Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 28: Sóng gió




- Alo! Chị Laura hả? Chị đón Lin chưa? – nó vội vã hỏi.

- Chị chưa! Hôm nay chị bận làm nên đón muộn. Chị có gọi điện cho bảo vệ ở đấy trông Lin rồi! – Laura vẫn từ tốn nói.

- Vâng! Vậy để em đón Lin cho – nó cúp máy rồi ngó vào trong nhà trẻ.

Bên trong tối thui, không một bóng người. Đến bảo vệ cũng không thấy đâu. Điện thoại nó reo, là David gọi.

- Alo! Anh đã đưa thằng bé đi đâu rồi? – nó gắt lên.

- Cưng thông minh đấy! Muốn nghe tiếng thằng bé không?

David đưa điện thoại vào tai Lin.

- Mẹ Aliss! Cứu con – tiếng thằng bé khóc nấc lên làm nó phát hoảng.

Tiếp theo là tiếng kêu của Lin đến nỗi nó ở đầu dây bên này cũng phải sởn cả gai ốc.

- A… anh làm gì thằng bé vậy? Nếu anh dám đụng đến một sợi tóc của nó…… tôi sẽ không tha cho anh đâu – nó gằn giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.

- Cưng à! Vậy thì đừng để anh phải đợi lâu nữa. Nhanh chóng mang đến cho anh 3 tỷ thì anh sẽ thả thằng bé ra – vẫn là cái giọng đểu cáng ấy, David nói đồng thời tay kia làm động tác bịt mồm Lin.

- 3 tỷ? Anh định giết người à? Tôi lấy đâu ra 3 tỷ mà đưa cho anh?

- Mày không có thì thằng chồng mày có. Bảo nó đưa đúng 3 tỷ nếu không thì đừng có trách thằng này ác!

David dập máy hơn. Cái thái độ của anh ta thay đổi như vậy càng làm nó hoảng hơn. Nó phải làm sao bây giờ? Không lẽ lại nhờ vả hắn lần nữa? Nếu còn chần chừ thế này, thằng bé sẽ gặp nguy hiểm mất.

Nó luống cuống lấy điện thoại ra gọi cho hắn.

Nó nhất định không thể để cho những người mà nó yêu thương phải gặp đau khổ một lần nữa.

—-

David tung tung chiếc điện thoại trên tay, miệng cười gian xảo. Xong vụ này, anh sẽ có một khoản tiền kha khá để tiêu xài mà không cần nhờ đến ông bà già. Anh chán cái kiểu suốt ngày phải nghe lời, phục tùng ông bà già một cách vô điều kiện. Vụ này đúng là phải cảm ơn đứa em gái dễ thương của anh rồi.

Lin nhìn cái người đàn ông trước mắt một cách đầy căm phẫn. Tên này dám tống tiền mẹ mình sao? Đừng hòng, đừng tưởng mình là người lớn mà có bắt nạt được tôi? Lin lẩm bẩm.

David nhìn sang Lin, thấy thằng bé đang trừng mắt nhìn mình, David vung tay tát mạnh vào má thằng bé. Lin vẫn không khóc, thằng bé không bao giờ chịu khuất phục trước ai. Và dĩ nhiên cái điệu bộ bướng bỉnh của thằng bé càng làm cho David điên tiết hơn.

- Mày nhìn cái gì hả? – David quát lên.

Má thằng bé đỏ ửng, mắt Lin long lên những ánh nhìn tức giận.

Bất chợt thằng bé đứng lên cắn mạnh vào tay David.

David vì không nghĩ thằng bé lại có những hành động quyết liệt thế này nên hét toáng lên khi bị Lin cắn một cái sâu hoắm vào tay. Nhân cơ hội đó, Lin chạy một mạch ra ngoài cổng.

David ở đằng sau vừa ôm tay, vừa chạy đuổi theo.

- Chặn nó lại! – David ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng bên ngoài.

Lại bị hai tên vệ sinh mặc áo đen xốc nách bế lên, thằng bé cố gắng cựa quậy thoát khỏi những cánh tay rắn chắc của hai tên vệ sĩ đứng hai bên. Nhưng hai tên vệ sĩ đứng hai bên chẳng những không xi nhê gì mà còn ném phịch Lin xuống trước mặt David một cách nhẹ bâng.

Đúng lúc đó, tiếng guốc từ ngoài cổng vang vọng vào bên trong. Một người con gái xinh đẹp đứng trước mặt Lin và David.

- Có chuyện gì vậy? – Tracy nhìn Lin trong khi hỏi David.

- Thằng ranh này nó cắn tao – dường như David thực sự tức giận, quát lên.

Tracy nở một nụ cười xảo quyệt.

