Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Chương 10: 10: Thư Đồng Phản Bội Hoàng Tử 10





Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~
Thân thể Tô Hoài Cẩm cứng đờ, giá y trên tay lập tức rơi xuống đất, hắn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Triệu Tuyên Diệc nhưng phảng phất muốn bốc cháy, đôi mắt đen kia, tựa như lưu ly bỗng nhiên co rút lại.

Hắn bất an đẩy người nam nhân đang ôm mình từ phía sau, hốt hoảng nói: "Ngươi làm gì."
Mặt của Triệu Tuyên Diệc vùi vào cổ hắn, nhẹ nhàng hít mũi, giọng khàn khàn, tựa như vừa chạm vào sẽ bỏng ngay: "Thơm quá."
Tô Hoài Cẩm vừa nói thầm trong lòng ta đương nhiên biết mình thơm rồi, không chỉ thơm, còn ăn rất ngon nữa, vừa đưa tay đẩy đầu Triệu Tuyên Diệc ra khỏi cổ hắn: "Trên người ta không có mùi gì cả, ngươi đừng nói bậy, mau tránh ra, ta còn phải thay y phục."
Triệu Tuyên Diệc ngẩng đầu, đột nhiên há miệng cắn ngón tay đang chống trên đầu mình của Tô Hoài Cẩm, răng nhẹ nhàng ma sát lên ngón tay hắn.

Tô Hoài Cẩm ngừng thở một chút, tựa như có dòng điện xẹt qua ngón tay cảm giác tê dại, hắn hít sâu, đè nén cảm giác đó xuống, rút tay ra, lạnh giọng nhắc nhở: "Không phải nói sắp đến giờ lành sao?"

Khi nói, hắn nhanh chân lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn Triệu Tuyên Diệc đầy sự cảnh giác, chỉ ước bản thân biến thành một con nhím phủ đầy gai, để có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng hắn không có gai, cũng không phải là con nhím, hắn chỉ có thân thể mê người và làn da bóng loáng tinh tế, trên làn da trắng nõn còn có nhiều vết đỏ mờ ám.

Triệu Tuyên Diệc khẽ cười, giọng nói của y rất từ tính, âm thanh khi cười có thể làm đốn tim bất kỳ ai, nhưng những lời y nói tựa như quả bom: "Nhưng bộ dạng bây giờ của A Cẩm, rất mê người, trẫm có chút nhịn không được."
Y vừa dứt lời, Tô Hoài Cẩm nhận ra Triệu Tuyên Diệc càng dán sát vào người hắn hơn.

Hắn kinh ngạc nói: "Thống Nhi, Thống Nhi, mi thấy không."
Hệ thống nói: "Thấy."
Tô Hoài Cẩm kích động nói: "Quả nhiên tôi rất hấp dẫn, chỉ vừa nhìn cơ thể của tôi đã có cảm giác, há há há."
Hệ thống nhận ra mình và ký chủ đầy tự luyến và da mặt còn dày hơn cả tường thành chẳng có điểm chung gì.

Như dự đoán, giây sau hệ thống nghe thấy Tô Hoài Cẩm kích động nói: "Thích quá đi."
"Ngươi..." Con ngươi Tô Hoài Cẩm chợt co rút lại, gương mặt tái nhợt lấm tấm vài vệt đỏ, trừng mắt nhìn Triệu Tuyên Diệc, cuối cùng hung hãn nhả ra hai chữ: "Cầm thú."
Triệu Tuyên Diệc thấp giọng nói: "Ngươi đã nói vậy, không làm chút gì, sao có thể đúng với lời nhận xét về trẫm của ngươi."
Tô Hoài Cẩm tức giận đỏ mặt, nhưng đồng thời cũng biết ý nghĩ của y, kịch liệt vùng vẫy muốn thoát khỏi ma trảo của Triệu Tuyên Diệc.

Triệu Tuyên Diệc kéo chặt hai tay của hắn ra sau lưng.

Toàn bộ đồ trang sức trên bàn trang điểm đều rơi hết xuống đất, lúc cơ thể Tô Hoài Cẩm tiếp xúc với mặt bàn lạnh ngắt đó, nổi hết da gà lên, hắn ra sức vùng vẫy, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi xiềng xích kia, giống như mèo con bị túm cổ: "Buông ta ra!"

Hai cánh bướm xinh đẹp như vỗ cánh muốn bay, giữa sống lưng dày đặc vết đỏ, trên da thịt trắng nõn, đặc biệt đẹp đẽ.

Xuống nữa là vòng eo với đường nét mịn màng, hai chân thẳng tắp trắng tuyết đang đá đánh không ngừng, đáng tiếc chính là hai tay bị y nắm chặt lại, chân cũng không có bao nhiêu sức lực, đá vào người nam nhân, tựa như đang gãi ngứa vậy.

Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc càng u ám.

Trong cung điện yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng nức nở.

Khi các thần tử đến để xem xét tình hình, thì thấy Triệu công công - thái giám thân cận của Triệu Tuyên Diệc và những người khác đang đứng trước cửa điện.

Thần tử nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt kia, lo lắng hỏi tình hình: "Làm sao vậy, sắp đến giờ lành rồi, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Triệu công công cười nói: "Hoàng Thượng đang khuyên nhủ Hoàng Hậu bên trong, chắc phải mất chút thời gian."
Thần tử cau mày: "Hay là Triệu công công vào trong nói Hoàng Thượng nhanh lên đi?"

Triệu công công lắc đầu: "Nô tài không dám quấy rầy Hoàng Thượng."
Thấy Triệu công công uyển chuyển ám thị, thần tử sửng sốt, chợt đỏ mặt, vội vả đi ra ngoài: "Đa tạ Triệu công công đã chỉ điểm, ta sẽ đi trấn an mọi người ngay."
Lúc nói chuyện, tiếng khóc trong điện càng lúc càng lớn, cho dù cửa đang đóng, Triệu công công và những thái giám, cung nữ khác đang đứng trước cửa cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng xin tha.

Tiếng khóc thút thít không thể ngừng lại, hốc mắt Tô Hoài Cẩm đỏ bừng, gương mặt trắng nõn đẫm lệ.

Tơ lụa trên người bị mồ hôi làm ướt, biến thành màu đỏ sậm, trên làn da trắng như tuyết phi thường mỹ lệ.

Hai người từ bàn trang điểm đến long sàng, khuôn ngực của Triệu Tuyên Diệc dán sát vào lưng Tô Hoài Cẩm, lúc thở dốc, hắn có thể nghe thấy nhịp tim kịch liệt của Triệu Tuyên Diệc giống mình.
~Hết chương 10~.