Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 13:

"Tâm trạng không tốt,uống chút nước đi,kể cho anh nghe xem ai làm em không vui nào."

Hoàng Phong rót nước cho Gia Nguyệt,nhẹ giọng dổ dành tựa như thời điểm anh còn ở bên nàng lúc bé.

Gia Nguyệt thật sự cười không nổi,nàng ủ rủ cuộn tròn người lại trên ghế da,đôi bàn chân trắng trẻo xinh xắn thoát ẩn thoát hiện dưới tà váy,làm Hoàng Phong có chút không rời được mắt.

Hoàng Phong không gặn hỏi nàng,chỉ dịu dàng ở bên an ủi. Thật ra Gia Nguyệt không phải là không biết phần tâm ý kia,chỉ là nàng không đành lòng nhìn Hoàng Phong khổ sở. Nàng luôn cự tuyệt anh,cố tỏ ra cả hai chỉ là bạn. Vạch sẳn một ranh giới vô hình cho cả hai.

Hoàng Phong cũng hiểu,Gia Nguyệt là người cố chấp,nếu đã nhận định thì đó sẽ là cả đời,nhưng mà anh thì có khác gì đâu.

Anh chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại kia,điều anh có thể làm trong lúc này,là yên lặng bảo hộ bên cạnh nàng.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Thẩm An An rất không vui,dạo này,Giai Hân như kẻ mất hồn,không có tâm tình chơi cùng nàng. Nàng nhận ra Giai Hân càng lúc càng khó hiểu,cứ ẩn ẩn hiện hiện,không biết đang làm cái gì.

"Hazzzzzz"

"Sao lại thở dài nữa rồi?"

Thiên Tường đang ngồi đọc sách bên cạnh cũng bị tiếng thở dài liên tiếp của An An làm cho phân tâm. Anh đặt sách lên bàn,không để An An phản kháng kéo nàng ngồi lên đùi mình.

An An dãy dụ không được nên thuận theo dựa hẳn vào lòng anh,nàng bĩu môi giận hơn nói.

"Thiên Tường bận rộn,Giai Hân cũng bận rộn. Không có ai chơi cùng An An nữa rồi."

"Sao vậy,An An của anh rất buồn sao,vậy anh không đến công ty nữa,ở nhà với em nhé"

"Hứ,Thiên Tường nói bậy,ông sẽ đánh anh đấy,anh phải làm việc,kiếm thật nhiều tiền để nuôi An An,không có được lười biếng đâu"

Thiên Tường bật cười,yêu thương hôn lên đôi môi đang bĩu ra của nàng. An An rất ngây ngô,lại thiện lương,luôn làm anh yêu thích đến không muốn buông.

An An chán ghét đẩy gương mặt đang nhào tới của Thiên Tường,anh sao cứ thích gặm cắn nàng như vậy hả,bộ kiếp trước anh là con chó nhỏ sao.

"Nhưng mà anh Thiên Tường,sao dạo này Giai Hân không tới tìm An An nữa,bận rộn cái gì không biết nữa"

Thiên Tường trầm mặt,anh không biết cô ta đang làm gì,nhưng vụ việc Gia Nguyệt thiếu chút bị chậu cây rơi trúng,anh không nghĩ là do trùng hợp. Bởi vì trước đó không lâu,chính anh là người đã đi cùng vài nhân viên cây xanh lên trông coi việc chăm sóc cây xanh ở đó.

An An hay thích leo lên sân thượng,anh luôn lo lắng mấy chậu cây nếu không được ràng buộc kỹ sẽ khiến nàng bị thương. Cho nên đã yêu cầu người ta buộc kỹ.

Hôm sảy ra vụ việc anh không có mặt,nhưng hôm sau anh đã lên sân thượng cùng với An An,nhìn những dây buộc bị cắt bén như thế,không thể có chuyện nó tự đứt.

Chỉ là,người thông minh như Gia Nguyệt,sao có thể không nhìn ra. Tuy anh không thân thiết với Gia Nguyệt. Nhưng tính cách của nàng anh vốn rất thưởng thức. Là hòn ngọc quý trên tay của Lâm gia,nhưng anh nhận thấy nàng còn khiêm tốn hơn rát nhiều cô nàng khác. Tính cách ngạo mạn lạnh lùng,chẳng qua chỉ là diễn cho người ta xem,không phải sao.

"An An,sau này nên ít gặp Giai hân đi,nếu buồn có thể theo giúp anh được không"

"Vì sao không cho gặp Giai Hân chứ"

AN AN không vui nhíu mày,bàn tay không yên phận nhéo nhéo cánh tay đang ôm eo mình của Thiên Tường. Thiên Tường mặc kệ cho nàng trườn móng vuốt tiểu miêu trên tay mình, anh khẽ hôn lên môi xinh vài cái.

