Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 32: Cái gọi là máu mủ




Lờ mờ tỉnh dậy,Băng Tuyết Linh đau nhức cả người. Nhớ đến trận mây mưa vừa rồi cô cứng đờ cả người... Nhìn xung quanh xác định là Âu Dương Hàn Phong đi rồi cô lập tức đi xuống vào nhà tắm tắm rửa một trận

" Âu hồ ly, Âu biến thái... Ngươi nhớ rõ mối thù này cho ta.... " Yên vị trong bồn nước nóng cô quát lên.

" Âu hồ ly, Âu yêu nghiệt, Âu biến thái, Âu thần kinh... Ta trù cho ngươi yếu sinh lý, ăn cơm bị nghẹn uống nước bị sặc, ra đường bị xe tông, ngồi thì ghế gãy, bla... Bla " Trù ẻo Âu Dương Hàn Phong xong cô tâm trạng thoải mái hẳn đi... Mặc quần áo vào cô lập tức đi khỏi dinh thự Âu gia lái xe đi về biệt thự Băng gia. Băng Thiên Bảo vừa nhắn tin bảo cô về gấp.

Lái xe về biệt thự Băng gia. Bước vào nhà cô cảm thấy một bầu không khí quỷ dị. Nhìn vào phong khách cô thấy Song Anh gương mặt không có biểu cảm gì không giống thường ngày khi nào cũng cười đùa. Mai Ngọc Vy lo lắng đi đi lại, Mai Thiên Tịch ngồi trên ghế sofa im lặng uống trà... Người khó đoán nhất là Băng Thiên Bảo, Anh chỉ nhồi im lặng gương mặt tuấn mỹ u ám, đôi mắt thâm trầm đang suy nghĩ gì đó.

" Cả nhà em về rồi " Cô lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này

" Ngày hôm qua em đi đâu vậy!? " Mai Ngọc Vy chạy lại cầm tay Băng Tuyết Linh hỏi

" Em đến nhà Nguyệt Nguyệt chơi. Mà có chuyện gì sao!? "

" Về rồi thì lên phòng thay đồ mà quản gia chuẩn bị đi " Băng Thiên Bảo lên tiếng

" Sao vậy!? Có chuyện gì sao!? "

" Vương Khánh... Chết rồi " Mai Thiên Tịch bây giờ mới mở miệng. Đôi mắt âm trầm cùng lo lắng nhìn Băng Tuyết Linh.

Cô đứng hình tại chỗ. Vương Khánh chết rồi!?... Theo nguyên tác Vương Khánh sông rất lâu mà. Cho đến hết chuyện ông ta còn dự đám cưới của Vương Nhã Yên rồi đi du lịch vòng quanh thế giới. Sao ông ta lại chết!? Đây không hề giống kết thúc câu chuyện... Chẳng lẽ cô xuyên qua tất cả đều thay đổi!? Sao lại thế...

Nhìn cô đứng hình như thế Mai Thiên Tịch đứng dậy lại ôm Băng Tuyết Linh vào lòng

" Đừng sợ... Đừng buồn... Muốn khóc thì cứ khóc đi " Cảm nhánh được cả người coi run rẩy. Mai Thiên Tịch tưởng rằng cô buồn vì Vương Khánh chết

" M... Mình không sao "

Đẩy nhẹ Mai Thiên Tịch ra Băng Tuyết Linh đi lên lầu thay đồ. Chuyện này cô phải suy nghĩ kĩ đã

**********************

Đặt một bó hoa ly lên mộ của Vương Khánh. Cả đám người Băng Tuyết Linh im lặng, Băng Thiên Bảo nhìn ngôi mộ đến thẫn thờ. Anh qùy gối xuống, lấy một chai rượu trắng đổ trước mộ vức đổ vừa nói

" Vương Khánh! Ông biết không!? Những gì ông nhận được ngày hôm nay chính là những cái giá mà ông phải trả vì tội lỗi của mình... Những thứ ông gây ra chi tôi, Linh Linh và mẹ tôi. Những đều đó đủ để tôi hận ông đến thấu xương... Ông chết đi đáng lẽ tôi phải vui mừng nhưng không... Tim tôi đau lắm... Tôi tự hỏi tại sao ông chết tôi lại đau như thế!? Chẳng lẽ là cái gọi quan hệ máu mủ... "

Cái gọi là quan hệ máu mủ!?

Đúng vậy!? Cái gọi là quan hệ máu mủ... Cô bây giờ cũng chỉ là một linh hồn chiếm dụng cơ thể của người khác, chiếm dụng tình yêu của người khác... Cô căn bản không thuộc về thế giới này.

Khi mọi người đi hết chỉ có một mình cô ở lại trước ngôi một của Vương Khánh.

" Linh Linh... Chúng ta phải về thôi... " Mai Thiên Tịch từ đằng sau đi đến nói vs cô. Gật đầu một cái cô đi theo Mai Thiên Tịch.

" Tịch Tịch.... "

" Hửm... "

" Mình sẽ sang Pháp du lịch một thời gian "

" Um... " Không nói gì nhiều anh chỉ im lặng. Anh biết cô cần thời gian bình tâm...

Từ xa, Vương Nhã Yên đứng sau thân cây tùng nhìn thấy cảnh đó thì tức giận đấm lên cây một cái

" Băng Tuyết Linh... Cô đợi đó