“Xoạt…..”. Những móng tay sắc nhọn của Tracy lướt qua khuôn mặt Lin, tạo thành một vết xước dài. Lin trố mắt nhìn Tracy. Vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, Tracy lên tiếng.

- Cái đấy là để trả cho những gì con mẹ thối tha của mày đã làm với tao!

- Mẹ Aliss không làm gì cô cả. Chính cô là người đã chia rẽ tình cảm của chú Steven với mẹ Aliss! – Lin vặn lại.

- Nói láo! – lại một cái tát nữa giáng xuống mặt Lin, lúc này khuôn mặt thằng bé đã không còn một chỗ nào lành lặn nữa cả, Tracy có lẽ đã thực sự tức giận khi nghe thằng bé nói vậy – nếu không có mẹ mày thì tao và Steven đã có thể trở thành một cặp.

- Này bà cô già, bà sẽ phải hối hận vì những việc đã làm với tôi ngày hôm nay – thằng bé nói với cái giọng điềm tĩnh như ông cụ non. Có vẻ Lin học được cái cách diễn xuất này ở Steven thì phải.

Lại một lần nữa Tracy bị thằng bé này “dìm hàng”. Đường đường là một siêu mẫu nổi tiếng mà lại bị tổn thọ trước thằng bé này. Máu nóng trong người Tracy lại bốc lên. Cô cười khẩy rồi tiến  sát đến chỗ Lin, nâng cằm thằng bé lên.

- Mày nên nhớ, mẹ mày…… chỉ là loại gái làm tiền mà thôi.

Tuy còn bé nhưng ở nhà nghe bố mẹ nói chuyện nhiều nên Lin cũng hiểu được phần nào cái ý nghĩa của từ “gái làm tiền” là gì?

- Bà nói dối. Mẹ tôi không phải là người như vậy?

Tracy cười phá lên.

- Tin hay không tùy mày, nhưng nên nhớ…. nếu còn muốn sống sót thì phải nghe lời tao – Tracy hất mặt Lin sang một bên ròi hất tay cho bọn vệ sĩ bên ngoài – trói nó vào trong nhà kho.

Tracy quay lưng bước đi, đằng sau vẫn còn những tiếng gào thét của Lin.

++++

Nó ngồi trên ghế, đan hai tay vào nhau. Lòng nó bây giờ như có lửa đốt.

Hắn đi qua đi lại trong nhà. Nếu nói hắn không có đủ số tiền mà David yêu cầu thì không phải, nhưng hắn không muốn bị David lừa tống tiền trong mấy vụ vớ vẩn này.

- Em thử gọi lại cho hắn ta xem!

Nó luống cuống cầm điện thoại lên lần mò tìm số của David.

Bất chợt điện thoại nó rung, là David gọi. Hắn giật lấy cái máy từ tay nó rồi nghe.

- Giám đốc Steven nổi tiếng đây sao! Ồ ồ, xin chào xin chào?

- Anh là ai? – không thèm quan tâm đến lời chào hỏi của David, hắn vào thẳng vấn đề.

- Tao là ai mày không cần biết. Mày lập tức đưa 3 tỷ đến ngay chỗ đã hẹn, nếu không thì mày cũng biết hậu quả rồi đấy.

Hắn chưa kịp nói thêm câu gì thì David đã tắt phụt điện thoại.

- Mẹ kiếp – hắn buông câu chửi thề rồi ngồi phịch xuống ghế.

Thực ra hắn là người lo cho Lin hơn ai khác. Hắn rất quý đứa bé, mặc dù không phải là con hắn.

- Em gọi cảnh sát chưa? – hắn ngồi thẳng dậy hỏi nó.

- Tôi sợ…. gọi cảnh sát Lin sẽ bị nguy hiểm – nó rơm rớm nước mắt.

- Mà hắn là ai vậy? – hắn nhíu mày hỏi.

- Là….. David! – nó trả lời ngập ngừng, vì nó không muốn nhắc đến chuyện nó đã từng đánh David và chị nó đã từng là tình nhân của một tên khốn nạn như anh ta.

- Là ai? – hắn vẫn tiếp tục cái giọng đều đều ấy hỏi.

Nó quan sát phản ứng của hắn một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

- Tôi nói…… anh sẽ không nghĩ xấu chứ? – nó nghi hoặc dướn mày hỏi.

Hắn gật đầu.

- Đó là người yêu cũ của……

- Của em?

Nó chưa nói hết câu thì hắn đã chen ngang. Nó mở to mắt nhìn hắn. Ôi trời! Hắn nghĩ gì mà nó lại đi yêu một tên như anh ta chứ.

- Không! Của Laura – nó từ tốn trả lời.

