Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 30: Chỉ thế thôi




Lúc này đã là 3h sáng rồi mà bố nó vẫn chưa tỉnh dậy. Hôm qua khi nhận được tin nhắn của Andrew nó đã hộc tốc phóng đến bệnh viện bố nó nằm. Cũng may là ông đã qua khỏi. Nghe nói ông bị tụt huyết áp là vì nhìn thấy bà Elena tay trong tay với thằng bồ thì phải? Chậc, mà bà đó thì có gì đâu mà bố nó phải thế nhỉ?

Bây giờ thì nó thực sự cảm thấy buồn ngủ. Cả đêm nó ngồi trông ông Steven mà không chợp mắt tí nào. Andrew thì phải đến công ty vì có cuộc họp gấp, Laura thì phải về nhà trông Lin. Căn bản là cả hai người đều vô cùng căm hận ông Steven, chứ nếu muốn thì Andrew có thể dời cuộc họp sang ngày khác và Laura có thể nhờ người khác trông Lin để đến trông ông Steven. Nó thở dài, có lẽ nó nên uống chút cà phê cho tỉnh ngủ. Nghĩ là làm nó đứng dậy rồi bước ra cửa.

Cái bóng đen đằng sau cánh cửa ngày càng hiện rõ lên. Cửa phòng ông Steven từ từ được mở ra. Trong căn phòng tối om không một ánh đèn lúc này chỉ còn hai người. Một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên khóe miệng của người phụ nữ kia. Con dao sắc nhọn được bà ta dấu trong túi áo khoác được đưa ra.

Xin lỗi ông nhé! Cảm ơn ông đã cho tôi những ngày tháng no ấm.

++++

Nó từ căng tin đi lên thì thấy hàng chục y tá đang đứng túm năm tụm ba ở trước phòng bố nó. Có chuyện gì sao? Nó nhíu mày rồi chạy nhanh đến chỗ mấy cô y tá đứng.

Cố gắng len vào trong, một vũng máu đỏ tươi đập vào mắt nó. Nó mở to mắt nhìn vũng máu trước mặt và mấy người cảnh sát đang đứng cạnh giường bố nó.

- Cô là người nhà của ông Steven? – một trong số mấy anh cảnh sát đứng lên hỏi nó.

Nó gật nhẹ đầu, mắt nó không hiểu sao lại cay cay.

- Chúng tôi rất tiếc phải báo với cô một tin…. ông Steven đã qua đời. Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu hiện trường – anh cảnh sát đứng trước mặt nó nói nghiêm nghị.

Đầu óc nó choáng váng. Sao bỗng dưng bố nó lại như thế? Sao bỗng dưng bố nó lại chết? Ai có thể giết ông chứ? Tại sao đến những ngày cuối đời mà ông vẫn không được sống yên ổn chứ?

- Chúng tôi vừa tìm được một đôi hoa tai trên đệm của ông Steven – anh cảnh sát đưa ra trước mặt nó một đôi bông tai bằng vàng.

Nó luống cuống nhận lấy đôi hoa tai từ tay anh cảnh sát. Đây không phải là đôi hoa tai mà bố nó đã mua cho mẹ nó vào ngày cưới sao? Sao nó lại có ở đây? Không lẽ bà Elena đã lấy nó?

Xung quanh nó dần mờ nhạt đi, nó cố gắng giữ thăng bằng. Nó không thể gục ngã trong lúc này được. Nhưng…. Càng cố nó càng cảm thấy tê nhức hơn.

“Bịch….”

——

Xung quanh là một màu trắng toát đập và mắt nó. Mùi ete của bệnh việc làm nó phải nhăn mặt vì khó chịu. Nó từ từ ngồi dậy, ôm lấy đầu, nó cố gắng tìm lại chút kí ức sau những cơn đau nhói. Xem nào, hôm qua bố nó mất, nó đang ở trong phòng của bố nó thì bị ngất, rồi sau đó như thế nào thì nó không nhớ nữa. Nhưng lúc đó, nó cảm nhận rõ ràng là có ai đó đã bế nó lên. Chậc, đúng là dạo này nó yếu thật.

Nó từ từ bước xuống giường, bỗng tay phải của nó đập phải một ai đó. Quay mặt sang bên cạnh, khuôn mặt của Ray đập vào mắt nó. Hôm qua Ray đã ở cạnh nó suốt sao? Kể ra cũng lâu rồi nó không gặp lại Ray. Mà sao hôm qua Ray biết nó ở bệnh viện mà đến?

Nó chăm chú nhìn khuôn mặt Ray đang ngủ. Hai hàng lông mi của anh khẽ rung. Mái tóc màu hạt dẻ lung linh trong nắng. Tim nó bỗng đập chệch đi một nhịp. Nó ôm mặt quay sang bên cạnh, nó làm sao thế này? Nó đang rung động sao?

