Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 30




-Bây giờ về trường trước, em lên phòng nghỉ ngơi một chút, tan học khi nào về anh sẽ nhắn tin báo – Tĩnh Phong nói với Thiên Giai

-Vậy cũng được. – Thiên Giai gật đầu. Ngồi trong xe, cô chỉ mong gặp lại hai người bạn của mình. Anh quyết định sao thì nghe vậy, dù sao anh cũng chỉ muốn tốt cho cô. Tới trường, anh giúp cô lên phòng, mở cửa vào trong. Bây giờ đang là giờ học nên Song Khuê và Thiệu Lâm không có ở đây. Thả mình xuống chiếc giường quen thuộc, cô cảm nhận sự êm ái của nó. Đang nằm nghĩ ngợi thì cô nghe tiếng gọi:

-Thiên Giai, cậu về rồi – Song Khuê mở cửa, thấy cô liền vui mừng gọi

-Thiên Giai, nhớ cậu quá – Thiệu Lâm chạy vào.

-Sao hai cậu biết mình về? – Thiên Giai vừa khóc vừa hỏi, cô đang vui quá mà

-Anh Tĩnh Phong vừa nói với bọn mình. Cậu về là tốt rồi- Song Khuê lau nước mắt

-Ừ, nhớ hai cậu chết được- Thiên Giai ôm bạn

-Cậu nghỉ ngơi đi, tụi mình đi nấu cơm, hôm nay cậu về phải ăn cho thật hoành tráng – Thiệu Lâm nói

-Cái này… Thiệu Lâm này… e mình không ở lại được – Thiên Giai ngập ngừng

-Sao vậy? Phải ăn chứ – Song Khuê ngạc nhiên

-Mình… cũng muốn lắm, nhưng mà Tĩnh Phong nói mình phải ở chỗ anh ấy đến khi nào hết bệnh mới được trở lại trường – Thiên Giai trả lời

-Hả ?? – Hai cô bạn đồng thanh tập 1- Cậu bị bệnh gì? -Đồng thanh tập 2

-Mình bị thương

-Sao không nói cho mình biết? – Song Khuê hỏi

-Mình… mình xin lỗi

-Khi nãy cậu có nói Tĩnh Phong không cho cậu ở lại, anh ta là ai chứ? – Thiệu Lâm làm mặt giận

-Thiên Giai – Song Khuê cười tinh nghịch – Biết rồi nhé, người yêu Tĩnh Phong nhé. Nỡ lòng nào giấu hai người này chứ – Song Khuê

-Có thật không thế Thiên Giai? – Thiệu Lâm ngạc nhiên

-Là thật – Thiên Giai xấu hổ cúi mặt xuống.

-Ai nha nha, thế mà đi giấu đấy – Thiệu Lâm lắc đầu – Không được không được. Cho dù anh ta có là tổng thống đi nữa cũng phải ăn cơm với bọn mình. – Thiệu Lâm nói chắc như đinh đóng cột

-Được rồi, để mình thương lượng với anh ấy – Thiên Giai gật đầu . Cô lấy điện thoại ra, bật mãi không lên – Hết pin rồi – Cô thở dài, giờ đành phải xuống tìm. Cô đi xuống hết chân cầu thang, gặp Dũng Nhân ở đó. Vừa lúc anh quay lại thấy cô liền gọi:

-Thiên Giai, tìm được em rồi

-Anh, anh Nhân.- Thiên Giai cũng vui mừng không kém

-Mấy ngày qua em đi đâu vậy. Anh tìm em mà không thấy

-Em xin lỗi, mấy ngày qua có chuyện nên….

-Anh biết rồi, em đi đâu vậy? Đang giờ học mà ?

-Em tìm Tĩnh Phong có việc

-Ừ, vậy em đi đi, gặp em sau nhé

-Vâng, chào anh ạ. -Thiên Giai vẫy tay, Dũng Nhân gật đầu cười. Anh đã sớm nhận ra cung điệu của cô. Bây giờ nói về Tĩnh Phong, cô không còn sự chán ghét nữa mà có gì đó rất hạnh phúc. Có khi….. Anh lắc đầu, gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

…………………………………….

- Thằng này, mày cứ ở lì trong bệnh viện như thế, tụi tao vào thăm cũng không cho là sao hả ? – Kỳ Dương vỗ vai Tĩnh Phong.

-Mày nghĩ sao nếu lúc Thiên Giai tỉnh dậy thấy mày trong phòng bệnh hả? – Tĩnh Phong

-À, thì ra đó là cái lí do củ chuối của mày, bộ mày tưởng tụi này thèm giành Thiên Giai với mày hả? Ra là nhị thiếu gia nhà họ Du đang ghen. – Quốc Vũ nháy mắt châm chọc.

-”Bộp” một cái đánh từ Tĩnh Phong hạ thẳng xuống bả vai của Quốc Vũ một cách không thương tiếc.

-Á – Quốc Vũ la lên – Mày có biết bả vai ngàn vàng của tao bị mày làm chấn thương không hả? Hừ, có giá với trường lắm đấy nhá – Quốc Vũ liếc Tĩnh Phong.

-Hay để tao đánh luôn bên kia cho cân? – Tĩnh Phong ” dày mặt” hỏi lại.

- Tay đôi đi – Kỳ Dương hùa vào . – Tao nói vậy thôi, tụi mày đừng có đánh nhau. Phong này, mày và Thiên Giai sao rồi? – Kỳ Dương hỏi

- Mày hỏi làm gì? – Tĩnh Phong lạnh mặt.

-Này, hay bị nó hỏi trúng tim đen rồi không dám trả lời? Cưa đổ con người ta rồi chứ gì?-Quốc Vũ vỗ vai Tĩnh Phong

-Thật hả – Kỳ Dương ngạc nhiên hỏi. Sau đó nhận được cái gật đầu của Tĩnh Phong, cậu ta chỉ à lên một tiếng rồi thôi.

- Thấy tao linh chưa? Mới nói mà người yêu nó tìm đến rồi kìa. – Quốc Vũ hất mặt về phía Thiên Giai. Về phần cô, khi tìm ở sân thượng không thấy đoán chắc Tĩnh Phong đang ở phía sân sau liền ra tìm. Nhưng cô cũng không ngờ hai người bạn thân của Tĩnh Phong cũng ở đây. Họ đến trường vì gì nhỉ?- Thiên Giai tự hỏi.