Nắng Gắt

Chương 22




Bữa sáng là Ân Khiết và Vũ Hoa mang vào.

“Chúng mình vừa tới thì thấy phó giám đốc Lâm đứng ở tầng dưới. Anh ấy bảo chúng mình mang cháo vào. Hình như là của người giúp việc nhà anh ấy đưa tới.” Vũ Hoa vừa nói, vừa mở cặp lồng.

Ân Khiết đi đi lại lại trong phòng bệnh một hồi. Sau khi phát hiện tôi không bị làm sao, cô ấy đã nhanh chóng chuyển từ bộ dạng hối lỗi sang được giải thoát, hí hửng lượn khắp phòng dòm ngó.

“Oa, Hi Quang, cậu được nằm phòng đơn cơ à? Phó giám đốc Lâm thật đúng là quan lớn có khác.”

Vũ Hoa so với Ân Khiết thì an phận hơn rất nhiều. Cô ấy ngồi bên giường bệnh nhìn tôi ăn cháo, lo lắng hỏi vấn đề viện phí: “Ở phòng đơn thế này, hình như bảo hiểm của chúng ta không chi trả đâu?”

“Trời ơi, cậu lo lắng cái gì chứ. Phó giám đốc Lâm đã thanh toán hết từ hôm qua rồi.” Ân Khiết bày ra vẻ mặt không đáng ngại, “Nếu không phải là cô bạn của anh ấy bất ngờ hét lên thì cũng đâu khiến Hi Quang giật mình ngã xuống chứ. Nhưng mà Hi Quang à, cậu đừng có trách anh Lâm.”

Vũ Hoa hiếu kỳ hỏi: “Sao cậu biết chỉ là bạn, không phải bạn gái?”

Ân Khiết phản đối: “Hôm qua cậu không được chứng kiến, phó giám đốc hầm hầm tức giận, vẻ mặt rất chi là dọa người. Thật ra lúc Hi Quang ngã xuống, cô gái kia cũng vô cùng sợ hãi. Nếu như cô ta là bạn gái của phó giám đốc Lâm thì lúc ấy anh Lâm chắc chắn sẽ phải an ui cô ta chứ. Nhưng mà hoàn toàn không có chuyện đó. Mình nghe nói hình như họ là bạn học cũ.”

Ân Khiết nằm bò trên giường tôi, nghiêm túc nói: “Hi Quang, sau này đừng có nói là phó giám đốc đối xử với cậu không tốt nữa đi. Hôm qua đưa cậu vào bệnh viện, tất cả mọi chuyện từ A tới Z anh ấy đều làm hết. Thật không hổ danh là bác sĩ, trước khi xe cứu thương đến anh ấy đã sơ cứu cho cậu rồi. Than ôi, thật sự là đẹp trai chết mất thôi. Sau đó, tới bệnh viện rồi có một cô thực tập sinh làm việc ẩu thả còn bị anh ấy giáo huấn một trận, nói cô ta tốt nhất đừng làm bác sĩ, tránh hại mình hại người. Haizz…. Trước giờ chưa thấy anh ấy hung dữ như vậy. Sợ hết hồn!”

Tôi nghe vậy cũng ngây cả người.

“À đúng rồi, cậu còn nôn một trận đầy người người ta.”

Đến lúc này thì tôi thật sự choáng váng.

Trong đầu hình như cũng có chút ấn tượng, hình như là có một lần tôi bị anh ta gọi dậy, rồi cứ thể nôn thốc nôn tháo lên người anh ta?

“Người ta còn phải đỡ cậu cho cậu nôn đấy, không thì cậu đã ngã lăn ra đất rồi. À đúng rồi, không biết tay anh ấy có bị thương không, anh ấy phải tiếp đỡ cú ngã của cậu đấy… haizz… Hi Quang à, phó giám đốc Lâm lúc ấy đã ngã khuỵu gối xuống đấy!”

Ăn sáng xong, tôi bảo các cô ấy quay về đi làm. Tôi bây giờ đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa rồi. Chân mặc dù bị thương, đi lại có hơi bất tiện nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm. Thật sự không cần các cô ấy ở lại trông coi mình.

Tôi lại nghĩ tới Lâm Tự Sâm.

Mặc dù là vì bạn anh ta hét lên khiến tôi giật mình ngã, nhưng mà anh ta vẫn luôn cẩn thận chăm sóc tôi. Cho dù thái độ anh ta có chút kỳ quái, nhưng hình như tôi vẫn nên cảm ơn anh ta một tiếng?

Tôi do dự một lát, lấy di động ra tìm của anh ta.

Vì công việc cho nên đương nhiên tôi có số điện thoại của anh ta, thế nhưng tôi chưa bao giờ dùng tới. Tôi đắn đo suy nghĩ nội dung tin nhắn rất rất lâu, cuối cùng gửi một tin ngắn gọn.

“Ngày hôm qua cảm ơn anh.”

Đợi một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn lại.

Tôi lo nghĩ, có thể anh cũng không biết tin nhắn là do ai gửi đến, đang định nhắn lại bổ sung tên người gửi thì bỗng nhận được tin nhắn, lời lẽ vô cùng khách sao: “Không cần khách khí.”

Có qua có lại rồi, tôi mới buông di động xuống, nhìn đồng hồ vẫn chưa tới tám giờ, tôi yên tâm ngủ thêm một lát.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy di động đặt bên gối không ngừng nhấp nháy. Tôi cầm lên xem thì thấy có một tin nhắn, là của Lâm Tự Sâm.

“Cô sao rồi?”

Tôi nhìn thời gian nhận tin, đã là từ nửa tiếng trước, nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Cảm thấy không có vấn đề gì.”

Rất nhanh có hồi đáp: “Lát nữa tôi qua đó.”

A?

Tôi cầm điện thoại băn khoăn mãi, vẫn chưa quyết định nhắn lại ra sao thì đã nghe tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Tự Sâm đẩy cửa vào.

~~~~~~~~~~~~ http://saharavuong.wordpress.com ~~~~~~~

Tôi thộn mặt nhìn anh ta.

“Đúng lúc đi tới tầng dưới.” Anh ta đứng ở cửa nói.

“Ồ.”

Anh ngừng một chút rồi mới đi vào. Tôi muốn ngồi dậy nhưng lại bị anh ta ngăn cản: “Cứ nằm đi, tốt nhất cô nên nằm nghỉ.”

“Em cảm thấy không sao nữa rồi.” Tôi vẫn ngồi dậy, ôm chăn, “Em… xin lỗi. Nghe Ân Khiết nói hôm qua em nôn vào người anh.”

“Từng làm bác sĩ, mấy chuyện này đã quen rồi.”

Anh ta đã thay một bộ quần áo khác, lấy lại dáng vẻ lịch lãm thường ngày. Tôi vẫn còn đang miên man suy nghĩ tới bộ dạng anh ta lúc bị bệnh nhân nôn vào người. Rồi lại nhớ tới tay anh ta: “Vậy tay anh… Ân Khiết nói, tay anh hình như bị thương.”

“Không sao.” Anh ta đơn giản thốt ra hai chữ.

Phòng bệnh lại im lặng.

Anh ta nhìn tôi, đột nhiên hỏi: “Nhiếp Hi Quang, nếu tôi quên hết toàn bộ chuyện quá khứ, thì cô có thể xóa bỏ những chuyện tôi đối xử với cô trước đây không?”

Đây là… anh ta đang muốn hòa giải?

Tôi nhanh chóng ở trong lòng tính toán một chút. Trước đây anh ta bắt tôi tăng ca, còn tôi dùng tâm nguyện cầu phật khiến anh ta gặp tai nạn? Sau đó bạn anh ta hại tôi ngã từ tầng hai xuống, còn tôi nôn ra người anh ta. Hình như… hòa nhau?

Tôi tỉ mỉ tính toán lại lần nữa, rộng lượng nói: “Em chưa bao giờ ghi hận.”

Anh ta chăm chú nhìn tôi, gật đầu: “Vậy thì tốt .”

Thế nhưng…

“Anh vì sao bỗng nhiên…” Sao bỗng nhiên lại muốn giảng hòa?

“Tôi sợ cô… Tôi sợ nhất bệnh nhân khóc.“ Anh ta xoay người.

Tôi sững sờ nhìn anh ta, trong lòng nghĩ nửa câu sau anh ta định nói chắc không phải là “sợ tôi khóc” chứ??? Tuy rằng đã dừng đúng lúc… Tôi nhớ lại bộ dạng mình khóc tối qua, bỗng nhiên mặt nóng bừng, vô cùng hối hận vì đã hỏi anh ta câu hỏi này.

May quá, đúng lúc này một đám người mặc áo blouse trắng đi vào.

Đã đến giờ đi kiểm tra phòng bệnh.

Người đầu tiên là một bác sĩ ngoài ba mươi, anh ta vừa đi vào đã cười híp cả mắt.

“A. Bác sĩ Lâm sao vẫn còn ở đây? Hôm qua cả đêm không ngủ mà hôm nay vẫn còn dư sức như vậy. Không hổ danh là đệ nhất cầm thú của học viện Y chúng ta!”

(ẹc. Đệ nhất cầm thú???)

“Nào nào, tôi giới thiệu với mọi người.” Anh ta quay về sau nói với những người kia: “Đây là sư đệ thời gian học đại học và lưu học với tôi, bác sĩ Lâm Tự Sâm.”

“Tôi biết bác sĩ Lâm! Đã có vinh dự xem qua bản luận văn về u não của anh.” Một nữ bác sĩ ở phía sau anh ta mừng rỡ chạy lên bắt tay Lâm Tự Sâm: “Tiếc là lúc trước tới bệnh viện của anh tu nghiệp thì anh đã rời cương vị để đi công tác nước ngoài. Chẳng hay bác sĩ Lâm hiện giờ đang làm việc ở đâu?”

Lâm Tự Sâm cũng vươn tay ra đáp lại, nhưng ngược lại với thái độ nhiệt tình của đối phương, anh khá giữ ý: “Tôi đã từ bỏ ngành y rồi.”

Cô bác sĩ kia kinh ngạc: “Sao… sao có thể?”

Lâm Tự Sâm ngắn gọn nói: “Có chí hướng khác.”

“OK, OK! Ôn chuyện thì để sau đi.” Vị bác sĩ trẻ tuổi kia cắt ngang bọn họ, chuyển hướng về phía tôi: “Bạn gái của bác sĩ Lâm đúng không? Hôm nay cô thấy thế nào? Có khó chịu không?”

“Đồng nghiệp của tôi.” Trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tự Sâm đã thờ ơ nói.

“Ồ, đoán sai rồi, vậy làm quen một chút, Nhiếp Hi Quang đúng không? Tôi họ Phương, là bác sĩ phụ tránh bệnh án của cô.” Bác sĩ Phương kia hỏi tôi mấy câu, rồi lật xem mấy trang bệnh án và phim chụp x-quang: “Rất tốt. Thật may, không có vấn đề gì…”

“Lúc trước có hiện tượng nôn mửa và đánh mất ý thức nhất thời. Mặc dù phim chụp không có vấn đề gì nhưng mà vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát. 48 tiếng nữa sẽ chụp CT lại để kiểm tra.” Người nói là Lâm Tự Sâm, anh ta cầm lấy tấm phim x-quang trong tay bác sĩ Phương, nhìn qua rồi nói.

“Ồ, vậy thì tốt nhất rồi.” Bác sĩ phụ trách nhìn tôi, tủm tỉm cười: “Dù sao ngã từ trên cao xuống cũng nên ở bệnh viện theo dõi mấy ngày.”

Tôi gật đầu, tự hỏi hình như vấn đề này làm không theo tuần tự của bệnh viện: “Tôi phải nằm thêm mấy ngày?”

“Hai tuần đi.”

Bác sĩ Phương không hề đắn đo nói, sau đó còn quay đầu hỏi Lâm Tự Sâm: “Thế nào?”

Lâm Tự Sâm thần sắc không biến đổi, đưa trả lại cho anh ta cuộn phim: “Anh là bác sĩ phụ trách.”

“Ồ, Vậy sao?? Vậy…”

“Đừng lạm dụng tài nguyên.”

“Yên tâm, phòng bệnh này bình thường bỏ không.”

Bác sĩ Phương viết vài chữ lên bệnh án của tôi, sau đó ngẩng nhìn chằm chằm tôi.

Sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó kỳ quặc?

Bọn họ đi như cơn gió. Phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Tôi phóng ánh mắt nghi hoặc về Lâm Tự Sâm. Anh ta gật đầu nói: “Hôm khác tôi lại tới.”

Sau đó, anh ta thọc tay vào túi quần, rời khỏi phòng bệnh.

Còn lại một mình, tôi chìm vào suy tư, vì sao rõ ràng tôi đã khôi phục rất nhanh rồi mà vẫn còn muốn tôi nằm viện hai tuần?

Tôi cho rằng, Lâm Tự Sâm nói hôm khác lại đến chẳng qua chỉ là lời nói lịch sự. Cho nên sáng sớm hôm sau nhìn thấy anh ta, tôi thật sự hoảng sợ. Có lẽ là do biểu hiện kinh ngạc của tôi quá rõ ràng, anh ta thoáng chốc mất tự nhiên.

Có điều, anh ta rất nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường: “Bác sĩ phụ trách của cô là bạn học cũ của tôi. Bọn họ có một cuộc phẫu thuật thuộc về lĩnh vực của tôi cho nên muốn tôi qua cùng thảo luận. Thuận tiện ghé thăm cô.”

“À… Như vậy, vậy anh không phải đi làm à?”

“Hôm qua tôi đã tăng ca tới ba giờ sáng.”

“Hả?”

“Sau đó đã xin kỳ nghỉ phép năm rồi.(*)”

~~~~

(*) Kỳ nghỉ phép năm: nhân viên văn phòng mỗi năm cũng có 1 kỳ nghỉ dàn hạn giống như hssv có kỳ nghỉ hè ấy. Tùy mình đăng ký nghỉ vào thời gian nào thôi. Thông thường độ dài là từ mười ngày đến 1 tháng tùy cấp bậc