Này, Cái Muôi Của Em

Chương 44




Trong cuộc sống có rất nhiều điều phiền não không thể giải quyết ngay tại chỗ.

Trì Trĩ Hàm hiểu, Tề Trình càng hiểu hơn.

Cho nên sau khi khóc rống một hồi, Trì Trĩ Hàm bắt đầu cướp thuốc của Tề Trình.

“Anh sẽ không tự thêm thuốc.” Tề Trình có chút bất đắc dĩ, nhìn Trì Trĩ Hàm nghiêm túc cẩn thận lấy di động ra tra cứu tên thuốc: “Thuốc em vừa lấy chỉ là thuốc cảm mạo thôi.”

“Lần trước anh bị viêm tuyến tụy không phải là tự tiện uống aspirin rồi bị dị ứng đấy sao?” Trì Trĩ Hàm không thèm để ý đến anh, số lần anh uống thuốc bậy bạ không hề ít, trong bệnh sử còn ghi lại một lần anh phát bệnh nhìn không rõ đã nhét cả một lọ thuốc vào miệng.

Tề Ninh nói chuyện chỉ thích nói trọng điểm, nếu đã dặn dò một cách nghiêm túc như vậy thì chắc chắn là chuyện rất quan trọng.

Hơn nữa, mấy ngày nay giọng điệu của bác sĩ Triệu trong email cũng trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không giống như hồi trước vẫn luôn miệng khuyên Tề Bằng hãy lạc quan lên, ông hết lần này đến lần khác dặn dò Trì Trĩ Hàm phải cố hết sức đừng rời mắt khỏi Tề Trình quá lâu.

Dường như tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn trận địa để đón địch, tư thế như vậy khiến Trì Trĩ Hàm cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.

“Nói thế nào thì em vẫn cảm thấy tốc độ khôi phục của anh càng nhanh thì mấy người bác sĩ Triệu lại càng lo lắng.” Vứt bỏ hai chai thuốc tiêu hóa đã hết hạn sử dụng, Trì Trĩ Hàm nhìn một bàn đầy thuốc mà phát sầu: “Mấy thứ này đều phải uống cả sao?”

Thật sự là mỗi ngày chỉ cần uống thuốc thôi cũng đã no rồi…

“Ừ.” Tề Trình nhàn nhạt đáp lời, cũng không biết là đồng ý với câu trước hay câu sau của cô.

Anh vẫn cứ lục lọi linh tinh trong tủ lạnh, thỉnh thoảng đáp lại cô mấy câu, đôi lúc lại ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, thoạt nhìn có chút không yên lòng.

“Anh đang tìm gì đấy?” Trì Trĩ Hàm dễ dàng bị phân tán lực chú ý, nhón chân thò đầu nhìn.

“Miếng dán mắt.” Tề Trình xoay người, đưa cho Trì Trĩ Hàm một gói màu hồng nhạt: “Chườm lạnh.”



Trì Trĩ Hàm nhìn chằm chằm vào cái túi trông có vẻ rất nữ tính, đây thật sự không phải là thứ nên xuất hiện trong nhà Tề Trình.

Bình thường ngay cả rửa mặt anh cũng lười dùng mỹ phẩm làm sạch da, sao lại có mấy thứ như miếng dán mắt chườm lạnh này cơ chứ.

“Mắt em sưng lên trông rất khó coi sao? Lại còn bảo em dùng mấy thứ mà người phụ nữ khác đã dùng nữa!” Trì Trĩ Hàm mở to đôi mắt sưng phồng của mình, nhanh chóng hạ kết luận: “Quả nhiên là anh không thích em như vậy.”



Tề Trình bất đắc dĩ.

Kéo tay cô tới, nhét miếng dán mắt vào trong lòng bàn tay cô.

“Bắt nạt anh rất vui sao?” Giọng của Tề Trình rất thấp, vẻ mặt lại là không biết làm thế nào: “Thứ này được tặng kèm khi mua cọ màu, vẫn luôn để trong tủ lạnh không dùng đến.”

… Thật… ngon miệng.