"Anh ghen tị đó có biết không,sau này không cho phép tìm người khác,chỉ cho phép theo giúp anh,nghe không hả"

ANAN bĩu môi,những cũng gật đầu đồng ý,đừng đùa,Thiên Tường nhìn thì thấy cực sủng nàng,nhưng khi nổi giận thì bá đạo không ai chịu nổi,nàng còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ a.

"Giai Hân,tôi không biết cô định làm gì,nhưng dám đánh chủ ý lên trên người An An,tôi sẽ làm cô hối hận đến chết"

Thiên Tường ác độc nghĩ trong lòng,bàn tay ôm chặt người yêu bé nhỏ hơn. Anh sẽ không tha cho bất kỳ ai khiến cho nàng chịu chút đau khổ nào.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Hắn sầu não,ủ rủ đi qua đi lại trong phòng. Gia Nguyệt không chịu gặp hắn,mà hắn thì lại không thể đến khu nàng học nếu không được phép.

Ban nãy nhìn Hoàng Phong ngang nhiên đi qua hắn,để gặp nàng,lòng hắn như có lửa đốt. Hắn sắp phải đến công ty để giải quyết những việc tồn động sau khi thất bại gói thầu hắn được giao phó.

Việc thất bại này,thật ra không gây ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Lâm gia,nhưng lại là vết thương đánh vào lòng tin của thư ký Du dành cho hắn.

Bản thân hắn cũng thật thất vọng và xấu hổ khi dự án kia hắn và Gia Nguyệt đã thức trắng đêm chuẩn bị. Nhưng ngày mở thầu,lại vì bị Giai Hân nháo mà hắn ghi sai số liệu. Hắn thật không trách chị gái,chỉ trách mình không đủ trầm ổn,cẩn thận. Để tất cả thất bại chỉ trong một giây.

Giai Hân ghen ghét đến tức ngực,rõ ràng kế hoạch của nàng rất tốt,Gai Nguyệt đã tức giận không nhìn mặt Lâm Khiêm,mà Lâm Khiêm của nàng cũng không có đi tìm nàng ta. Nhưng nhìn hắn đi qua đi lại trong phòng vì sốt ruột vì lo lắng cho Gia Nguyệt. Nàng lại không kiềm chế được.

"Khiêm Khiêm đừng đi lại nữa,đầu Hân Hân đau a"

Nàng dùng giọng điệu nũng nịu mền mỏng nói. Giống như từ xưa đến nay,mỗi khi nàng làm nũng,Lâm Khiêm chắc chắn sẽ thuận theo nàng.

Chỉ là lần này mọi chuyện đã khác...

"Hân Hân,sao cô ấy không chịu gặp em,sao cô ấy lại từ chối em,vì sao?"

Lâm Khiêm tóm chặt lấy vai Giai Hân mà không hề để tâm đến chuyện sẽ làm cô ta đau. Giai Hân vì bị đau mà mặt mày tái nhợt,cô ta vạn lần không nghĩ có lúc lâm Khiêm sẽ mất kiểm soát đến thế.

"Khiêm Khiêm đau,Hân Hân đau quá"

Lần này không phải cô ta giả vờ,mà là thật sự đau. Co ta vùng vẫy để thoát khỏi tay Lâm Khiêm nhưng hắn khô để tâm,hắn buông cô ta ra rồi lại tiếp tục lầm bầm tự hỏi mình.

Giai Hân hận. Thật sự hận chết Gia Nguyệt,cô ta thật muốn ngay lúc này giết chết nàng ta. Nhưng cô ta biết cô ta không có khả năng làm điều đó.

Uất ức,Giai Hân chạy khỏi phòng,nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

"Tiểu thư,Tạ tiên sinh gọi điện mong được nói chuyện với cô"

Al đi vào phòng,cắt ngang hình ảnh ấm áp giữa Hoàng Phong và Gia Nguyệt. Hoàng Phong lặng lẽ rút tay về,anh hỏi.

"Hắn tìm em để làm gì?"

Gia Nguyệt nhíu mày, nàng không định nói cho Hoàng Phong biết việc mình định làm,nhưng làm sao qua khỏi ánh mắt của anh. Anh thở dài.

"Là vì gói thầu của Lâm Khiêm?"

Gia Nguyệt không nói gì,nàng yên lặng coi như ngầm đồng ý. Nàng biết không thể dấu Hoàng Phông,nhưng trực tiếp thừa nhận cũng giống như nàng thừa nhận thất bại của Lâm Khiêm. Nàng không làm được.

"Gia Nguyệt em không cần phải....."

"Hoàng Phong,anh đừng nói gì cả,em tự biết việc gì em nên làm"

Gia Nguyệt cắt đứt lời anh nói. Ánh mắt nàng kiên định làm anh thoáng thấy đau lòng.

Kết cuộc,là do anh đã đến muộn đúng không,cho nên người nàng quan tâm đến mức bỏ cả mặt mũi lại không phải là anh.

"Gia Nguyệt,nếu em đã khăng khăng như thế thì....hãy để anh đi cùng em đi,được không?"

