mất mặt này, phí công khuyên nhủ tức phụ, khuyên nàng nghĩ đến Nam ca nhi mà hồi tâm chuyển ý có thể sống qua ngày với Sửu Nhi.

(*Hưu thê tái thú: bỏ vợ cưới vợ mới.)

Nhưng nào ngờ nàng ta không những không biết xấu hổ mà còn mắng chửi ông xối xả, còn nói… còn nói Nam ca nhi kia không phải là nhi tử của Sửu Nhi…

Phương Thế Hồng nhớ tới lời Phùng Thanh Liên nói nhất thời tức đến máu nóng xộc lên đầu, hơi thở nghẹn lại trong ngực ho khù khụ hai tiếng, đàm nghẹt ở cổ họng không thể nào khạc ra được, nghẹn đến mức mặt mày tái xanh, tay chân quơ loạn xạ, hơi thở không thông.

Phương Vân Tuyên hoảng sợ, hắn không hiểu y thuật nhưng nhìn vẻ mặt, triệu chứng và hơi thở hổn hển này, người già thì bệnh cũng tương tự nhau. Ông nội đời trước cũng hay bị bệnh này, phương pháp xử lý đơn giản thì Phương Vân Tuyên vẫn biết.

Người già lớn tuổi thường nguyên nhân là thân thể suy yếu, đàm trong họng không thể khạc ra được. Nếu như cứu chữa trễ thì có thể dẫn đến không thở được mà chết. Ở hiện đại, một khi xảy ra tình trạng này thì có thể dùng máy hút đàm, nếu không được nữa thì mở khí quản, chỉ cần qua được lúc này sau đó lại xử lý vết thương, từ từ điều dưỡng thân thể nữa là không sao.

Phương Vân Tuyên lúc này đi đâu tìm máy hút đàm chứ, vội vàng lật người Phương Thế Hồng lại để cho ông nằm sấp trên đầu gối mình, nắm chặt tay thành nắm đấm đập mạnh vào lưng ông, dùng chấn động giúp ông khạc đàm ra, vừa làm vừa cao giọng gọi người: "Thư Mặc, nhanh đi mời lang trung!"

Thư Mặc đang giặt y phục trong sân nghe thấy tiếng la hét vội chạy vào, vừa vào phòng chỉ thấy mặt Phương Thế Hồng nghẹn đến sưng tấy lên, khuôn mặt tím bầm khó coi. Cô sợ tới mức hét thảm chạy ra thật xa, chỉ vào Phương Thế Hồng hét lớn: “Lão gia chết... chết rồi!”

Phương Vân Tuyên trừng mắt quát cô một câu: “Thất thần làm gì, còn không nhanh đi mời lang trung đến!”

Cứu người như cứu hỏa, một khắc cũng không thể trì hoãn. Nếu cô ta còn chần chừ ở đó nữa không chừng Phương Thế Hồng sẽ bị nghẹn chết thật.

Thư Mặc cũng luống cuống tay chân lại bị Phương Vân Tuyên dọa cho một hồi cũng không kịp nghĩ gì nữa luôn miệng vâng dạ: “Vâng, ta đi liền, đi liền đây!”

Thư Mặc vụt chạy ra khỏi cửa, nhưng vừa tới cửa thì đã dừng khựng lại, nhìn sắc mặt người đối diện run run gọi một tiếng: “Thiếu nãi nãi!”

Phùng Thanh Liên mặc bộ váy màu vàng nhạt, mái tóc đen dài búi lên thành búi, trên tóc cài trâm đầu phượng bằng vàng ròng, cần cổ trắng như tuyết đeo một chuỗi hạt ngọc phỉ thúy, hạt ngọc mượt mà óng ánh, hạt nào hạt nấy trong suốt long lanh tưởng chừng như có thể nhỏ ra nước. Trên vạt áo ả ta cầm một chiếc khăn tay mày hồng đào nhẹ nhàng bước đến, đi đến trước mặt Thư Mặc hỏi: “Lão gia chết?”

Thư Mặc sửng sốt, đảo mắt kịp phản ứng lại nói nhỏ: “Sắp! Chỉ còn một hơi, Sửu thiếu gia kêu nô tỳ đi mời lang trung…”

Nói được một nửa thì Thư Mặc im miệng, thầm mắng mình đúng là đầu choáng váng rồi. Nói cái này làm gì chứ, thiếu nãi nãi còn không cho thuộc hạ đến giúp Sửu thiếu gia làm việc mà, cô còn vội vàng nói mình định đi mời lang trung, vậy không phải là sẽ đắc tội với thiếu nãi nãi sao?

Phùng Thanh Liên nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Thư Mặc một cái hừ hừ cười nói: “Ta nói tại sao ngươi lại chạy nhanh thế, thì ra là vội vàng muốn đi xum xoe nịnh nọt đây mà. Rốt cuộc cũng là nô tài Phương gia mua về, có dạy dỗ thế nào ngươi cũng không thể là tri kỷ của ta được.”

Thư Mặc run bắn cả người, liên tục xua tay vội la lên: “Nô tỳ làm sao dám. Nô tỳ là toàn tâm toàn ý hướng về thiếu nãi nãi, nếu có chút dị tâm nô tỳ sẽ chết không được tử tế! Nô tỳ không phải muốn đi mời lang trung, chạy vội vàng đi như thế là muốn đi báo cho thiếu nãi nãi!”

Phùng Thanh Liên vươn ngón tay thon dài chọt chọt vào trán Thư Mặc: “Coi như ngươi thông minh. Đi, truyền lời ta, lão gia bệnh nặng, hôm nay phòng bếp không cần phải chuẩn bị cơm cho lão ta.”

Thư Mặc chỉ cảm thấy trên trán có vật gì đó lạnh lẽo lướt qua, sau lưng nổi da gà đầy người. Cô nhớ đến thủ đoạn thường ngày của Phùng Thanh Liên sợ tới mức không dám nói câu nào nữa, vội vàng làm lễ vạn phúc rồi bỏ chạy về phía phòng bếp như bị quỷ đuổi.

Phùng Thanh Liên nhìn bóng dáng Thư Mặc mắng: “Đồ vô dụng! Người chưa chết đã gọi như gọi quỷ, hại ta vui vẻ nãy giờ.”

Phùng lão hán nghe nữ nhi nói vội vàng tiến lên hỏi: “Không ngờ mạng lão bất tử kia lại ương bướng như vậy, đã cố ý dày vò lão ta như thế mà vẫn chưa chịu chết. Khuê nữ, bây giờ phải làm sao đây?”

Gương mặt bôi đầy phấn của Phùng Thanh Liên nở nụ cười trấn an: “Phụ mẫu đừng sốt ruột, nữ nhi đã có chủ ý. Lần này không cho lão ta chết cũng phải làm lão ta giận đến sắp chết mới thôi.”

Sau đó Phùng Thanh Liên thì thầm vào tai phụ mẫu vài câu. Phùng lão hán biến sắc, do dự hỏi: “Cái này rất thiếu đạo đức, có thể làm được không?”