- Em tỉnh rồi à? – chất giọng ngái ngủ của Ray vang lên bên cạnh nó.

Nó quay mặt lại nhìn Ray, nở một nụ cười thật tươi.

- Ừm! Anh ở đây lâu chưa?

Ray nhìn nó cười, có phần hơi gượng gạo, cậu cũng bật cười theo.

- Em làm gì mà mặt đỏ ửng thế kia?

Dường như Ray đã động trúng tim đen nó, khiến mặt nó đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.

- Ê! Nhìn lén anh phải không? – Ray chồm người lên ghé sát mặt vào nó.

- K…. không….làm gì có….. – nó ấp úng không dám nhìn thẳng vào mắt Ray.

- Này! Có tật giật mình nhá – Ray cười cười nhìn nó.

Sao lúc nào nó cũng bị hắn và Ray bắt thóp là sao nhỉ?

- Đã bảo là không có gì mà – nó nhất quyết chối.

- Này! Đừng chối, rõ ràng là anh thấy em nhìn anh “đắm đuối” mà – Ray cố tình nhấn mạnh hai chữ “đắm đuối” để trêu trọc nó.

Nó cuối cùng vẫn không chịu được, vớ cái gối sau lưng định ném vào Ray nhưng anh đã nhanh chóng bắt được rồi dúi lại vào người nó. Nó căn bản không chuẩn bị trước nên ngã ra sau. Ray đứng dậy ép người nó xuống giường, đặt lên môi nó một nụ hôn. Không phải là một nụ hôn nhẹ, mà là một nụ hôn cuồng nhiệt. Nó ngạc nhiên mở tròn mắt, nhưng nó không chống cự. Nó nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nó biết, trái tim nó đang rung động…..

Cánh cửa phòng nó dần dần được khép lại. Đôi mắt ấy cụp xuống, phảng phất những tia nhìn u uất. Hắn tiến nhanh về phía cuối hành lang, ngồi thụp xuống. Những giọt nước mắt như những hạt thủy tinh trong suốt dần lăn dài trên má hắn.

Có lẽ…. rời ra anh…. em sẽ được hạnh phúc…!

—–

Những điệu nhạc xập xình cứ vang lên trong cái không khí náo nhiệt và thứ ánh sáng lập lòe trong bar. Những con người đang quay cuồng theo từng điệu nhảy dường như chẳng ai quan tâm đến một nhân vật đang uống say bí tỉ là hắn, thỉnh thoảng cũng chỉ có vài cô gái đi lướt ngang qua ngoái đầu nhìn hắn và cười khúc khích. Căn bản là hắn chả quan tâm, cứ thế uống hết chai này đến chai khác.

- Tại sao em lại đối xử như thế với tôi? Tại sao? – hắn nhìn li rượu trên tay, lẩm bẩm.

Hắn cười chua chát rồi lại uống một li nữa. Nhưng sao hắn uống bao nhiêu vẫn không thể quên được hình bóng đó? Tại sao hắn uống bao nhiêu mà vẫn không quên được nó?

Đưa tay vào trong túi rút ra cái điện thoại, hắn lần mò tìm số của ai đó rồi đưa lên tai nghe. Đầu dây bên kia ngay lập tức vọng đến một thanh âm hoảng hốt.

- Alo! Anh đang ở đâu vậy? Sao chưa về nhà?

Hắn cười khẩy.

- Em lo cho tôi sao?

- Anh nói gì thế? Anh đang ở đâu? – nó ở đầu dây bên này dường như rất sốt ruột bèn gắt lên,

- Em hỏi làm cái quái gì? Không phải em muốn ở với thằng đó sao? – hắn cười to, trong giọng nói có phần kích đểu.

- Có phải anh uống nhiều quá rồi bị đứt dây thần kinh rồi không? Anh đang ở đâu để tôi đến đón? – nó lại một lần nữa phải gắt lên vì những tiếng ồn ào ở bên này làm nó không nghe thấy hắn nói gì.

- Tôi đang ở bar, có giỏi thì em đến đây đi….đến đây đi…..

Hắn cúp máy, hoặc có thể là hắn say quá rồi ngủ luôn. Chậc, không hiểu làm sao mà uống say đến thế cơ chứ?

Nó khoác tạm cái áo khoác bên cạnh rồi đi ra xe.

Suốt dọc đường nó cứ suy nghĩ mãi về những lời mà hắn nói ban nãy.

“Không phải em muốn ở với thằng đó sao?”. Hắn hỏi thế là có nghĩa gì? Hay hắn nhìn thấy nó và Ray….? Chậc, để tính sau vậy.