Trì Trĩ Hàm ngửa mặt lên nhìn Tề Trình.

Miệng anh hơi giương lên, có vẻ bất mãn, lại có chút oan ức, nhưng nhiều hơn hết là dung túng cho cô tùy ý gây sự.

Trong lòng lâng lâng.

Ôm lấy cổ anh, nhón chân lên.

Phát hiện ra cho dù đã cố nhón lên rồi mà vẫn không cách nào đụng được tới mặt anh, vì vậy cô lại cau mày ra sức kéo cổ Tề Trình xuống.

Rất không lãng mạn, hơi chật vật hôn lên môi Tề Trình.

“Thịt gà hay là thịt bò?” Trước khi mặt Tề Trình nhanh chóng đỏ ửng lên, cô lại nhảy lên hôn cái nữa, rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, cười lộ ra cả lúm đồng tiền.

“Cái gì?” Bị cử chỉ thân mật như vậy của cô làm cho đầu óc hỗn loạn, Tề Trình mơ mơ màng màng hỏi một câu.

“Buổi tối ăn thịt gà hay là thịt bò? Anh không thể ăn nhiều dầu mỡ, hai loại thịt này ít mỡ hơn một chút.” Trì Trĩ Hàm quay đầu lại hỏi lần nữa.

“… Thịt bò.” Tề Trình nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới trả lời.

“Kho, chiên kĩ, cà ri, rán sơ hay chỉ ướp?” Trì Trĩ Hàm lại nghiêng đầu sang một phía khác.

Tề Trình lại cau mày bắt đầu suy xét.

“Tiếc rằng hôm nay anh chỉ có thể ăn thịt ức gà.” Trì Trĩ Hàm cười tủm tỉm tuyên bố, khiến Tề Trình đang suy xét giữa chừng đã thấy thèm ăn bỗng dưng thất thần tại chỗ.

“Bắt nạt anh thật sự rất vui.” Thấy dáng vẻ há hốc mồm của Tề Trình, Trì Trĩ Hàm nhịn không được lại muốn đi tới hôn lần nữa, thế nhưng đã bị Tề Trình ngăn cách lại.

“Em…” Tề Trình nhìn khóe mắt cong cong và lúm đồng tiền như ẩn như hiện của Trì Trĩ Hàm, đáy lòng mềm nhũn, môi chạm nhẹ lên trán cô.

Anh cũng thích bị cô bắt nạt, anh thích vẻ mặt sinh động như vậy của cô, sinh động tới mức có thể nhìn rõ cả nhịp đập của sinh mệnh.

Có lẽ cảm giác một lần nữa cảm nhận được hơi ấm cơ thể rất dễ gây nghiện, cho nên sau khi hôn trán xong, bàn tay đang ôm thắt lưng cô bất giác kéo cô về phía mình.

Sau đó nhìn thấy Trì Trĩ Hàm nghiêm túc đưa tay lên đặt trước ngực anh.

“Em rất háo sắc.” Trì Trĩ Hàm dùng giọng điệu nhận tội, giữ khoảng cách với anh: “Nếu anh còn kéo nữa thì hôm nay chúng ta khỏi cần ăn cơm luôn đấy.”

Cô chắc chắn sẽ ôm lấy anh mà quấn quýt.

Cô đã nhịn rất lâu rồi, bây giờ rốt cuộc cũng đã có thể không cần kiêng kị gì mà đụng chạm tay chân với người bạn trai chỉ đứng nhìn từ xa đã thấy cảnh đẹp ý vui như Tề Trình.

Cô thật sự rất lo rằng mình sẽ tùy tiện tìm cớ mà bổ nhào vào anh, cho nên câu nói em rất háo sắc kia là vô cùng thật lòng.

Yết hầu Tề Trình dịch chuyển lên xuống, trước khi tim đập rộn lên thì chỉ chỉ vào phòng vẽ tranh: “Anh đi vẽ cho kịp bản thảo.”

“Hôn một lần cuối cùng.” Trì Trĩ Hàm chu miệng, lôi kéo không chịu để anh đi.

