Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 7




Editor: Mật Mật

“Vẫn còn rất đau.” Giọng của cô lúc này rất dịu dàng.

Thật là yếu ớt! Mục Tùng nghĩ thầm.

“Vậy thì chịu đựng đi.”

Dù sao thì một lúc nữa sẽ tốt lên. Hiển nhiên, Tham mưu trưởng Mục không để một chút đau đớn này vào mắt.

Ngu Nhiễm: “………..”

Mẹ nó! Người đàn ông này không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì! Muốn đánh!

Thanh niên nam nữ đi bộ trên đường, người đàn ông đưa tay ra giúp đỡ cô gái. Người qua đường nhìn thấy bộ dạng này, thế nào cũng nghĩ là một đôi tình lữ. Cho nên, khi một bé gái cầm một lẵng hoa đến trước mặt hai người, cả hai đều ngây ngẫn cả người.

“Thúc thúc, hãy mua một bông hoa tặng cho cô đi.” Giọng của bé gái còn rất êm tai, thật thanh thúy, mang theo âm thanh non nớt của trẻ nhỏ.

Ngu Nhiễm: “……….”

Ai là cô!!!!!

Mục Tùng: “…………”

Vì cái gì muốn mua hoa??

Hai người âm thầm trầm mặc, nhưng là trong lòng của họ căn bản không suy nghĩ được gì cả.

“Không cần, cảm ơn.” Mục Tùng bình tĩnh nói.

Bàn tay cô còn đang được Mục Tùng đỡ nên trong lòng Ngu Nhiễm liền cảm thấy không được thoải mái. Cái gì cái gì aaaa, chỉ mà một cành hoa! Ngu Nhiễm không chê cô bé gọi mình bằng cô, chẳng lẽ hiện tại anh không nên biểu hiện một chút cái gì đó là người đàn ông thân sĩ sao, thuận tay tặng cô một cành hoa?

Thật là một người nhỏ nhen!

Bé gái thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Nhiễm có chút gượng ép, đôi mắt đảo vòng. Còn thành thật đối diện với Mục Tùng mà nói: “Thúc Thúc ơi, cô bên cạnh thúc thoạt nhìn rất muốn được tặng hoa!”

Ngu Nhiễm: “……………”

Con mắt nào của bé thấy cô muốn được tặng!

Bé gái trong lòng yên lặng: ánh mắt….

Mục Tùng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Anh nghiêng đầu, sau đó lại quay đầu lại nhìn thấy bé gái trước mặt, mở miệng: “Tiểu cô nương, ánh mắt của con thực không tốt, chú và vị tiểu thư này không phải có quan hệ như con nghĩ.”

Nói xong, tham mưu trưởng Mục liền đỡ Ngu Nhiên rời đi.

Bé gái bán hoa: “……….”

Chà, hiện tại bây giờ kẻ có tiền đều như vậy? Vẫn là nhìn tưởng là kẻ có tiền nhưng kết quả là….

Ngu Nhiễm bị tham mưu trưởng lôi đi, nội tâm lúc này: 凸 ( 艹皿艹)......

Do có tâm sự, nên Ngu Nhiễm một mực cúi đầu nên không thể thấy được ý cười nhợt nhạt xuất hiện trên mặt của người đàn ông bên cạnh, nháy mắt liền biến mất. Nhưng quả thật là có tồn tại ý cười.

“Muốn đi về hay đi dạo?” Mục Tùng thấy tiểu cô nương ở bên cạnh đột nhiên im lặng, không khỏi mỏ miệng hỏi.

Ngu Nhiễm liếc mắt nhìn. Hôm nay đã quá nhiều việc xảy ra, tâm tình cô có chút phức tạp: “Nếu là đi dạo, anh có thể ở lại, đi cùng với tôi không?” Cô hỏi.

Mục Tùng trầm mặc năm giây, như thật sự anh đang xem xét vấn đề, cuối cùng gật đầu đáp ứng: “Tốt”.

Ngu Nhiễm mỉm cười, cảm thấy tâm tình tốt lên một chút.

“Anh hôm nay đi đâu mà lại ở đây?” Cô có vài phần tò mò muốn hỏi.

“Xem mắt”. Mục Tùng không có giấu diếm.