Nó đánh tay lái vào quán bar, nó biết hắn hay đến bar này vì đây là chỗ Ray làm.

Vào đến nơi, quả đúng như nó nghĩ, hắn đang nằm vật vã ở một góc của quầy bar. Vội vàng chạy đến lay lay người hắn.

- Này! Dậy đi, này, có nghe tôi nói gì không đấy hả?

Gọi mãi mà hắn không chịu dậy, nó buộc phải đỡ hắn ra xe, và tất nhiên phải có sự giúp đỡ của nhân viên trong bar.

Ngồi trong xe mà toàn là mùi rượu bốc ra từ người hắn. Nó khẽ nhíu mày rồi quay sang nhìn hắn.

- Alissa! Tại sao em lại đối xử như thế với tôi? -  chất giọng nhỏ bé phát ra từ hắn nhưng cũng đủ để nó nghe được.

Hắn đang gọi tên nó sao?

Bất chợt nó nhìn thấy một giọt nước chảy ra từ khóe mắt hắn. Hắn…. đang khóc sao?

Nhẹ nhàng dướn người lên, nó đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Xin lỗi… Em yêu anh!

*****

Hôm nay nó quyết định sẽ đi làm lại, không ở nhà ăn không ngồi rồi mãi thế này nữa.

Đúng lúc nó chuẩn bị đi thì thấy hắn từ trên gác xuống. Hôm qua vác được hắn lên phòng là cả một vấn đề với nó. Nó cũng phải tự phục mình sao lại khỏe thế.

- Đồ ăn tôi nấu sẵn rồi đấy, anh ăn đi!

Hắn uống một hụm nước rồi cầm lấy quả táo bên cạnh.

- Không cần! Hôm nay tôi có cuộc họp đột xuất nên không ăn cơm nhà đâu. Nếu cô về sớm thì ăn một mình nhé! – hắn lạnh lùng nói rồi quay trở lại phòng.

Nó tròn mắt nhìn theo bóng hắn. Nó hơi ngạc nhiên với thái độ hôm nay của hắn. Từ hôm qua đến hôm nay hắn làm sao thế không biết?

Điện thoại của nó khẽ rung kéo nó quay trở lại hiện thực. Đưa tay lấy cái điện thoại nó nghe.

- Aliss hả? Em có đi làm không? Anh qua đón – một giọng nam trầm ấm phát ra từ đầu dây bên kia.

- Anh Ray hả? Thôi em có xe, em tự đi được rồi – nó cười nhẹ nói.

- Ừ vậy thôi. Chúc em ngày làm việc vui vẻ nhé. Yêu em!

Hai tiếng “yêu em” ở cuối câu nói của Ray làm nó hơi ái ngại. Hôm qua nó chính thức đồng ý làm bạn gái của Ray nhưng sao nó vẫn cảm thấy có gì đó trống rỗng. Có phải khoảng trống nó dành cho hắn là quá lớn không? Nó cười nhạt rồi đi ra xe.

~~~~~

Bước vào công ty là một không khí náo nhiệt. Chậc, mới có mấy tháng nó không đi làm mà đã thành cái chợ thế này rồi.

Thấy nó bất thình lình bước vào mà không báo trước, nhân viên ai cũng giật mình. Cô thư kí của nó đang buôn dưa lê bán dưa chuột ở quầy tiếp tân, nghe mấy cô nhân viên nhắc đến hai chữ “giám đốc” là giật mình đứng nghiêm. Nó suýt thì bật cười với cái bộ dạng của công ty.

Nó đi lên phòng, ngồi xuống ghế đã có điện thoại gọi tới.

- Aliss hả? Anh Andrew đây. Mai em có định đến viếng bố không? Bà Elena có làm đám ma cho bố đấy – giọng Andrew khi nói đến ông Steven có vẻ không thích cho lắm, nó nghĩ vậy.

- Em có – nó thản nhiên trả lời.

- Ừ, thôi anh cúp máy đây.

Andrew nhanh chóng dập máy. Nó đặt điện thoại lại vị trí cũ rồi thở dài. Nó còn rất nhiều chuyện phải làm sáng tỏ.

“Cốc….. cốc….. cốc….”. Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.

- Vào đi – mặt nó trở nên lạnh hơn lúc đầu.

Cô thư kí bước vào đứng trước mặt nó.

- Giám đốc gọi tôi?

Nó gật nhẹ đầu rồi lấy trong ngăn kéo ra một bức ảnh.

- Theo dõi người này cho tôi – nó đưa cho cô thư kí bức ảnh.

Cô thư kí hơi sững người nhìn tấm ảnh. Đây chẳng phải là bà Elena, mẹ kế của nó sao?

- Đây là….?

- Đúng. Tôi muốn cô theo dõi bà ta – nó đan hay tai vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô thư kí.