Gia Nguyệt mím môi,nàng thấy buồn vì phần tình cảm này nàng không có cách nào đáp lại.

Mànàng cũngkhông cách nào lạnh lùng hờ hững với anh.

Vì vậy,Gia Nguyệt gật đầu.

Trong khi hai người đang đi đến một khách sạn nỗi tiếng nhất nhì của thành phố,Thẩm Thiên Tường và Thẩm An An cũng đang ăn trưa ở nhà hàng thuộc khách sạn này.

Cho nên thời điểm Hoàng Phong và Gia Nguyệt đi đến của khách sạn lại vừa lúc gặp phải Thẩm An An và Thẩm Thiên Tường.

An An ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Nguyệt vào lúc này,tuy nhiên do không thân quen nên nàng chỉ đứng yên cạnh bên,trong khi Thiên Tường lên tiếng chào hỏi cả hai.

"Anh Phong,hai người cũng đến đây ăn trưa sao?''

Thời điểm Hoàng Phong còn ở trong nước có tham gia câu lạc bộ võ thuật do thành phố phối hợp với nhà trường tổ chức. Khi đó anh đã rất thân với Thiên Tường,người được coi như kỳ tài trong võ thuật. Nhưng không ngờ sau này cậu ta không tham gia thi đấu chuyên nghiệp mà yên lặng quay về làm việc cho Thẩm gia.

Anh còn nhớ khi đó mình đã lấy làm nuối tiếc cho cậu ta thế nào. Cho nên khi quay về nước,Hoàng Phong nếu không có việc gì cũng sẽ cùng Thiên Tường đấu vài hiệp cho khỏi ngứa ngáy tay chân.

Anh cười,lắc đầu.

"Anh cùng Gia Nguyệt hẹn gặp một đối tác ở đây,khi nào rảnh chúng ta làm vài hiệp chứ"

Thiên tường bắt lấy tay anh,cười rạng rỡ.

"Tất nhiên,em sẽ không để anh bò về nhà nổi a"

Khi Thiên Tường đang trò chuyện với Hoàng Phong,An An cũng đang lặng lẽ quan sát Gia Nguyệt. Thật ra đối với toàn bộ nữ sinh trong trường thì Gia Nguyệt giống như là đại thần vậy.

Nàng vừa xinh đẹp,thông minh,gia thế tốt,tuy cao ngạo nhưng lại không kiêu căng càn rỡ như mấy tiểu thư khác. Nàng hay tham gia từ thiện lại không rêu rao khắp nơi,chỉ yên lặng làm việc tốt. Cho nên người ta sùng bái nàng như thế cũng là có lý do của nó.

"Chào!"

An An lấy can đảm lên tiếng,bàn tay nàng níu chặt ấy tay áo Thiên Tường,đứng trước thần tượng,nàng cũng có chút khẩn trương nha.

Gia Nguyệt có chút ngạc nhiên,nàng biết cô gái này là bạn tốt duy nhất trong trường của Giai Hân,không ít lần nàng bắt gặp nàng ta giúp Giai Hân lấy lại công bằng. Nàng không nghĩ nàng ấy lại dùng ánh mắt lấp lánh như thế để nhìn nàng.

"Chào"

Gia Nguyệt mỉm cười đáp lại khiến Thẩm An An càng thêm bối rối,nàng khẩn trương làm Gia Nguyệt thấy càng đáng yêu,bất chợt mà bật cười.

Nụ cười của Gia Nguyệt sáng rực làm cho Thẩm An An nhìn ngây ngẩn,bất giác mà lên tiếng.

"Oa thật xinh đẹp nha"

Lời thốt ra rồi Thẩm An An mới sực tỉnh,hai gò má nàng nóng lên khi thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Nàng thẹn thùng xấu hổ trốn sau lưng của Thiên Tường.

Càng xấu hổ hơn khi tất cả bọn họ đều cười không ngừng trước vẻ trẻ con đáng yêu của Thẩm An An,làm nàng mất hứng,bĩu môi dậm chân kháng nghị.

Thiên Tường sợ nàng dẫm đến đau chận vội vàng nói.

"Được không cười em,ai cũng không cười em. Chúng ta về để họ đi bàn chuyện có được không"

Thẩm An An gật nhẹ đầu,màu hồng trên má còn chưa có rút đi,nàng thẹn thùng chào Gia Nguyệt,rồi nhận được nụ cười đáp lại khiến nàng có chút hụt chân lảo đảo sắp ngã,Thiên Tường lại phải đỡ lấy nàng.

Thẩm An An chưa bao giờ muốn tìm một cái động mà nhảy vào như lúc này.

"Cô ấy rất đáng yêu."

Gia Nguyệt nói với Hoàng Phòng khi hai người bấm thang máy đi lên nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn.




Bắt đầu từ chương sau sẽ đến phần ngược thân lẫn ngược tâm nhất trong toàn bộ truyện. Hi vọng mọi người sẽ không ném gạch đá gì về độ ác độc của Áo,amen. :pray::pray: