Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 22: Siêu năng lực của em là gì vậy?




Tình cảm đầu đời giống như cánh bướm, tuy mỏng manh nhưng chỉ cần vỗ cánh một cái sẽ bay lên tận trời xanh. Cũng giống như việc bị người khác từ chối là vậy, nhưng bản thân không cách nào dằn xuống được những cảm xúc mãnh liệt ấy.

Đã rất nhiều ngày suy nghĩ, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn không thể quên được mối tình đầu của mình. Ngược lại, cậu còn có chút tham lam và cố chấp, muốn một lần nữa thử sức theo đuổi Vưu Kiện, dù cho kết quả ra sao cũng mãn nguyện.

Ngày trước cậu từng nói với Chúc Văn sẽ không bao giờ ép buộc tình cảm của anh. Nhưng mà, tâm tình của cậu cứ loạn hết cả lên khi vô tình nhìn thấy anh, vậy làm cách nào mới chấm dứt được đây?

Câu trả lời chính là không có biện pháp!

Chúc Văn đưa ra câu trả lời này, sau đó đưa thêm một câu động viên: “Cố lên! Có chí ắt làm nên, có công mài sắt có ngày nên kim. Bao nhiêu đây chắc đủ để khích lệ tinh thần cho cậu rồi đúng không?”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng biết những câu tục ngữ này, có điều nói luôn dễ hơn làm, chỉ sợ khối băng kia cứng cáp quá, mãi không chịu tan ra thôi.

Sáng sớm, trời quang mây tạnh.

Âu Dương Kiều Vỹ đến lớp rất sớm, tranh thủ lấy bài tiếng Anh ra ôn qua một lượt. Vì tiết đầu sẽ kiểm tra một tiết, lấy điểm cho học kỳ này.

Lúc cậu ôn xong từ vựng thì Chúc Văn từ ngoài chạy vào, đặt lên bàn cậu một chiếc bánh bao còn nóng hổi.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn bánh bao, có hơi bất ngờ: “Cậu mua cho mình à?”

Chúc Văn gật gật đầu, sau đó đẩy cậu nhích sang một chút rồi ngồi xuống, nói: “Hôm qua tớ vừa được tiền, hôm nay tốt bụng mua cho cậu một chiếc bánh bao lấy thảo.”

“Ừm, cơ mà mình vừa ăn sáng rồi.” Bé con cầm bánh bao lên, lòng bàn tay nóng rần, “Để trưa mình ăn vậy, chắc được ha.”

“Chỉ sợ không còn nóng, ăn vào dở thì sao?” Chúc Văn chống cằm thở dài, “Quên mất phải báo cho cậu không cần ăn sáng, thôi cứ để đó, ra chơi nếu đói thì lấy mà ăn.”

“Ừ, biết rồi.” Âu Dương Kiều Vỹ cất bánh bao vào ngăn bàn, sau đó nhắc nhở người kia, “Ôn tiếng Anh đi đó, một lát là kiểm tra một tiết rồi.”

“Chết!”

Nhìn bộ dạng hoảng loạn vội vã lật bài lật sách ra của Chúc Văn, cậu liền hiểu người kia đêm hôm qua chẳng thèm ôn tập gì rồi.

Đây là sự khác biệt giữa học bá và học tra đấy. Nhưng thường thì bọn họ sẽ là một cặp bài trùng, không thể tách biệt.

Chúc Văn vừa gặm bánh bao vừa ôn lại từ vựng, lẩm nhẩm giống như đọc bùa. Âu Dương Kiều Vỹ đã ôn đến ngữ pháp, liếc sơ qua thôi cũng thuộc nằm lòng rồi.

Lúc cô giáo vào đến lớp, Chúc Văn vẫn chưa ôn xong nữa. Cô bé mặt mũi mếu máo, gõ gõ lên lưng của bạn thân nói: “Lần này tớ tiêu chắc rồi!”

Âu Dương Kiều Vỹ nghiêm túc nhìn lên bảng, không tránh khỏi thở dài.

Bây giờ có than vãn thì cậu cũng không giúp được gì cả. Vốn dĩ vị trí hai đứa đã là một chướng ngại vật rồi.

Trong giờ kiểm tra, lớp lặng như tờ. Đâu đó phát ra tiếng bút cạ lên mặt giấy, xột xoạt liên hồi.