“… Phốc” Mục Tùng nói thẳng ra, làm cho Ngu Nhiễm trở tay không kịp.

Mục Tùng nhìn cô một cái, không nói gì.

“Kia, không thành công sao?” Ngu Nhiễm lén lút nhìn sắc mặt của anh, tiếp tục mở miệng hỏi.

“Không”.

Đáp án này làm cho cô có chút nhỏ nhỏ vui sướng. Nhưng phần vui vẻ này nhanh chóng bị Mục Tùng tiêu diệt.

“Tôi không có định kết hôn, cho nên……” câu nói kế tiếp, không cần nói cô cũng đoán được.

Ngu Nhiễm tiếp tục hỏi: “Anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn?”

“Đúng”. Hiển nhiên, Mục Tùng một chút cũng không hiểu được ý tứ của cô.

Quả nhiên có sự khác nhau! Ngu Nhiễm trong lòng nói thầm: “Chính là tính cả đời cũng không kết hôn.”

“Không phải.”

“Vậy sao anh lại nói mình không có ý định kết hôn?” Ngu Nhiễm tò mò.

“Hiện tại tôi không có thời gian chăm sóc cho gia đình.”

“Tôi cũng không cần chăm sóc” Ngu Nhiễm nói ra lời thề son sắt.

Mục Tùng: “………..”

Ngu Nhiễm phải về nhà một mình, bởi vì tham mưu trưởng Mục vì một cuộc điện thoại mà bỏ cô, rồi anh rời khỏi! Đúng vậy, thật sự là bỏ cô ở lại! Đối với điểm này, Ngu Nhiễm tỏ vẻ việc không hài lòng ở trong lòng, thật sự không bỏ qua được! Chủ yếu là câu hỏi kia của cô anh cũng không tỏ vẻ gì? Chính là anh trực tiếp bỏ cô đi, cứ như vậy mà đi….

Tuy nhiên, là do anh nhận được một cuộc điện thoại mới rời khỏi..

Trở lại phòng trọ của mình, Ngu Nhiễm gục ngã ở trên giường. Kết quả cô không cẩn thận để vai bị thương của mình một lần nữa bị va chạm. Nhất thời, sắc mặt của cô liền trở nên không tốt, một lần nữa cô xác định mình ở thành phố B đúng là không thích hợp.

Bởi vì buổi tối không được nghỉ ngơi tốt. Ngu Nhiễm liền quyết định sử dụng buổi chiều cuối cùng này để ngủ bù.

Có thể vì rất mệt mỏi, Ngu Nhiễm rất nhanh liền ngủ say. Cho nên cô không nghe thấy được tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn từ Wechat.

Mục Tùng đột ngột rời đi bởi vì có một cuộc điện thoại trong quân đội. Anh hồi tưởng lại một chút, hành vi hôm nay của mình thực sự có chút không phong độ. Hiện tại có một tiểu binh đưa tư liệu đến, tham mưu Trưởng Mục liền như vậy “thuận miệng” hỏi.

“Tiểu Lí, nếu anh bất ngờ để một cô gái ở bên đường, thì sau này cần phải làm gì?” Tham mưu trưởng đối với chuyện nam nữ này liền lựa chọn biện pháp “tiếp thu ý kiến quần chúng”.

Lính cần vụ* Tiểu Lí vừa nghe thấy tham mưu trưởng nói mấy lời này. Nhất thời hai mắt liền trừng lớn, bên trong ánh mắt liền hiện lên một tia kinh hãi.

(*) Mật đã tra có nghĩa là người phục vụ trong quân đội cũ. Cũng không tìm được từ ngữ nào thay thế. Bạn nào biết, có thể để lại cmt để Mật xem xét và sửa lại nhé!

“Sau đó làm gì?” Lính cần vụ vừa nghe thấy mấy chữ này đương nhiên xem nhẹ nửa câu đầu. Nháy mắt rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu anh: “Báo cáo tham mưu trưởng! Cho dù ngài là thủ trưởng của tôi, nhưng loại tình một đêm này thật sự không thích hợp!”

Mục Tùng: “……..”

Tiểu binh ủy khuất: “Ngài không thể đùa giỡn lưu manh”.

Tay Mục Tùng liền lấy một văn kiện được đặt ở trên bàn, nện vào ót của người đứng trước mặt: “Nghĩ gì trong đầu vậy?” 419* là cái quỷ gì a!

(*) Là tình một đêm

Anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, phất phất tay, ý bảo lính cần vụ đi ra ngoài.

Mục tham mưu trưởng cảm thấy mình không biết đã nghĩ gì mà lại tìm một người không đầu óc đến giúp anh “bày mưu tính kế”. Cuối cùng sau một lúc suy nghĩ, anh lấy di động ra gửi cho Ngu Nhiễm một tin nhắn trên Wechat.

Rốt cuộc hôm nay mình lại đem một dân chúng đang bị thương bỏ ở giữa đường. Nghĩ như thế nào đi nữa trong lòng vẫn có một chút áy náy.

Ngu Nhiễm tuân thủ theo tiêu chí “Ngủ mỹ nhân”, cảm giác mới ngủ mà đã gần đến giờ ăn cơm chiều. Vì vậy, cô một lần nữa bỏ qua cơ hội nói chuyện với tham mưu trưởng Mục trên Wechat.

—-“Buổi chiều hôm nay bởi vì tôi có việc gấp nên đi trước. Thật có lỗi, lấn sau sẽ bồi thường.”

Đương nhiên khi Ngu Nhiễm ngủ dậy sẽ thấy tin nhắn mà Mục Tùng chủ động gửi cho mình trên Wechat. Cảm thấy được mình hưng phấn đến sắp không khống chế được.

Cô rất nhanh liền trả lời lại.

—-“Bồi thường như thế nào? Thịt*- bồi thường ra sao?”

(*) Cách nói giảm. Đây được coi là một bửa ăn.

Nhưng rất nhanh, Ngu Nhiễm liền xóa bớt, đem ba chữ cuối xóa đi. Rồi mới nhấn gửi đi.

Lần này, Mục Tùng trả lời rất nhanh chóng.

—-“Mời cô uống trà”.

Ngu Nhiễm: “………..”

Cô thật sự đang cầm di động nhưng không biết phải trả lời Wechat với Mục Tùng như thế nào.

Thúc Thúc, chúng ta thật sự rất khác nhau!

Ngu Nhiễm còn muốn kéo dài cuộc nói chuyện này. Cô gõ chữ rất nhanh, tay vừa dừng, liền trực tiếp gửi đi.

Ngu Nhiễm là người mơ mộng*: lời nói buổi chiều là muốn lo lắng thế nào? Tôi thật sự không cần người chăm sóc!

(*) Đây là biệt danh Wechat của Nhiễm Tỷ. Như chúng ta có biệt danh đặt cho nhau trên facebook.

Ngu Nhiễm vừa gửi đi, mới phát hiện ra bản thân có chút khẩn trương. Cô ôm di động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đợi người bên kia Wechat trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Lần này, Mục Tùng đã không trả lời cô trong vài giây.

Ngu Nhiễm đợi trong một phút, hai phút, mười phút…

Rốt cuộc, sắc mặt của cô có chút không tốt, có phải bây giờ cô đang bị từ chối? Ôm di động, Ngu Nhiễm lấy tay chọc chọc vào đầu của Mục Tùng. Cảm thấy nhàm chán cô lại nhìn màn hình, thật sự không nên động đến người đàn ông này.

Cuối cùng vẫn là cái bụng của cô kháng nghị nên đem lực hấp dẫn của cô rời đi. Cô nghĩ ngày mai sẽ bay khỏi thành phố B. Tùy ý gọi đồ ăn ngoài, trong lòng cảm thấy có chút mất mác.

Mục Tùng vẫn chưa trả lời tin nhắn Wechat cho cô, Ngu Nhiễm phải tìm chị em tốt của mình để nói chuyện phiếm.

Ngu Nhiễm là người mơ mộng: Tớ muốn kể chuyện cho cậu, cậu có muốn nghe hay không?

Trì phỉ nhân*: nói!

(*) Là biệt danh trên Wechat giống Nhiễm Tỷ.

Ngu Nhiễm là người mơ mộng: nhanh như vậy, mà cậu đã quay về!

