Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 34: Không dám tin vào tình yêu một lần nữa




Mờ màng mở mắt ra, Băng Tuyết Linh ra ngoafinban công hít thở không khí trong lành buổi sáng ở Pháp. Hôm qua cô xuống máy lập tức đi về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi.

Mặc quần áo ra ngoài đường cô quyết định hôm nay sẽ đi thăm thú ở Pháp một chút. Đi lang thang giữa dòng người đông đúc ở trung tâm thành phố. Cô ngắm nhìn mọi thứ. Thỉnh thoảng cần lấy máy ra chụp làm kỉ niệm. Đi mãi cô phát hiện ra một tiệm bánh ngọt được làm theo phong cách cổ điển khá " lạc loài " so vs trung tâm thành phố này. Bước vào cô không khỏi cảm thán tiệm bánh này trang trí thật sự rất đẹp. Nó được làm theo phong cách tân cổ điển phương tây, màu nền chủ yếu là màu gỗ thông với nâu kem. Bước lại quầy gọi và thanh toán cô nhìn thực đơn cuối cùng chọn món bánh kem socola loại lớn

" Cho tôi một bánh kem socola loại lớn " một giọng nói vang lên đồng thời vs cô. Ngoảnh lại cô nhìn thấy một cô nàng người Nhật lai anh rất xinh đẹp. Bỗng nhân viên tiệm bánh lên tiếng

" Xin lỗi quý khách. Tiệm chúng tôi chỉ còn một chiếc bánh kem Socola loại lớn thôi ạ "

Cả hai người nhìn nhau, cô gái bỗng lên tiếng trước

" Hay bạn lấy đi.... "

Cô nghe vậy liền xua tay cười gượng: " Thôi hay bạn lấy đi "

Cả hai nhường nhau qua lại quyết đinh ăn chung. Dù sao cũng là loại lớn đủ hai người ăn mà. Chọn một bàn gần cửa sổ cả hai ngồi xuống bắt đầu trò chuyện

" Mình là Băng Tuyết Linh. Bạn tên gì!? "

" Amy! Yamamoto Amy "

Nghe xong tên Băng Tuyết Linh lập tức đứng hình. Yamamoto Amy!? Hôn thê bị bỏ rơi của Diệp Hạo!??? Trong nguyên tác Amy là hôn kiêm thanh mai trúc mã của Diệp Hạo. Amy xuất hiện đúng 5 chương. Cô ta bị Diệp Hạo bỏ rơi và hủy hôn ước vì Vương Nhã Yên, lúc đầu cô ấy vẫn níu kéo nhưng khi thấy Diệp Hạo yêu Vương Nhã Yên nhiều thế thì lựa chọn buông tay. Đúng! Là buông tay... Câu nói cuối cùng cô ấy nói vs Diệp Hạo là chúc anh ta hạnh phúc....

" Amy!? Bạn là hôn thê của Diệp Hạo?" Để chắc chắn cô lên tiếng hỏi thử, Amy nghe thế hơi khựng lại một chút cười khổ xong gật đầu....

************** Đảo Vô Danh

Sở Minh Hiên ở trong phòng riêng băng bó vết thương trên người của mình. Cả người cậu bây giờ đều là chi chít vết thương nhất là ở sau lưng có một vết chém dài hẹp phỏng đoán là do kiếm nhật gây ra đang rỉ máu. Cắn răng bôi thuốc băng lại vết thương xong Sở Minh Hiên thả cả người lên giường. Mới ngày đầu tiên đều là chém giết luyện tập thế này cậu rất mệt mỏi. Vào đây tất cả đồ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài như điện thoại, Ipad, laptop đều bị tịch thu. Lấy từ Vali ra một bức ảnh mà cậu chụp lén Băng Tuyết linh. Ôm lấy nhấc ảnh đó cậu nỉ non khẽ

" Linh Linh... Em nhớ chị quá. Chị à! Ở đây rất đáng sợ... Khắp nơi đều là máu tanh, các bài huấn luyện đều rất khắc nghiệt... Em rất sợ... Nhưng em không thể dừng lại. Linh Linh à... Chị là động lực của em đấy. Em cũng không biết có sống sót ra khỏi đây không nữa. Nhưng Linh Linh à... Em sẽ cố gắng... Cố gắng sống sót để về gặp chị. Linh Linh... Chị phải đợi em đó. Phải đợi em trở về đó Linh Linh... " Dần dần cậu mê man ngủ đi. ( Hiên Hiên à! Mẹ xin lỗi con huhuhu)

***********quay lại chỗ Linh Linh và Amy

Theo như Amy kể Diệp Hạo đã quay lại Pháp tiếp quản công ty của ông nội. Cũng xin lỗi Amy và muốn nối lại Hôn Ước. Bây giờ cô cũng chỉ muốn chửi thẳng mặt hắn. Sao hả!? Mất đi mới biết quý trọng sao!? Hừ.

" Diệp Hạo đối vs cậu thế nào!? "

" Rất tốt! Ân cần không giống ngày xưa lạnh nhạt mình... Ngày nào cũng đến buổi trưa là mời minh đi ăn cơm hay thỉnh thoảng rảnh lại mời mình đi chơi... Không thì hay đến nhà mình... Ngày nào cũng tặng cho mình 99 đóa hoa hồng tươi " Amy kể như vậy như trong mắt không nửa điểm vui mừng...

" Cậu có muốn quay lại với Diệp Hạo không!? "

" Nếu là ngày xưa mình sẽ rất vui mừng nhưng bây giờ... Mình chẳng thể chấp nhận được. Mình... Không dám tin vào tình yêu một lần nữa " nhắm mắt lại Amy nói hết câu...

Cô nhìn Amy cũng đau lòng thay cô ấy. Cô nàng cũng rất đáng thương. Nhìn ra cửa sổ... Chính cll cũng không biết bản thân thế nào... Cô rung động một lúc vs cả 6 người...

********** Chương này ta thấy tội Hiên Hiên quá à