Nếu Còn Có Ngày Mai - Khoa Tâm Nhi

Chương 60: Hết




Vũ Tâm đen mặt tự hỏi hắn có thể bệnh hoạn nữa không. Đương nhiên tối đó hắn ấp ủ rất nhiều còn đang suy nghĩ sẽ lấy cách gì ăn cô cho ngon miệng nhưng cuối cùng bị cô nhẫn tâm đá ra khỏi căn hộ.

Mạnh Vũ bồn chồn vội đập cửa dụ dỗ.

"Này Tiểu Tâm em thật nhẫn tâm! Thật độc ác!" Hắn vừa đập cửa vừa nói, giọng điệu thương tâm như người chồng bị vứt bỏ.

"Em mở cửa ra đi! Anh không muốn ở ngoài này đâu... Vợ ơi em mở cửa ra đi"

Vũ Tâm trong nhà dùng hai tay bịt tai lại, đúng là phiền phức muốn chết.

"Anh cút về nhà anh đi" Vũ Tâm ôm con vào phòng ngủ.

"Mama lại giận papa sao?" Văn Văn ngây ngô hỏi.

"Mama không có giận papa" Cô bình tĩnh nói, thực chất cô đá hắn ra khỏi nhà cũng vì sợ hắn sẽ đụng tay đụng chân với cô.

"Vậy mama đừng nhốt papa ở ngoài nữa được không? Papa thật tội nghiệp bên ngoài rất lạnh..." Văn Văn mếu máo nói.

Bên ngoài căn trung cư của cô Mạnh Vũ vẫn đứng đó không chịu đi thì tiếng một bà mụ vang lên.

"Đây! Đây! Anh cảnh sát là tên biến thái lúc nãy ở trên sân thượng trộm đồ lót đấy" Hóa ra là bà dì hàng xóm lúc nãy đằng sau còn có một tên cảnh sát.

Mạnh Vũ đen mặt.

"Này anh cảnh sát mau bắt hắn rồi tống vào tù đi. Cứ để hắn chạy lung tung thì rất nguy hiểm" Bà dì hàng xóm cậy thế có tên cảnh sát liền hùng hổ tiến lên kéo tay hắn muốn lôi đi.

"Bà buông ra!" Hắn giận dữ gầm lớn như con sư tử, hắn không thích ai đụng chạm vào mình cả.

"Này anh! Tôi thấy anh cũng không còn trẻ không lên làm những chuyện đồi bại như vậy..." Tên cảnh sát lên tiếng dạy đời.

"Câm miệng!" Hắn hét lớn đây là lần đầu tiên hắn thấy nhục nhã như vậy. Còn chút nữa là đã xông lên đánh tên cảnh sát kia cho hả giận. Tiểu Tâm nhốt hắn bên ngoài đã làm máu hắn sôi rồi mà bây giờ lại còn tới trêu hắn.

Đúng lúc này thì Vũ Tâm bỗng mở cửa xông ra liền nhìn thấy bộ mặt cau có của Mạnh Vũ giống như muốn đánh nhau nhìn tên cảnh sát như nuốt sống.

Vậy là Vũ Tâm đành phải dùng cả tá nước miếng mà giải thích với người hàng xóm cùng tên cảnh sát kia sau đó hùng hổ kéo hắn vào nhà.

"Anh muốn đánh nhau với người ta để bị lôi lên đồn à? Anh không thấy mình phiền phức à?" Cô giận tái mặt.

"Ai bảo em không cho anh một danh phận chứ? Sao em không nói với họ anh là chồng em?" Hắn cũng tức giận hét.

"Này! Anh nhỏ cho Hạt dẻ ngủ đi" Cô lấy tay che miệng hắn lại nhìn vào bên trong phòng thấy vẫn yên tĩnh có vẻ Văn Văn vẫn đang ngủ.

"Làm thì cũng làm rồi, con cũng đã có mà không phải chồng em à" Hắn nhào tới hôn cô.

"Tiểu Tâm, anh biết em hận anh nhưng mà không phải mọi chuyện đã qua rồi sao? Chúng ta làm lại từ đầu được không em? Anh yêu em... Anh yêu em nên hãy cho anh một cơ hội được không?" Hắn mút lấy lưỡi cô an ủi.

"Nếu em muốn anh sẽ bù lại một... À không bao nhiêu đứa cũng được. Em muốn con trai hay con gái anh cũng đồng ý" Hắn vuốt ve khuôn mặt trắng ngần của cô.

Vũ Tâm thút thít lòng đau buốt như hàng tá kim châm, nhắc tới đứa bé khiến cô đau lắm... Đứa bé mới lọt lòng của cô là vì hắn mới mất.

"Lúc đó anh chỉ sợ em không cần anh nên mới dùng... Đứa bé để uy hiếp... Thật đó anh không biết sẽ như vậy. Anh yêu em, yêu em đã 14 năm rồi. Anh không muốn lại mất em nữa, như vậy anh chết mất"

Vũ Tâm im lặng không chịu nói chuyện.

"Em cũng yêu anh mà phải không? Hả như vậy em mới đồng ý sinh hạt dẻ mà phải không?"

Hắn tốc váy của cô lên trực tiếp đâm vào.

"Aaaa ưm... Đau quá!" Cô ôm chặt lấy cổ hắn.

"Tiểu Tâm anh xin lỗi xin lỗi em... Anh cũng đau lắm!" Hắn lau đi nước mắt trên mặt cô.

"Vũ em hận anh!" Nhưng cô không thể ngừng việc yêu hắn lại được, hắn tổn thương cô nhưng cô vẫn yêu hắn có phải là do cô quá ngốc nghếch?

"Được! Hận đi! Chỉ cần em ở bên anh, cho anh chăm sóc hai mẹ con em" Hắn liên tục đâm vào rút ra nơi chật hẹp ướt át.

"Vũ! Em hận anh! Hận anh! Hận anh chết đi được" Giọng cô mềm mỏng hai tay đấm vào mặt hắn chỉ là sức lực quá yếu.

"Aaaaa... Ưm...ưm.ưm.ưm....mmm" Cô cắn chặt môi dưới tựa vào ngực hắn.

Hắn liền trực tiếp phun dịch trắng vào bên trong nhân lúc cô còn đang thở dốc mệt mỏi liền lấy vật trong túi ra đeo cho cô.

"Làm vợ anh nha" Hắn đeo nhẫn vào ngón tay cô vui vẻ nói.

"Không muốn!" Cô giận dỗi nói, liệu ai sẽ cầu hôn trong tình trạng thế này chứ.

"Vì sao?" Hắn chờ 14 năm rồi không thể chờ thêm được nữa đâu.

"Không lãng mạn!" Vũ Tâm bĩu môi.

"Vậy thế nào mới lãng mạn? Là như thế này?" Hắn bế cô lên như đứa trẻ con để lưng cô quay lại với hắn sau đó không ngừng thâm nhập. Sau đó tiến ra ban công, kéo rèm cửa ra.

"Này anh làm gì vậy?" Cô giật mình sợ bị người ta nhìn thấy.

"Yên tâm sẽ không ai thấy! Mà dù thấy thì sao em là vợ anh mà... Nhìn đi" Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ lúc này cả bầu trời rực sáng như những bông hoa. Thật đẹp! Pháo hoa bay lên mà tầm ngắm đẹp nhất lại là chỗ họ đứng đây đều do hắn chuẩn bị.

"Đẹp quá! Aaaa" Hắn vẫn tiếp tục đâm vào.

"Còn nữa em nhìn đi"

Một hàng chữ đầy màu sác được xếp thành "lấy anh đi"

"Em... Đồng ý chứ?" Hắn cúi xuống hôn môi cô, thân dưới không chịu dừng động tác.

"Aaaa... Em... Đồng ý! Aaaaaa" Cô bấu chặt người hắn vô thức nói, sau đó ngất đi.

Mạnh Vũ cười nham hiểm để xem cô còn muốn trốn? Cho dù thế nào cô cũng phải là của hắn!

Vì vậy một ngày đẹp trời, hôn lễ hai người được tiến hành điều kì quặc là...

"Tên khốn! Thả em ra" Có hôn lễ nào mà cô dâu lại bị trói lại không?

"Ai bảo em dám trốn! Anh nói rồi làm lễ xong sẽ cởi trói cho em" Hắn vui vẻ ôm cô vào lòng nói.

"Aaaaa đồ khốn!" Tức chết! Tức chết cô mất