Hai phút trước mới bị hôn hai lần, Tề Trình nhìn chằm chằm vào môi Trì Trĩ Hàm, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, anh đã từng lặng lẽ xuống giường, đứng bên cạnh Trì Trĩ Hàm ngắm cô ngủ.

Dưới tình huống biết rõ cử chỉ của mình rất không ổn, anh vẫn nhìn cô không dời mắt.

Bởi vì biết mình không xứng, cho nên chỉ nhìn thôi cũng đã đau nhói lòng.

Nhưng cô lại thích anh.

Thích bắt nạt anh, thích nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của anh.

Cái từ ‘thích’ này, cô chủ động nói ra miệng.

Lúc anh rúc vào chăn cô, cô đã đỏ mặt, cẩn thận giúp anh đắp kín lại.

Anh rất muốn nói cho cô biết rằng, có lẽ tình cảm của anh còn nồng nhiệt hơn của cô.

Anh rất muốn nói cho cô biết rằng, hôm nay chính là ngày 30 chân chính duy nhất mà anh trải qua suốt mười năm nay.

Trong lòng rất nhiều cảm xúc mãnh liệt, bởi vì sợ sẽ làm cô hoảng sợ nên cố gắng đè ép xuống.

Sau đó nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.

Cùng lúc môi chạm tới, Trì Trĩ Hàm cảm giác được Tề Trình dùng đầu lưỡi đẩy môi cô ra.

Cô há miệng theo bản năng.

Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau này, trong đầu bùng nổ muôn ngàn ánh pháo hoa rực rỡ sắc màu.

Lần thứ ba.

Rốt cuộc dưới động tác run nhè nhẹ của Tề Trình, cô đã cảm giác được nụ hôn có liên quan tới tình dục.

Anh thật sự tiến bộ hơi nhanh.

Trì Trĩ Hàm bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc hoảng hốt nghĩ.

Sao anh lại có thể nhanh như vậy…

***

Đối với thực đơn tối nay, Trì Trĩ Hàm thật sự dùng rất nhiều tâm tư.

Vì muốn Tề Trình ăn vui vẻ, cô đổi tất cả các loại thịt thành thịt ức gà, chua ngọt, rán, xào, hấp, nướng, thậm chí còn có salad gà trộn.

Căn phòng rất lớn, cô làm cho mùi thơm bay khắp bốn phía.

Tề Trình ở trong phòng vẽ tranh hoàn thành một bức phác họa cuối cùng, lâu lắm rồi mới thấy đói như vậy.

Toàn bộ thế giới chỉ có một mình anh biết, hôm nay vốn nên là ngày anh cáo biệt nhân thế.

Anh biết Tề Ninh sinh con xong sẽ không thể ở bên cạnh anh hằng ngày, anh cũng biết anh cả sẽ tiến vào phong bế để nghiên cứu, anh còn biết mấy năm nay quan hệ giữa ba anh và ông nội càng lúc càng xấu hơn, trong thời gian ngắn ba anh sẽ không về nước.

Người khó lừa đi nhất là bác sĩ Triệu cũng phải tham gia hội thảo học thuật thường niên.

Đêm 30 này có lẽ là ngày bên cạnh anh có ít người nhất.

Cho nên từ lúc biết Tề Ninh mang thai, anh đã xem lịch tính sẵn ngày này.

Hoàng lịch trên mạng nói, hôm nay rất thích hợp cho chôn cất, mai táng.

Anh đã chuẩn bị rất nhiều thuốc ngủ, lén lút tích trữ rất nhiều than.

Vốn chỉ cần uống thuốc, đi vào phòng vẽ tranh rồi đóng cửa lại, như vậy là tất cả đều sẽ trở nên yên lặng.

Thế nhưng trong thế giới an tĩnh của anh lại đột nhiên xuất hiện một Trì Trĩ Hàm ồn ào với cảm giác tồn tại rất mạnh, cứng rắn mở ra cho anh một chùm sáng.

Sau khi vẽ xong, anh nhìn thoáng qua than củi bị giấu trong góc tủ, lại nhìn thoáng qua hai lọ thuốc ngủ được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Chứng uất ức ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cho nên bác sĩ Triệu sẽ định kỳ kê thuốc ngủ cho anh.

