Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 32: Đợi nhé, năm sau ta mười sáu tuổi rồi




Translator: Waveliterature Vietnam

Ngày hôm sau là thứ bảy, Thủy Dã Không đi cùng với Tả Điền Thực Y để tìm chủ nhà cho thuê phòng để trả phòng.Phải làm như vậy khi mình muốn trả phòng để không bị chủ nhà phạt tiền thế chấp.

Nhưng mà đây cũng chỉ là tòa nhà nhỏ ở Adachi không nhiều người chú ý đến nó lắm, khi thuê, không cần tiền đặt cọc, và tiền thuê được trả hàng quý.

Nếu không phải vì tầng bốn tầng năm đã được cho thuê, để tiết kiệm tiền, người ở trước chắc chắn sẽ thuê một căn nhà thuê ở tầng năm.

Chủ nhà có một cửa hàng điện bên kia đường, theo lý mà nói có một cửa hàng điện ở bên cạnh thì hẳn là rất tiện nghi, nhưng thực tế thì nó đắt hơn các siêu thị và chuỗi cửa hàng thương hiệu chuyên dụng.

Nhưng mà dựa vào cửa hàng đồ điện gia dụng này, chủ nhà lại càng có một cuộc sống sung túc thoải mà.

Trên thực tế, các cửa hàng nhỏ như vậy đều gắn liền với chính quyền. Việc bán đắt là vấn đề thiếu hiểu biết lẫn nhau. Vì vậy, ăn đá lại thực sự là một bản chất tham lam mà con người không thể tránh khỏi... chỉ là một cửa hàng như vậy là Bạn có thể thấy nó ở những nơi như Adachi Edogawa.

Sau khi thành thật xin lỗi chủ nhà, ông chủ chừng 60 tuổi mỉm cười và nói rằng điều đó không thành vấn đề.

"Chủ cho thuê nhà là một người tốt bụng." Trên đường về Thủy Dã Không nói tự trong long, "Hơn nữa tiền nhà cũng không có đắt lắm."

"Bởi vì chủ nhà không phải là người xấu." Tả Điền Thực Y nhìn Thủy Dã Không với ánh mắt ngốc nghếch. "Dãy nhà này, và hai dãy nhà đằng kia, đều là tổ tiên trước để lại cho ông chủ thuê nhà, mỗi tháng ông ta thu tiền về nhiều không đếm hết được, người mà có tiền í thường thì họ sẽ nói rất hay "

Thấy cũng có lý Thủy Dã Không không thể nào phản bác lại được.

" Ngươi cũng là một con yêu quái đã sống được mấy trăm năm, chẳng lẽ ngươi không có tài sản nào sao?.Cũng bởi lúc ấy đất đai rộng lớn ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chưa nói đến những vùng đất ở trung tâm, thực ra lúc ấy ta cũng sở hữu một mảnh đất là một cánh đồng hoang vu và hẻo lánh, bây giờ nó đã biến thành một đô thị, đáng giá hàng trăm tỷ. "

" Có á, ta đi tìm Phiến Cốc Thượng Sam để chứng minh?"

Phiến Cốc Thượng Sam? Tả Điền Thực Y cố gắng nhớ lại, đây dường như là gia đình có tên tuổi trong thời đại Anzuchi Momoyama? Không đúng, có vẻ như có một Mạc phủ Muromachi. Có một Tokyo trong thời Muromachi không? Người xây dựng Tokyo Edo được gọi là Ota.

Tả Điền Thực Y đột nhiên nhìn thấy biểu cảm của Thủy Dã Không, và cô chợt nhận ra điều gì đó và nắm tay lại đánh vào bả vai của Thủy Dã Không.

" Ngươi đùa ta ư." Đánh một hồi, Tả Điền Thực Y vẫn không hết giận và cô lại dùng chân đá vào Thủy Dã Không.

Đá cho đến khi nào giày sạch thì thôi.

"Không, không được, nhanh chóng quay lại và di chuyển phòng thôi."

Nói là chuyển nhà, mà kỳ thực trong nhà của Tả Điền cũng chả có gì giá trị hết.

Đó là một chiếc giường, một bàn ăn nhỏ, một tủ lạnh cũ nát, một chiếc đèn bàn nhỏ, một cái bàn, và mọi thứ chỉ đủ đơn giản để đáp ứng các điều kiện sống tối thiểu.

Thủy Dã Không nhìn chằm chằm chỉ có một chiếc giường, hay là buổi tối hai người ngủ chung nhỉ?

Nhìn theo ánh mắt của Thủy Dã Không, Tả Điền không nói gì, "Cô ấy ngủ trên giường, ta ngủ trên cái sạp này vậy"

Thật là đáng thương mà, Thủy Dã Không động đậy chiếc mũi của mình.

"Phòng của ta quá nhỏ, ta không thể nào để đủ chỗ cho hai chiếc giường, cho nên ngươi sẽ nằm trên giường còn ta tiếp tục ngủ trên thảm...đúng không?" Thủy Dã Không nói và thay đổi ngữ khí.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tả Điền Thực Y, Thủy Dã Không đặt những lời nói vừa rồi thành những câu nghi vấn.

" Tốt mà, ta ngủ trên thảm được mà." Thủy Dã Không giơ tay đầu hàng. " Đợi đến khi nào ta kiếm đủ tiền, điều đầu tiên làm là mua một chiếc giường đôi."

"Giường đôi ư, cái rẻ nhất cũng đã rất nhiều tiền rồi." Tả Điền Thực Y biết Thủy Dã Không làm thêm vào buổi tối, và nếu không thì chắc hắn đi ăn cắp, chứ học sinh trung học không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, " Bằng không thì ngươi ngủ thảm một lúc ta ngủ thảm một lúc. "

Khi nói chuyện, không có nhiều đồ đạc bị di chuyển đi bởi Thủy Dã Không, giống như một số rác không thể được dọn sạch trong một thời gian và chúng chỉ có thể bị vứt đi sau các quy định của cộng đồng.

May mắn thay, trong nhà của Tả Điền cũng chỉ có 4 bức tường, không có đồ đạc gì vứt bỏ, đồ gia dụng cần phải vứt đi, nếu không thì phó thác cho chính quyền thì phải trả tiền cho họ.

"Họ Họ" Bụi bặm do đồ đạc rơi vào mặt Thủy Dã Không dùng tay che mặt và ho vài tiếng.

Tả Điền Thực y cầm khăn lau đi ra từ buồng vệ sinh: "Ngươi đặt nó ở đây, để ta lau nó."

"Tốt."

"Giữ lấy một chân."

"Hãy ôm cái này một chút."

"Được."

Sau một hồi bận rộn với công việc, bô cục của căn phòng cho thuê nhỏ đã thay đổi một lần nữa.

Bàn cà phê được chuyển sang một bên và thay thế bằng một tấm thảm cùng đệm và chăn.

Không gian của TV càng bị dồn ép hơn, nhưng thôi mặc kệ Thủy Dã Không cũng không bao giờ xem TV.

Xem TV, thì làm thế nào mà tu luyện và chơi được.

"Rắc rắc." Sau khi bẻ các khớp ngón tay, Thủy Dã Không lắc lắc người và nói. "Để chúc mừng cho việc đã chuyển nhà xong, ta sẽ mời ngươi đi ăn một bữa tiệc."

"Cắt." Trước khi gia đình bị phá sản, không có nhà hàng cao cấp sa hoa nào mà Tả Điền chưa đến.

Tuy nhiên, có vẻ như không tệ khi được Thủy Dã Không đưa đi ăn một bữa ăn lớn.

Vài phút sau, nhìn vào cửa hàng công cộng bên cạnh, Tả Điền Thực Y thở dài hai tiếng.

"Đi nào, đi ăn nào."Thủy Dã Không đứng trước cửa hàng và lấy tiền ra.

Đây là một bữa ăn lớn?

" Hây."

"Đây có phải là một người ăn?"

"Đúng rồi."

Nhìn vào bộ dạng của Tả Điền Thực Y, Thủy Dã Không biết cô ấy đang phàn nàn về điều gì: "Thật tốt khi không đưa ngươi đi Tùng Ốc và Cát Dã Gia."

Ở quốc đảo này, có ba thương hiệu chuỗi thức ăn nhanh có thể được gọi là yêu thích của tất cả mọi người. Theo thứ tự, chúng là Thực Gia, Cát Gia Da và Tùng Ốc.

Thực Gia này khá là ngon, và hơn hẳn so với hai cái kia. Cát Dã Gia và Tùng Ốc đã ở đảo quốc này vài năm nay. Nó là một nơi mà các cô gái sẽ không bao giờ đi, chỉ có những cô gái và chú họ sẽ đi.

Tuy nhiên, khi đến nước ngoài, hình ảnh thương hiệu của Cát Dã Gia bắt đầu đi theo con đường trung và cao cấp từ thức ăn nhanh cấp thấp.

Adachi không giống như khu vực giàu có của Thung lũng Shida trong khu vực cảng. Không có quá nhiều điều kỳ lạ. Những người ngồi trong nhà có cả nam và nữ, và có rất nhiều cô gái trẻ trong khuôn viên trường.

Người nghèo không được người khác chú ý nhiều.

Tôi muốn ba phần cơm thịt bò – Thúy Dã Không ăn hai phần.

"Nó ngon không?"

"Bình thường." Tả Điền đã không ăn cơm thịt bò trong một thời gian dài, nếu không phải mỗi tối, có một bữa tối được làm bởi bà Hải Bộ Huệ gửi cho Thủy Dã Không, thì cô ấy hiếm khi ăn thịt.

Cảm thấy được ý tốt của Thủy Dã Không, cô ấy lau miệng và nói: "Cũng không tệ lắm."

Chợt cô nói ấp a ấp úng: "Năm tới..."

"Cái gì?"

"Khi tôi 16 tuổi và đi học trung học vào năm tới, tôi sẽ trả lại tiền cho ngươi khi đó ta có thể làm việc hợp pháp để kiếm tiền."

"... Có nên tính lãi hằng ngày không nhỉ?"

"..."

Về món thịt bò, nó thực sự là hương vị của Cát Dã Gia và nó rất hợp khẩu vị với Thủy Dã Không, nó có hương vị giống như gia đình hắn.

Thủy Dã Không cũng đang chuẩn bị cho công việc vào ban đêm, hơn nữa ngày hôm qua cô Hải Bộ Huệ cũng nói bắt đầu làm những món ăn nhỏ tối nay, hắn cũng có những kỳ vọng nhất định.