Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 24: Hận - người dưng




Cuối cùng ba ngày tết củng trôi qua. Mọi người phải quay lại thành phố. Dù gì củng đã ở đây hơn 1 tuần rồi. Bây giờ cũng đến lúc bọn tôi quay lại với cuộc sống trước đây.

Bốn giờ chìu, tất cả đã chuẩn bị xong, tôi luyến tiếc rời khỏi lòng mẹ. 

- Mẹ... con sẽ nhớ mẹ lắm!

- Mẹ cũng nhớ con nữa...

- Con không đi có được không mẹ, con muốn ở đây với mẹ.

- Ngoan. Con đi đi, đừng bướng nữa.

- Dạ...

Dù sao thì tôi củng phải về thành phố, nơi này không thuộc về tôi. Cả bọn chào mẹ tôi và Tuệ Lâm rồi bắt đầu lên xe. Tôi là người bước lên sau cùng. Đi tám người nhưng về chỉ bảy người. Nhóc Tuệ Lâm nói vài bữa nữa nhóc mới về lại thành phố, bọn tôi cũng không ép. Dù sao có nhóc ở với mẹ, tôi củng an tâm hơn mà mẹ cũng đỡ buồn hơn!

- Alo em nghe...

- Em thay đồ đi anh qua rước.

- Đi đâu?

- Qua nhà anh.

- Làm gì?

- Ba mẹ anh muốn gặp em.

- Hả? Anh bị hâm à... Em không đi đâu...

- Mười lăm phút nữa anh qua đấy.

Cúp máy cái rụp. Trời tơi cái tên này bị hâm chắc. Mới sáng sớm ra đã gọi. Tôi còn chưa về thăm ba ở đó mà qua nhà anh. Khổ quá mà:(((( làm sao bây giờ?

Mười lăm phút sau

[cốc...cốc]

Haiz, chắc anh ấy đến, tôi còn chưa thay đồ nữa mà lị. Nhưng mà... tôi không đi đâu, qua bên đó biết nói gì giờ, tôi không biết và cũng không nghĩ sẽ đối mặt với ba anh sớm như vậy...

- Sao còn chưa thay đồ? - Bảo Dương tự nhiên bước vào nhà, ngồi ì xuống sofa.

- Em có nói là sẻ đi à?

- Đi mà, năn nỉ đấy, ba mẹ anh muốn gặp em - Anh quay sang, lay lay cánh tay tôi.

- Đó là chuyện của anh - Tôi dứt khoác gạt tay anh ra.

- Nhưng em là bạn gái anh.

- Bạn gái là phải đi sao?

- Vậy em không đồng ý chứ gì?

- Bây giờ em chưa chuẩn bị tinh thần, anh cho em thêm thời gian đi... - Tôi xuống nước năn nỉ.

- Được thôi tuỳ em vậy. Anh về đây.

Nói xong Bảo Dương liền quay lưng bỏ về, tôi cũng nhanh chân chạy theo sau nắm tay anh lại.

- Này giận em hả?

- Lấy tư cách gì mà giận?

- Nói như vậy rỏ ràng đang giận mà.

- Ừ giận đấy thì sao?

- Ơ hay, em làm gì mà giận?

- Ừ vậy chắc anh giận vô cớ.

- Rõ là vậy mà còn gì...

- Anh thì làm sao dám giận em chứ. Em không muốn thì thôi, anh không ép. Buông tay ra, anh về! - Anh hất mạnh tay tôi ra.

- Đau. Anh vừa phải thôi nhé! - Tôi bắt đầu mất kiểm soát - Em nói không đi là không đi, anh đừng có kiếm chuyện.

- Ừ là anh kiếm chuyện đấy. Em không thích thì thôi từ nay anh sẻ không phiền em nữa, chúng ta chấm dứt đi.

- Là anh nói đấy nhé!

Tôi nhanh chóng quay lưng đi vào nhà. Được thôi, không cần thì không cần. Tôi cũng cóc cần anh ta đâu. Đã bảo không đi là không đi. Giận hờn gì.. tôi đây không cần. Bực mình, đừng nghĩ tôi đồng ý làm bạn gái anh thì anh muốn làm gì là làm nha.

Chấm dứt ư? Cũng đúng, mối tình này sớm biết đã không có kết quả vậy còn cố chấp làm gì. Chia tay sớm bớt đau khổ vậy. Tôi tôn trọng quyết định của anh.

Ngã người vào sofa, đợi cơn giận nguôi ngoai, tôi bắt đầu đi thay đồ sau đó đến nhà ba. Dù gì từ tết đến giờ tôi cũng chưa thăm ông ấy, vã lại còn quà của hai nhóc nữa, tôi phải mang qua đấy.

Từ đây qua đó khá xa, xe bus lại không có tuyến, lúc trước toàn tên Bảo Dương đưa đi. Haiz, giờ đi taxi vậy.

Đứng trước cửa nhà ba, do dự một lúc tôi cũng quyết định bấm chuông.

- A Nghi đấy à, vào đi con lâu quá mới về, mọi người nhớ con lắm -Dì Bảy.

- Vâng, có ba con ở nhà không dì?

- Có, ông chủ ở trong đấy.

Bước vào nhà, ngôi nhà xa lạ đối với tôi, mọi thứ đều khác, ông ấy cho người thay đổi hết rồi à? Còn cái tủ trang trí kia nữa, một tấm hình của tôi củng không có, lúc trước chẳng phải toàn hình gia đình ba người chúng tôi sao? Bây giờ đến một tấm cũng không có... Ông ta thật nhẫn tâm!

- Con mới về à? - Ba tôi từ trên lầu xuống cất giọng hỏi thăm.

- Vâng. Con có quà tặng ba - Tôi đưa ông ấy cái hộp hình vuông màu đen - Còn đây là của hai nhóc - Sau đó đưa quà của hai nhóc cho dì Bảy - Dì Bảy cầm hộ con ạ.

- Con ngồi xuống đi, ba lấy nước cho con uống.

- Dạ thôi ba con về liền - Vừa nói tôi vừa quay lưng bước đi.

- Nghi! Con hận ba đến thế sao? Chẳng bao giờ con về nhà này ở quá nữa tiếng...

Ông ấy đang nói gì cơ? Hận ông ấy? Đúng vậy, tôi rất hận!

- Đúng. Con rất hận ba. Từ lâu ngôi nhà này không dành cho con nữa rồi.

[Chát] ông ấy vun tay tát tôi một cái. Đau điếng, tôi cảm nhận được mặt tôi in hằn năm ngón tay ông ta. Nhưng tôi không khóc. Không khóc vì những người không đáng. Đây là lần thứ hai ông ta đánh tôi...

- Ba... ba... - Bàn tay lơ lững nơi không trung, ông ta không nói thành lời,

- Là ba đánh con... Ba đánh mẹ chưa đủ bây giờ lại đánh con. Ba thật tàn nhẫn. Con ghét ba. Con ghét ba... ba không phải là ba con! - Tôi uất ức thét lên,

- Nghi! Ba xin lỗi... lúc nảy ba nóng quá...

- Nóng ư? Chẳng phải lúc nào ba cũng như vậy ha? Ba hỡ chút lại ra tay đánh người khác... người ba mà con từng biết... đâu rồi?

- Con nghe ba nói này...

- Ba đừng biện minh cho những hành động của ba. Con không nghe và cũng không cần nghe. Từ đây về sau nếu ba không thay đổi đừng hòng con bước vô ngôi nhà này nữa bước. Còn nữa ba mà còn ngăn cách con với mẹ nữa thì ba đừng trách con bất hiếu.

Nóng giận, uất ức. Phải! Chính là thứ cảm xúc hổn độn này. Tôi hận người đàn ông ấy. Ông ấy không còn là ba tôi nữa. Chạy ra công viên gần đấy, tôi lại ngồi vào chiếc ghế đá năm xưa. Nước mắt tôi không ngừng chảy. Nhưng tôi khóc là vì điều gì đây? Là cái bạc tay của ông ấy hay là những lời cay đắng mà Bảo Dương nói với tôi...

Cuối cùng kì nghĩ tết cũng hết, chúng tôi lại bắt đầu vào học tập. Tuệ Lâm cũng đã quay lại đây vào tối hôm qua, nghe lời mẹ con bé cũng đã dọn sang ở cùng tôi. Như vậy càng tốt. Có người ở cùng sẻ không buồn lại còn được ăn nhiều món ăn ngon nữa.

Wow, mới sáng sớm đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Con bé dậy sớm thật. Tôi nhanh chóng làm VSCN và thay đồng phục. Vừa bước ra đã thấy Tuệ Lâm trong bộ trang phục trường Sky chỉnh tề.

- Em dậy sớm thế?

- Dạ quen rồi ạ. Chị ăn đi rồi đến trường.

- Ừm.

Vừa ăn, chúng tôi lại vừa nói chuyện rom rã.

- Mắt chị sao thâm quầng thế, tối qua chị không ngủ à?

- Chị nhớ mẹ nên không ngủ được.

- Vâng, em củng nhớ mẹ.

- Này, tại sao em lại mang họ Dương, chẳng phải em chỉ là...

- Chuyện kể ra thì cũng dài. Ba năm trước em bị rơi xuống vực. May mà có mẹ cứu. Em lại bị mất trí nhớ, kể cả tên cũng không biết. Lúc đó mẹ chăm sóc cho em, lo lắng cho em, em rất biết ơn mẹ. Sau khi bình phục em không biết mình sẻ đi đâu nên mẹ kêu em ở lại với mẹ... rồi cái tên Dương "Tệ" Lâm củng do mẹ đặt cho em. Mẹ nói tên con gái có chữ lót là "Tệ" rất đẹp... (au: Là Tuệ đó ạ, con bé không nói được chữ Tuệ, ai không nhớ đọc lại chap 4 nha).

- À ra vậy... Thôi ăn nhanh rồi đi học, kẻo trể.

Vừa đến cổng trường đã thấy chị em Gia Hân, Gia Linh đi chung. bên cạnh Gia Hân là Minh Hoàng. Minh Long thì đã quay lại Mỉ rồi. Bên cạnh Gia Linh là.... mà thôi, tôi không muốn nhắc đến người này. (Chắc mọi người cũng biết ai)

- Chào buổi sáng - Tôi chào bốn à không ba người họ.

- Hì, buổi sáng tốt lành - Ba người cùng đồng thanh.

Tôi lại một mình bước tiếp. Có vẻ mọi người chưa ai biết tôi và Bảo Dương đã xảy ra chuyện gì. Thôi không sao, dù sao ít người biết càng tốt, đỡ phiền phức.

Tiếng chuông vang lên, học sinh nhanh chân vào lớp. Tôi củng vậy, năm phút đầu giờ nhanh chóng trôi qua. Cô Trang - gvcn bước vào.

- Chào các em hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Vào đi em.

- Chào các bạn mình là Phan Gia Linh, là em sinh đôi với chị Gia Hân. Mong mọi người giúp đỡ.

- Được rồi bàn cuối sau bàn bạn Tuệ Nghi còn trống, em xuống đó ngồi đi.

Từ nay Gia Hân sẻ là Gia Hân, Gia Linh sẻ là Gia Linh. Thân phận ai trả về đấy. Chỉ có điều điểm số mà Gia Linh có của hkI đã thành điểm của Gia Hân vì không muốn mọi người biết chuyện tráo đổi thân phận nên hai chị em nhà này quyết định như vậy và không giải thích gì thêm.

Giờ giải lao. Hai chị em Hân - Linh lại kéo tôi xuống canteen. Tôi không muốn xuống vì biết thế nào củng gặp... người tôi không muốn gặp. Vậy mà... Thấy chưa nói rồi mà chưa gì đã thấy anh ta ngồi thù lù ở đó chung với anh Hoàng rồi mà.

Bất lực. Tôi chỉ biết ngồi chiếc ghế đối diện, anh Hoàng lại bỏ chúng tôi mà đi theo hai chị em nhà kia. Bó tay? Bây giờ chỉ còn mỗi tôi và Bảo Dương. Làm sao đây... làm sao đây... Không lẽ bỏ chạy về lớp, vậy cũng không được mất thể diện quá.

- Mấy ngày nay em vẫn bình thường chứ?

Bình thường ư? Bình thường cái đầu anh ý! Anh không biết suy nghĩ à? Ví dụ anh mất đi một thứ gì đấy quan trọng nhất của mình thử hỏi anh không buồn được không!? Cũng đúng thôi đối với anh tôi có là gì đâu, trong mắt anh tôi vốn dĩ chỉ là một con số không không hơn không kém.

- Ừm, bình thường. Còn anh?

- Anh không ổn.

- Tại sao?

- Không biết nữa. Có lẽ thiếu một thứ gì đó.

-...

- Trà sửa của mày nè Mèo - Gia Linh đưa cho tôi li trà sửa.

- Ừm, cảm ơn.

- Mọi người tối nay đi xem phim hông? Nghe nói phim mới ra ý, hay lắm - Gia Hân.

- Không - Tôi và Bảo Dương đồng thanh.

- Chắc người ta có hẹn rồi - Anh Hoàng bèn trêu.

- Hai người không đi bọn tôi đi vậy - Gia Hân.

- Thôi, em không muốn làm kì đà cản trở hai người đâu - Gia Linh cười cười.

Lại chuẩn bị đi làm. Tuyệt nhiên lần này sẻ không còn ai đưa đón. Không sao còn có Tuệ Lâm mà, tôi và nhóc cùng đi xe bus vậy.

Hôm nay Lotte khá vắng khách, tôi được về sớm. Tự nhiên lại muốn ra biển. Tôi bảo nhóc Tuệ Lâm về trước, một mình đi ra biển. Biển cách đây khá xa nên tôi chẳng thể nào đi bộ được nên tôi quyết định đi taxi vì không có tuyến xe bus.

Mất hai giờ đồng hồ để đến đây. Hoàng hôn vừa buông xuống. Tiếc thật, giá như tôi đến sớm hơn thì tốt rồi, có thể ngắm hoàng hôn rồi...

Một mình tôi đi dạo dọc theo bờ biển. Lạ thật, sao tôi cảm thấy buồn đến vậy. Chắc do thói quen vì lúc nào đến đây tôi cũng đến 2 người... nhưng lần này thì không... chỉ mỗi mình tôi. Mỗi mình tôi cô đơn tại đây.

[ - ANH THÍCH EM, LÀM BẠN GÁI ANH NHA.......

- Anh đang tỏ tình với tôi sao??

- Ừm...... ]

Kí ức hôm đó lại ùa về. Tại nơi đây anh đã tỏ tình với tôi chỉ vài tháng trước thôi... vậy mà bây giờ hai chúng tôi đã trở thành hai người xa lạ.

[ - Ừ là anh kiếm chuyện đấy. Em không thích thì thôi từ nay anh sẻ không phiền em nữa, cũng chẳng cần câu trả lời của em nữa.

- Là anh nói đấy nhé! ]

Từng câu từng chữ anh nói hôm đấy, làm sao tôi có thể quên được. Tôi ghét anh, tôi lại ghét chính bản thân mình. Tại sao tôi lại để mình yêu anh chứ, tôi đúng là ngốc thật. Làm gì có thứ tình cảm nào là mãi mãi vậy mà tôi vẫn cố chấp yêu anh để bây giờ lại đau như thế này.

Tôi lại sải bước trên bãi cát dài vô tận, cái gió lạnh lùa vào sóng lưng làm tôi sởn tóc gáy. Ước gì bậy giờ có anh ở đây, ôm tôi vào lòng thì hay biết mấy. Càng nghĩ tôi lại càng nhớ anh. Càng nhớ anh nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn. Tôi phải làm sao đây?