- Vậy…. Lin là con của…? – hắn hỏi ngắt quãng vì hắn thấy vấn đề mà hắn hỏi có vẻ hơi tế nhị.

- Không! Lin là con của anh Joe và chị Laura. Anh không thấy thằng bé rất giống Joe sao?

Cả nó và hắn đều không nói gì nữa. Không khí trong phòng chẳng mấy chốc trở nên im ắng.

Có điện thoại đến, bây giờ đã là 12h, chắc là Laura gọi. Quả đúng như nó nghĩ, trên màn hình điện thoại hiện lên số của Laura. Nó vội vàng bấm nghe.

- E…. em có thấy Lin đâu không?

Nó quay sang chần chừ nhìn hắn. Nó biết thể nào Laura cũng hỏi câu này nhưng sao nó vẫn cảm thấy khó trả lời Laura.

- Lin….. bị bắt cóc rồi!

Nói xong câu trả lời, đầu dây bên kia trở nên vắng lặng, không một động tĩnh.

- Chị Laura, chị Laura….. – nó gọi mãi mà chẳng thấy gì.

Lúc lâu sau là một tiếng tút tút kéo dài. Nó thở dài rồi dập máy.

- Anh sẽ chuẩn bị tiền và mang đến cho chúng nó, em cứ ở nhà, có gì anh sẽ liên lạc về! – hắn nói rồi đứng dậy.

- Không! Em sẽ đi – bất chợt nó đứng dậy.

Vẻ quyết tâm của nó làm hắn thấy ngạc nhiên. Hiếm khi hắn nhìn thấy một Alissa quyết đoán như vậy. Hắn cười rồi xoa đầu nó.

- Ở nhà và làm việc đi ôsin. Anh không muốn vợ của anh bị thương đâu!

Dứt lời, hắn đi một mạch ra cổng.

Cái từ “ôsin” hắn nói ra lần này không những không làm nó cảm thấy bực mà nó còn thấy có điều gì đó vui vui đang nhen nhói trong lòng nó. Cái từ ấy đã lâu lắm rồi nó mới nghe được từ miệng hắn. Đúng là thời gian trôi đi nhanh thật, mới ngày nào nó gặp hắn mà bây giờ đã trở thành “vợ” của hắn rồi. Nhưng thực sự nó vẫn không thể nào đến được với hắn. Dường như có một sự ngăn cách nào đó khiến nó không thể chấp nhận tình cảm của hắn. Nó cười nhạt, cuộc đời nó đã quá đau khổ rồi, có lẽ nên dừng lại ở đây thôi. Hắn sẽ tốt hơn khi không có nó.

~.~*~.~*~.~*~.~*~.~

Hắn đứng trước cổng công viên – nơi mà David hẹn để giao hàng cả tiếng đồng hồ mà không thấy có một bóng người. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ phải đợi ai thế này cả (trừ nó)

vậy mà phải đợi một tên bắt cóc bao giờ không?

Hắn hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn trời. Đã gần 2h sáng rồi, đường phố vắng tanh, không một bóng người. Không biết nó ở nhà ra sao rồi? Bất giác trong lòng hắn có dự cảm không lành.

Tracy dắt tay Lin xuống xe trước cổng công viên. Đập vào mắt là khuôn mặt hắn. Tracy vội vàng tống thằng bé trở lại xe rồi định nhảy lên xe luôn. Sao rõ ràng là bảo nó đến, vậy mà là hắn đến là sao. Đang định lên xe thì bất chợt một cánh tay siết chặt lấy tay cô, kéo giật lại.

Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi hắn.

Tay Tracy run lên bần bật. Sao cô lại rơi vào cái tình cảnh này chứ? Cái cô muốn đâu phải là thế này?

- Anh….. – Tracy lắp bắp nói.

- Tôi biết ngay là cô mà – vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, hắn lên tiếng.

Tracy sợ đến tái cả mặt mũi. Cô biết một khi hắn đã ra tay thì khó có thể sống nổi với hắn. Nhưng cô làm tất cả những chuyện này là vì ai chứ?

- Cô biết tôi sẽ làm gì với cô rồi chứ? – lúc này khuôn mặt hắn đã thay đổi sắc thái, trở nên sắc lạnh hơn.

- Em….. em làm tất cả những chuyện này là vì anh mà! Tại sao không phải là em? Tại sao nhất định phải là cô ta? – Tracy dường như đã mất hết kiên nhẫn, cô khóc nức nở. Tracy níu tay hắn – Em phải làm gì để anh yêu em chứ?

- Làm gì sao? Cách tốt nhất là cô cút khỏi cuộc đời tôi…. Có thể lúc đó tôi sẽ yêu cô thêm chút chút – hắn lạnh lùng nói.