Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 31: Ngươi dám xem thường ta sao?




Translator: Waveliterature Vietnam

Nhịp điệu công việc của nhà hàng Hải Bộ đã đi vào quỹ đạo bình thường. Với sự giúp đỡ của Thủy Dã Không, hai mẹ con Hải Bộ đã được thong thả hơn rất nhiều. Sau khi đã được thực hành luyện tập nhiều, bước tiếp theo là làm món ăn nhỏ.

" Ngày mai là bắt tay vào làm một món ăn nhỏ rồi." Thủy Dã Không cảm thấy có một chút không tự tin.

Trên đường về nhà, hắn vẫn hơi lo lắng.

Tả Điền Thực Y sau khi hoàn thành bài tập về nhà xong cô ngồi quắp tay lại chờ đợi bất an, và thấy Thủy Dã Không mang theo bữa tối và đi lên hành lang, cô kéo tay Thủy Dã Không lại.

"Hây?" Thủy Dã Không nhìn Tả Điền với sự nghi ngờ và giơ túi đồ ăn lên, "Đói quá hả hay sao mà ngươi háo hức như vậy?"

"Không phải chuyện này!" Tả Điền đảo mắt xung quanh, cô có điều quan trọng muốn nói.

Sau khi đi theo Thủy Dã Không vào phòng, cô không còn sợ hãi khi ở chung cùng với hắn. Nếu tên Đại yêu quái này làm điều gì đó, học sinh trung học bình thường của cô có thể sống trong lâu đài và có thể ngăn chặn nhau. Không hào phóng.

"Buổi chiều hôm nay..."

Tả Điền đem toàn bộ chuyện xảy ra vào buổi chiều kể cho hắn, và giọng điệu khá bình thản nhưng cô ấy lo lắng và khó chịu một cách bất thường.

Sau khi bà ta rời đi, cô lo lắng suy nghĩ không biết liệu cảnh sát Sương Đảo có bị cô lừa hay bà ta có phát hiện ra nhưng manh mối nào không, trông bà ta thật giống như một con rắn độc.

Sau khi nghe những lời thuật lại của Tả Điển, Thủy Dã Không văn văn cằm anh ta, hắn cũng lo lắng phản ứng của phía chính phủ, vì vậy hắn ta cố tình đảo lại thành chuyến tàu đầu tiên, hắn không nghĩ rằng như vậy cũng sẽ bị lần theo dấu vết, nhìn vào đôi mắt nôn nóng của ngày hôm qua, trên mặt Thủy Dã Không lộ ra một nụ cười: "Nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ta đã sử dụng thuật biến hình ngay cả mẹ ta có đứng trước mặt cũng không nhận ra, hãy yên tâm, ta có thể tự nói mình trong sạch, không có việc gì đâu."

Tả Điền luôn có cảm giác đề phòng và sự lo lắng tột độ, nhưng nghe những lời nói của Thủy Dã Không cô thả lỏng được một chút, hắn tuy là người kỳ quái nhưng luôn cho người khác cảm giác an toàn.

" Hơn nữa ngươi không phải lo lắng, ngay cả khi bị bại lộ, đại yêu quái như ta đây có thể lánh được mà, bọn họ không thể bắt được ta đâu."

Những lời không biết xấu hổ của Thủy Dã Không làm cho Tả Điền không nhịn được nắm lấy cổ áo hắn, ngươi mà chạy trốn, thì ta làm thế nào bây giờ?

Bởi vì ta và ngươi có liên quan với nhau hơn nữa ta cũng chứng kiến, ta chắc chắn cũng sẽ bị bắt, và sau đó bọn họ sẽ tiến hành theo dõi ta thật chặt, để quan sát xem liệu ngươi có đến cứu ta không, và sẽ lần ra được nơi ở của ngươi.

Đó có phải là tính khí mà bạn thích với một con quái vật, hay nó là một con quái vật có máu?

Phòng thí nghiệm trên tường bằng kính, đầy dây, giường lạ và trợ lý phòng thí nghiệm mặc áo khoác trắng... Suy nghĩ của Tả Điền không được kiểm soát và lan rộng ra.

Thực tế không phải là phim hoạt hình con gái. Trong bồn tắm, trên núi, dưới giếng nước, bạn có thể dễ dàng gặp một con quái vật đẹp trai, đẹp trai, hiền lành và tốt bụng, và bạn trai của anh ta bùng nổ. Nếu bạn là người đặc biệt, anh chàng trong Thủy Dã Không trông rất đẹp trai. Thỉnh thoảng, trong một số cách, nhân vật là quá xấu.

Đúng vậy, không phải là ta tính cách quá tệ, mà là hắn quá tệ.

"Thật đáng kinh ngạc khi điều này xảy ra trong tương lai. Tôi sẽ đưa bạn vào rừng sâu và rừng. Còn những ngọn núi bay thì sao?"

"Hay là đi đảo Cửu Châu của Kyushu..." Tả Điền Thực Y gật đầu nghiêm túc, vừa nói rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ai muốn đi với ngươi vào nơi rừng già hoang vu chứ!"