Âu Dương Kiều Vỹ mỗi lần làm bài đều tập trung cao độ, một tiếng động kỳ lạ cũng không thu hút được cậu. Chỉ mới hai mươi phút trôi qua, cậu đã làm đến phần thứ tư rồi. Những phần phía trên cũng không cần kiểm tra lại nữa.

Khác biệt với bầu không khí ở chỗ cậu, Chúc Văn đang làm bài thì cảm thấy bụng dạ không tốt cho lắm. Lâu lâu bụng của cô sẽ quặn lên một cái, đau đến đổ mồ hôi hột.

Chúc Văn cắn răng, tay cầm bút cũng dần run rẩy.

Bụng đau quá, đau chết mình rồi!

“Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ…”

Vì chịu không nổi, Chúc Văn bối rối thì thầm gọi tên của bạn thân. Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ đã làm bài xong, vô tình nghe thấy tiếng gọi của Chúc Văn, thoáng chốc nhíu mày.

Trong lòng nghĩ, làm sao mà mình giúp cậu bây giờ?

Thấy người phía trên không động tĩnh, Chúc Văn cố gắng trỏ ngón tay chạm vào lưng cậu.

Sau khi cảm nhận được động tác của người bên dưới, cậu càng lo lắng căng thẳng hơn nữa. Cậu cúi mặt nhìn vào bài kiểm tra của mình, giả vờ đang tập trung suy nghĩ để cô giáo không nghi ngờ. Mặt khác, cậu hơi nghiêng đầu, liếc mắt về phía sau, cố gắng nhìn cho bằng được bài làm của Chúc Văn.

Ngay sau đó nghe thấy Chúc Văn thều thào: “Tớ đau bụng…đau chết rồi…”

Đau bụng?

Âu Dương Kiều Vỹ giật mình, không nghĩ ngợi liền quay cả người lại nhìn Chúc Văn. Sắc mặt trắng nhợt của cô bé đập vào mắt cậu, làm cậu hoảng hồn thật sự.

“Chúc…Chúc Văn! Cậu ổn chứ?”

Bởi vì tiếng ồn ào phát ra kinh động đến cả lớp và cô giáo ngồi ở phía trên. Cô đứng dậy nhìn về phía của hai học sinh đang nói chuyện, xem xét tình hình.

“Có chuyện gì vậy Kiều Vỹ?”

Âu Dương Kiều Vỹ đi lại gần Chúc Văn, đỡ lấy cô bé đứng dậy. Sau đó quay đầu nhìn cô giáo: “Chúc Văn bị đau bụng thưa cô, để em đưa bạn ấy lên phòng y tế.”

Cô giáo bước xuống quan sát tình trạng của Chúc Văn, có vẻ rất đau không thể đứng thẳng người được.

“Được rồi, một mình em đi được không?”

“Được ạ.”

Nói xong, Âu Dương Kiều Vỹ dìu Chúc Văn đang khom người rời khỏi lớp. Sau khi đến phòng y tế nằm nghỉ, cô y tế bảo cô bé bị trúng thực, có lẽ ăn phải đồ ăn ôi thiu.

Nghe đến đây, cậu nhớ tới hai chiếc bánh bao nóng sáng nay. Một cái Chúc Văn đã ăn rồi, còn một cái vẫn nằm trong hộc bàn của mình.

May ghê, mình vẫn chưa ăn.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc qua Chúc Văn, khó mà nhịn được nói: “Đồ ngốc nhà cậu, ăn đồ ôi thiu cũng không nhận ra hả?”

Chúc Văn uống thuốc rồi, bụng cũng đỡ hơn một chút. Cô bé ủy khuất ôm bụng nói: “Tớ…tớ ăn vội, vừa ôn bài vừa ăn nên không biết.”

“Haiz.”

Chúc Văn nói: “Lần này bài kiểm tra của tớ tiêu thật rồi, muốn đập đầu vô gối chết cho rồi, cái bánh bao ngu ngốc huhu.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô bé, không thương tình ấn cái gối vào giữa bụng cô, hờ hững bảo: “Cũng tại cậu cả thôi, tiên trách kỷ, hậu trách nhân có nghe bao giờ chưa?”

Chúc Văn ôm gối, ức muốn khóc luôn nhưng không cãi được. Lời nói quá chí lý, cãi gì nổi.