Mà bởi vì muốn rời khỏi nhân thế, đã rất lâu rồi anh không uống, thà rằng cả đêm thức trắng, vẫn muốn tích cóp số thuốc giúp anh rời khỏi thế giới này.

Nhưng mà hiện giờ anh đã đồng ý với Trì Trĩ Hàm rằng sẽ uống thuốc đều đặn, thử phối hợp điều trị.

Thử mấy hôm, giống như mười năm qua.

Anh thì đã đáp ứng rồi.

Tầm mắt Tề Trình lại lần nữa quay trở lại bức tranh, nhân vật chính trong bộ truyện này vượt qua vô số cửa ải, rốt cuộc cũng đã đứng trên đỉnh cao của giới đầu bếp.

Nội dung rất quen thuộc, phần đặc sắc chủ yếu là ở các món ăn, anh nỗ lực muốn vẽ ra một quyển truyện tranh có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy ấm áp.

Dù sao đây cũng là quyển cuối cùng.

Thậm chí anh còn đã viết xong văn mộ chí bên trong di thư.

Nội dung là: Kẻ điên này đã vì chứng uất ức mà nhịn mười năm.

Mà cuối cùng lại bởi vì vài lời uy hiếp của Tề Ninh mà xuất hiện một Trì Trĩ Hàm.

Cô gái đã ôm lấy anh bắt anh phải thề tuyệt đối sẽ không thay đổi lập trường.

Cô gái thẳng thắn, không hề giấu diếm bất cứ thứ gì.

Cô gái mà anh đã từng hôn, rồi trong nháy mắt muốn ngưng thuốc.

Cô gái đứng dưới lầu hắng giọng gọi anh xuống ăn cơm giữa đêm 30 này.

Cô gái dám bắt anh quấn một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm, gọi video để chúc tết ông nội.

Hôm nay vốn là ngày cuối cùng của anh trên cõi đời này, anh đã ở trong tòa nhà này mười năm, thế giới vẫn luôn biến đổi, anh dần dần không hiểu được tin tức bên ngoài, cũng dần dần không hiểu những từ viết tắt mà đám fan nói về truyện của anh, còn dần dần phát hiện ra mình đang dần mất đi hứng thú với tất cả mọi chuyện.

Thế giới đã sớm buông tha cho anh, vào lúc nhìn thấy báo cáo đánh giá tâm lý của mình, mười năm kiên trì của anh đã biến thành một trò cười.

Thậm chí anh đã nghĩ, đối với người nhà, sự ra đi của anh chắc hẳn là một sự giải thoát.

Nhưng lúc này, nhìn ông nội trên màn hình điện thoại đang đòi quản lý cũng đi tìm cho mình một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, hứa hẹn sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, cùng nhau xem tiết mục cuối năm, anh đột nhiên hiểu ra, tại sao vào buổi tối phát bệnh viêm tụy cấp tính đó, anh lại sống chết túm chặt lấy mắt cá chân của Trì Trĩ Hàm, lúc đó, anh cũng đã từng tự hỏi, tại sao đã cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa mà vẫn nghĩ đến chuyện cầu cứu.

Trì Trĩ Hàm vẫn luôn kiên trì, và anh muốn cầu cứu.

Thậm chí còn coi ý muốn tự sát của anh là lời cầu cứu.

Anh cảm thấy, lúc đó là bởi vì cô quá lương thiện nên mới hiểu sai mà thôi.

Nhưng trong khoảnh khắc Trì Trĩ Hàm nhai sủi cảo đi mở rạp phim trong nhà để xem tiết mục cuối năm, anh đã nhìn thấy khuôn mặt mình được in trên cửa sổ phản quang.

Sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt đã không còn giống nữa.

Đã đầy khát vọng.

Đối với sinh mạng, đối với bầu không khí ầm ĩ này, và cả đối với cô gái đang vừa ăn sủi cảo vừa đút thịt ức gà cho anh ở ngay bên cạnh anh đây.