Thủy Dã Không vuốt ve cằm và mỉm cười. Không đến mức là đi vào nơi rừng sâu rừng già, đi ra vùng ngoại ô chỗ nào đó là được rồi.

Tuy nhiên, những gì Tả Điền Thực Y vừa nói là một hồi chuông cảnh tỉnh trong tim hắn và khuôn mặt hắn giống như đang suy tính để chuẩn bị kỹ lưỡng. Thực tế, hắn cũng khá thấp thỏm.

Sức mạnh của cá nhân không thể nào bì lại được với cơ quan nhà nước. Bên kia có thể tìm ra thông qua lộ trình của chuyến đi. Khi họ không chắc chắn, họ mới tìm kiếm thông tin chuyến tàu vào thời điểm đó. Thuy Dã Không có một chút hối hận ở trong lòng.

Nếu như xảy ra chuyện gì cũng không thể không quan tâm đến Tả Điền Thực Y được, Thủy Dã Không không quen để người khác liên lụy theo mình. Thật sự lúc đó tình trạng quá cấp bách thì chắc phải đi đường thủy băng qua Biển Nhật Bản với Tả Điền Thực Y. Khi hắn từ LV5 tới LV10, hắn sẽ có thể.

Còn có Hải Bộ Sa nữa.

"Đúng rồi." Tả Điền Thực Y ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía bên cạnh. "Viên cảnh sát hỏi ta tại sao chúng ta sẽ thấy núi Phú Sĩ... Ta nói rằng ta muốn nhìn thấy mặt trời mọc của núi Phú Sĩ ngày hôm đó, vì ngươi là bạn trai của ta cho nên chúng ta cùng đi. "

"Chuyện quái gì vậy?" Thủy Dã Không bị sốc.

"Này! Cái gì cơ, không phải ngươi thấy ta chướng mắt sao?"

Nghe thấy câu chướng mắt Tả Điền Thực Y cảm thấy hối hận. Làm thế nào câu này có thể hành xử như một người bán hàng làm cho nhanh để tiêu thụ sản phẩm vậy chứ?

Nhưng nói một cách nghiêm túc, ta thực sự không tệ, ta là người đẹp nhất trong lớp, mặc dù chiều cao chỉ một mét sáu, nhưng sau tất cả, chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn một vài năm không gian phát triển, nó sẽ dễ dàng trở thành một chân dài trong tương lai. Có chuyện gì, đàn ông không thích điều này?

Giọng của anh chàng này thật khinh thường.

Tức quá đi mất!

"Ta không có ý đó..." Thủy Dã Không vẫy vẫy tay và từ từ cúi xuống. "Bà Tả Điền thế nào rồi?"

Khi nói đến người phụ nữ, Tả Điền thực sự mệt mỏi: "Bà ấy đang ở trong bệnh viện và được bồi hoàn."

Gia đình đột nhiên gặp biến cố, có một lý do khiến công ty của cha cô bị phá sản, và một phần tiền lớn là sau khi công ty phá sản vẫn còn ở đó. Để duy trì một cuộc sống hàng ngày, người phụ nữ đã chi tiêu rất tằn tiện, cô hầu như không quẹt thẻ tín dụng và đợi đến khi cha trở về. Tiền ở nhà hoàn toàn nằm ngoài tầm tay và thậm chí số tiền kiếm được từ việc bán nhà cũng không đủ để trả nợ cho bọn cho vay nặng lãi.

Sau đó thì lưu lạc khu vực Adachi, với nỗi đau lúc thơ ấu này đã làm cho Tả Điền Thực Y già hơn tuổi, không chỉ là khái niệm về tiền, mà còn cả thế giới.

"Vậy thì tốt rồi..."

Tả Điền Thực y đột nhiên hét lên: "Hay là..."

"Chúng ta hãy sống cùng nhau."

"???"

"Không phải ngươi cũng nghĩ như vậy sao! Người phụ nữ kia đã nhập viện. Ta vừa rồi cũng đã nói với ngươi như vậy, nằm viện cũng tốn tiền, mặc dù có bảo hiểm nhưng cũng phải chi trả."

"Ta không có bất kì một nguồn thu nhập nào, ta chỉ có thể trông cậy vào tiền cứu tế dựa vào tiền cứu tế để sống qua ngày, cho nên bây giờ chỉ còn lại rất ít."

" Ngay cả cơm ta cũng không có mà ăn, tiền thuê nhà ta cũng không cách nào trả nổi."

"Nếu như ta không trả nổi tiền thuê nhà... Ta sẽ phải ở đầu đường xó chợ, ngươi cũng nghĩ như vậy đúng không?"

" Cho nên ta nói nhiều như vậy ngươi cũng phải hiểu cho suy nghĩ của ta với"

"Có thể hiểu mà!"

Nhìn Tả Điền càng nói càng kích động, cơ thể từng bước, gần như về phía trước, Thủy Dã Không nói như tát nước vào mặt: "Sống chung?"

"Không! Chỉ là ở tạm thời thôi!"

"Đó... được không."

Bây giờ thì Thủy Dã Không biết rằng, ngay lúc mình mở cửa ra đã là một sai lầm.