Nghỉ ngơi được mười phút, cô y tế kiểm tra lại cho Chúc Văn một lần nữa, sau đó bảo cô bé cứ ở lại thêm một tiết nữa xem thế nào. Còn Âu Dương Kiều Vỹ cứ việc về lớp để tiếp tục tiết học.

Trên đường trở về lớp, cậu tình cờ nhìn thấy Vưu Kiện đang đứng trò chuyện với cô Dương. Nhìn hai người họ ngoài mặt vẫn nói chuyện thân thiết làm cho cậu có hơi ghen tị.

Nép vào một góc âm thầm quan sát một chút, Âu Dương Kiều Vỹ không ngừng nhớ lại những lần cả hai cùng nhau nói chuyện thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Bây giờ có lẽ không còn cơ hội đẹp đẽ như vậy nữa rồi.

Cô Dương nói xong liền rời đi. Vưu Kiện ở lại trước văn phòng, nhìn xuống đồng hồ đeo tay một cái rồi xoay lưng, đi về phía cậu.

Tinh thần Âu Dương Kiều Vỹ phút chốc căng thẳng.

Thầy ấy đang đi về phía mình!

Làm sao bây giờ? Lỡ như phát hiện ra mình đứng đây lén lút theo dõi thì sao?

Hmm…mình nên mở đầu câu chuyện như thế nào? Có nên đợi thầy đi tới rồi bay ra, “hi” một tiếng không?

Bé con nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi lấy bình tĩnh, sau đó thình lình mở mắt. Cùng lúc này, Vưu Kiện cũng đã đi tới gần, qua khóe mắt phát hiện có một nam sinh đang đứng thập thò ở góc tường.

Anh theo bản năng dừng lại nhìn qua một cái.

Nhận ra đối phương là ai, anh không nhịn được chủ động mở lời: “Lại gặp nhau rồi, xem ra trường này không được lớn lắm.”

Âu Dương Kiều Vỹ còn đang chuẩn bị những lời cần phải nói thì bị người kia chặn lại, mọi câu từ đều bay lên trời tán loạn. Cậu đảo mắt nhìn quanh, cảm giác từng con chữ đã tản ra lộn xộn, trong lòng dở khóc dở cười.

“Đó là vì…chúng ta có duyên đó.” Bé con cúi mặt, thì thầm một câu.

Vừa hay Vưu Kiện vẫn nghe rõ câu này, bất giác cười nhẹ một cái. Anh nhìn bộ dạng vờ vịt xấu hổ kia mà không khỏi nhíu mày, chỉ muốn duỗi tay búng vào trán cậu một cái cho lộ bộ mặt thật mà thôi.

“Duyên kiểu này kì thực không ham cho lắm.” Anh nói xong còn giả vờ thăm dò biểu hiện của cậu.

Đúng như anh nghĩ, cậu rục rịch bả vai, có vẻ giận dỗi nhưng không lộ ra ngoài. Một hồi sau, bé con ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt anh mỉm cười:

“Tình trong như đã, ngoài mặt còn e. Như vậy là xấu lắm, thầy biết không?”

“Cái gì?”

Bé con trêu chọc được một lần, cảm thấy hả dạ, cười rộ một tiếng rồi lắc lắc đầu, vờ vô tội nói: “Em vừa ôn lại bài Ngữ Văn thôi ạ, thầy đừng bận tâm.”

Vưu Kiện nhìn nụ cười kia, bỗng dưng chướng mắt, lại muốn véo phần má phúng phính trắng nõn của cậu. Nhưng thật may là anh đã kịp thời ngăn lại hành động bộc phát của mình.

Hắng giọng một tiếng, anh nói: “Còn đang trong giờ học sao lại ra ngoài này đi lang thang vậy?”

“Không phải, em đưa Chúc Văn lên phòng y tế, cậu ấy bị đau bụng.”

“Vậy xong rồi còn không mau về lớp đi.”

Bé con nhíu mày: “Thầy không hỏi thăm em sao? Em cũng lên phòng y tế có việc đó.”

“…” Vưu Kiện nghi ngờ nhìn bé con, rõ ràng khi nãy chỉ bảo Chúc Văn bị đau bụng thôi, có bảo nhóc bị gì đâu?

Cuối cùng anh vẫn hỏi: “Đau ở đâu à?”