Trì phỉ nhân: nhàm chán đó, tớ đang ở khách sạn! Nhanh nói chuyện, có việc gì? Đừng nói là cậu yêu đương?

Ngu Nhiễm là người mộng mơ: ………….

Trì phỉ nhân: sẽ không bị tớ nói trúng đi? Thật sự? [khiếp sợ]

Ngu Nhiễm là người mơ mộng: thật sự! [梦]

Trì Phỉ vừa nhìn thấy tin nhắn từ Wechat Ngu Nhiễm gửi đến, trực tiếp trên giường bật dậy. Sau đó hai tay cầm di động bấm, dùng tốc độ gõ bàn phím nhanh nhất từ trước đến nay để đặt câu hỏi.

“Là ai là ai? Chẳng lẽ là Phùng Học Mậu? Lúc bay đến Mexico, hắn tư nhiên làm cho cậu điều ban, nghe đồng nghiệp nói cậu phải đến thành phố B. Nằm tào*, không phải hắn đến tìm cậu?”

(*) Đây là một từ chửi tục mà người Trung hay sử dụng.

Ngu Nhiễm cầm điện thoại thấy một câu này, cảm thấy tâm tình vất vả lắm mới tốt lên được lúc này toàn bộ tan biến.

Ngu Nhiễm là người mộng mơ: Không phải! Là một người siêu cấp siêu cấp đàn ông!

Trì phỉ nhân: là ai a! Nếu thật hãy đưa đến xem!

Ngu Nhiễm là người mộng mơ: còn chưa theo đuổi được…..

Trì phỉ nhìn thấy tin nhắn của Ngu Nhiễm gửi đến, sợ tới mức cằm cũng muốn rớt…….

Rất nhanh, di động của Ngu Nhiễm liền nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài.

“Thật sự! Cậu nghiêm túc?” Vừa nhấc máy, thì cô đã nghe được giọng nói đầy khiếp sợ của Trì Phỉ.

Trì Phỉ thật sự rất kinh ngạc, loại kinh ngạc này không thua kém gì khi biết Hàn Quốc bác bỏ kế hoạch tát – đức*, ở Trung Quốc rốt cuộc phải lui về. Phải biết rằng Ngu Nhiễm tuy rằng có bộ dáng đẹp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nói qua yêu đương, lại càng không muốn chủ động theo đuổi ai.

(*) Có bạn nào biết kế hoạch này là kế hoạch nào không? Mật đã seach gg nhưng vẫn không tìm ra. Nếu các bạn biết hãy cmt để Mật biết nhé!

Nhiều năm có quan hệ bạn cùng phòng, Trì Phỉ lần đầu tiên biết được một mặt bốc đồng như vậy của Ngu Nhiễm.

“Cậu thật sự chủ động theo đuổi một người đàn ông?” Trì Phỉ lại một lần nữa hỏi lại. Cho dù Ngu Nhiễm ở bên kia đầu điện thoại đã đưa ra sự khẳng định trong câu trả lời đầy sự thuyết phục, nhưng Trì Phỉ vẫn không thể tin được, lại một lần nữa đặt câu hỏi.

“Sự thật”. Ngu Nhiễm thành thật trả lời.

“Trời ơi, từ từ từ từ, cậu uống sai thuốc?”

Ngu Nhiễm: “……….” Thật sự muốn đánh! Có thể hay không hãy nói chuyện thật tốt!

“Anh ta là dạng đàn ông gì?” Trì Phỉ vò đầu bức tóc ở trong khách sạn. Nếu có thể, hiện tại cô muốn thật nhanh bay đến thành phố B, để xem người đàn ông thu hút được Ngu Nhiễm.

Trì Phỉ nói những lời này, muốn hỏi Ngu Nhiễm.

Mục Tùng là dạng đàn ông gì? Ngu Nhiễm nghĩ thầm. Sau đó chậm rãi nói ra câu trả lời.

“Sự tồn tại đáng ngưỡng mộ”.

Rõ ràng là thời gian tiếp xúc với nhau rất ngắn, nhưng ấn tượng của người đàn ông kia đối với cô không thể xóa nhòa. Hủy thiên diệt địa, không thể không thích.