Bé con hơi xị mặt xuống, có vẻ ủy khuất nặng nề, ngón tay chỉ vào ngực trái: “Ở đây ạ, đôi khi nhói lên, nhất là khi nhìn thấy…thầy thân mật với người khác đó.”

Vưu Kiện: “…”

Bỏ đi bỏ đi, đúng là quỷ nhỏ, không lệch đi đâu được.

Vưu Kiện bất giác chau mày, cảm thấy thời gian không thích hợp để dành cho những màn thả bả vô nghĩa này. Vì vậy anh chỉ hừ khẽ rồi quay người bỏ đi trước.

Trước khi đi còn bảo: “Vậy thì về mà khám đi, có bệnh đấy!”

Chẳng ngờ bé con ương ngạnh nói vọng sau lưng anh: “Là bệnh tương tư đấy, thầy biết không?”

Tất nhiên là…không có câu hồi đáp nào rồi.

Tuy Vưu Kiện vẫn trưng mông lạnh cự tuyệt dứt khoát nhưng Âu Dương Kiều Vỹ cũng không ngại mặt nóng dán chặt vào đấy.

Chẳng phải người đời có câu: Đẹp trai không bằng chai mặt đó sao? Huống gì…cậu hội tụ đủ cả hai thứ ấy, vậy còn gì phải lo lắng!



Một tuần trôi đi, tiết học Thể Dục lại đến.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn như trước, phấn khích đến mức đứng ngồi không yên. Lúc cậu đi thay đồ cũng hát một bản nhạc, lúc quay về lớp cũng hát một khúc nhạc, đến khi di chuyển xuống sân cũng lắc lư theo một điệu nhạc khác nữa.

Chúc Văn đi bên cạnh không nhịn được gào lên: “Có bệnh, phải chữa!!!!”

Nhưng xem ra câu nói này đã hoàn toàn vô hiệu trước người đang “chìm đắm trong tình yêu” như Âu Dương Kiều Vỹ.

Sau chuyện của Thôi Vũ Thần, Vưu Kiện cũng không còn tức giận với cậu nữa, ngược lại còn quên béng đi lời từ chối tình cảm của mình. Nhưng mà anh vẫn giữ một khoảng cách an toàn tuyệt đối với cậu, mặc cho tên quỷ nhỏ kia lúc nào cũng có thể lợi dụng cơ hội nói những câu từ làm cho người khác phải rung động.

Đáng tiếc, Vưu Kiện là ai chứ? Làm sao dễ dàng rung động chỉ với mấy câu nói lãng mạn ba xu như vậy được.

Giờ học đã bắt đầu. Toàn bộ học sinh trong lớp đều tập hợp đầy đủ dưới sân trường.

Hôm nay cả lớp sẽ học về bóng chuyền.

Lúc cần một người lên làm mẫu, Âu Dương Kiều Vỹ mạnh dạn giơ tay xung phong. Khi nhìn thấy anh không thèm để ý đến mình, cậu đã mặt dày nhanh chân chạy lên trước.

“Thầy, em làm mẫu giúp các bạn cho!” Kèm theo một nụ cười cực kỳ đáng yêu.

Chúc Văn ngồi bên dưới chỉ biết bịt miệng nén cười. Trong lòng thầm nói: Ôi, càng lúc càng hết thuốc chữa.

Vưu Kiện liếc nhìn bé con một cái răn đe, sau đó vẫn ném trái bóng cho cậu cầm. Âu Dương Kiều Vỹ giữ bóng trong tay, cái mặt ngơ ngác không biết làm gì tiếp theo.

Đúng lúc này, Vưu Kiện từ phía sau đi lại gần, gần đến mức mùi xà phòng trên áo anh thoảng qua mũi cậu.

Trái tim vô thức bay nhảy.

Thầy ấy với mình đứng gần nhau quá…

Vưu Kiện không để tâm cho lắm, vừa nói với lớp vừa đặt tay lên cánh tay của bé con, hướng dẫn một cách cụ thể. Đầu ngón tay lạnh như băng của anh chạm vào khuỷu tay của cậu, sau đó dần di chuyển xuống cổ tay.

Mỗi một động chạm đều bất giác khiến cho bé con run rẩy.

Có thể mọi người trong lớp chẳng ai để ý đến, nhưng Chúc Văn ngược lại biết được từng suy nghĩ của cậu lúc này.

Sau khi trở về chỗ ngồi, tâm trạng của bé con vẫn không sao yên ổn được. Đôi lúc tập bóng cậu sẽ vô thức liếc về phía Vưu Kiện một cái, đến khi anh quay sang trừng mắt với cậu, cậu mới lém lỉnh thu tầm nhìn về.

Mãi tiết học mới chịu kết thúc. Mọi người trong lớp kéo nhau trở về lớp học, chỉ có Âu Dương Kiều Vỹ là cố tình nán lại một chút.

Chúc Văn đứng bên cạnh bất mãn bảo: “Nè, về lớp ngủ trưa thôi. Cậu muốn phơi nắng thành khô mực hở?”

Âu Dương Kiều Vỹ mở nắp chai nước uống một ngụm, sau đó luyến tiếc bảo: “Mình ở lại đây một chút, lát sẽ lên ngủ.”

Chúc Văn liếc qua phía Vưu Kiện, chậc lưỡi: “Hai người đến đâu rồi?”

Cậu đóng nắp chai lại, bình tĩnh nói: “Chưa đến đâu, nhưng vẫn còn cơ hội.”

“Chà, vậy thì cố lên nhé! Hy vọng cậu sẽ không chạy về liêu khóc với mình nữa.” Nói rồi Chúc Văn về lớp ngủ trưa.

Đối với loại an ủi này, cậu gần như đã miễn nhiễm mất rồi. Cố gắng thì vẫn đang cố gắng đấy thôi, không thấy được à?

Đợi mọi người đều đi cả rồi, Âu Dương Kiều Vỹ mới bước lại gần chỗ của anh, nghiêng người ló cái đầu ra, cười lên tít mắt.

Nụ cười này bỗng dọa Vưu Kiện một cái giật mình.

“Còn chưa chịu đi ngủ à?”

Bé con chắp hai tay sau lưng, phồng má bảo: “Ừm một lát em lên ngủ cũng được mà. Thầy đang tìm gì hả?”

“À…” Vưu Kiện bất mãn hất cằm lên cây, “Trái cầu nằm trên đó rồi. Giờ trèo lên lấy sao ta?”

Bé con cũng ngẩng đầu nhìn lên, đúng là trái cầu dính trên ngọn cây. Đá nó lên cây thì khó chứ lấy xuống thì dễ như ăn cháo vậy đó.

Vưu Kiện nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó xoay người định tìm cây gì đó dài dài, với lên thử xem sao.

Ngay khi anh quay lưng đi tìm, bé con cũng tranh thủ ngước mắt nhìn lên cây, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Lúc anh tìm được một cây sào dài và quay về thì phát hiện trái cầu đã nằm dưới đất rồi.

Liếc mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, anh hỏi: “Sao lại rơi xuống rồi?”

Bé con vẫn giữ nguyên bộ dạng vô tội không biết gì, lắc đầu: “Lúc nãy có gió lớn thổi qua, chắc do vậy nên nó rơi xuống ạ.”

Vưu Kiện nhướn chân mày, có trời mới tin câu này của cậu. Nhưng cậu đã giả vờ thì anh cũng sẽ giả điên cho hợp tình hợp cảnh.

Đặt cây sào sang một bên, Vưu Kiện bất chợt mỉm cười, nhặt trái cầu lên xoay qua xoay lại.

“Hay nhỉ? Giống như có phép thuật vậy ha.”

Phép…phép thuật?

Bé con giật mình, không dám nhìn thẳng vào anh nữa, sợ sẽ bị bại lộ.

Vưu Kiện nói vu vơ xong liền nhìn qua phía cậu, bỗng hỏi: “Này, em có siêu năng lực gì vậy?”

Hả…

Khoan đã, hình như có gì đó sai sai rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ dường như bị nói trúng tim đen, phút chốc chỉ muốn cụp đuôi chạy trốn thôi. Cậu lùi lại phía sau một chút, mắt đảo liên hồi.

Nhìn thái độ của cậu ngay bây giờ, Vưu Kiện trong lòng cười hiểm ác, quỷ nhỏ, mau lộ cái đuôi của em cho tôi xem nào.

Quỷ nhỏ lúc này cắn cắn môi, rất rất lâu sau bỗng nảy ra một ý nghĩ, vội vàng ngước mắt lên, cười đến hạnh phúc:

“Em có. Em có…siêu thích thầy!” 

Hết chương 22.