Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 49: Quá khứ kinh hoàng




Chương Hiểu tỉnh lại lần nữa. Xung quanh cô, mọi thứ vẫn đen tối và mờ nhạt như vậy. Không khí ngày càng lạnh và thứ mùi kinh dị ấy thì cứ xộc vào mũi. Cô cố thu mình vào một góc, hai tay ôm chặt lấy đôi chân đang không ngừng run rẩy. Bóng tối làm con người ta yếu đuối. Bóng tối làm ta sống thật hơn với ta. Ánh sáng ngoài kia khiến chúng ta hư ảo, mộng tưởng rồi che giấu đi quá nhiều điều. Chỉ có bóng tối mới là nơi ta sống thật nhất với chính mình.

Nhưng đối với Chương Hiểu, cô đặc biệt sợ bóng tối. Nó khiến cô nhớ lại khoảng thời gian xấu xa nhất trong cuộc đời mình.Trong suốt khoảng thời gian đó, cô hằng ngày đối mặt với sinh tử, với những giới hạn về tinh thần. Từng tiếng la hét, tiếng rê rỉ rồi những cơn ác mộng....Tất cả, tất cả...Suốt một khoảng thời gian. Bây giờ, mỗi khi nhớ lại, cô vẫn rất sợ, cực kỳ sợ. Cô sợ mọi thứ sẽ diễn ra lần nữa. Và lần này, cô tin mình không có dũng khí vượt qua được nữa. Không ai biết, Chương Hiểu hận Trình Ngạn Thâm còn bởi vì một lý do khác: trong suốt khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô, anh đang ở một nơi nào đấy, rất xa, rất xa.

Bây giờ, trong đầu Chương Hiểu chỉ có duy nhất một suy nghĩ : nếu như có anh ở đây, chỉ cần nhìn thấy anh một chút thôi, cô sẵn sàng buông bỏ mọi thứ đề chạy đến và ôm chặt người con trai ấy. Ngạn Thâm, Ngạn Thâm....trong lòng cô không ngừng gọi lên cái tên ấy. Chưa bao giờ, cô khao khát nhìn thấy anh hơn lúc này. Cảm giác cô đơn, nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức, cái ranh giới giữa sống và chết này....Tất cả bủa vây cô. Nó làm cô sụy đỗ. Cứng rắn, vẻ ngụy trang bên ngoài có còn là gì. Bây giờ, cô mới biết, thì ra từ bao lâu nay, cô chưa từng hết yêu anh. Hận ư, phản bội ư...mọi thứ chẳng phải cũng là một cách để cô ghi nhớ hình ảnh của anh sao.

Bỗng có một tiếng nói vang lên. Trong căn phòng kín và cách âm như thế này lại vang vọng rõ nét:

- Chúc mừng cô đã tỉnh lại bác sĩ Chương?

Tiếng nói làm Chương Hiểu tỉnh lại. Thoát khỏi những hư ảo và suy nghĩ mơ hồ. Trước mặt người khác, cô mãi là cô. Một Chương HIểu mạnh mẽ, một Chương HIểu thành công và tài giỏi

- Tôi không ngờ anh cũng chơi trò chơi ấu trĩ này?

Không nói thì không biết, giọng cô khàn đặc đến như vậy. NHưng khí thế và sự sắc lạnh trong giọng nói vẫn không thể nào ẩn dấu.

- Ấu trĩ sao?

Hắn trầm tư một chút rồi bật cười

- Nhưng mà tôi thích, biết làm sao đây.

Hung thủ nói chuyện với cô bằng giọng thật của mình, không qua xử lý âm thanh. Như vậy, có nghĩa là:

- KHông cần tỏ ra ngạc nhiên. Gỉa tạo quá bác sĩ Chương à. Không phải từ lâu cô đã nghi ngờ tôi rồi sao?

- Dương Nguyên. Không phải chính anh cũng muốn tôi biết là ai sao? Trong trò chơi này, ngay cả anh cũng giả tạo đấy thôi.

- Hahahaha....Tiếng cười vang lên. Có phần nào đắc ý và ghê rợn.

- Đúng là tri kỷ khó gặp. Chương Hiểu ơi, Chương Hiểu, tôi ngày càng thích cô đấy.

- Tôi thì... Chương Hiểu dừng lại một chút. Một trong những nghệ thuật nói chuyện và điều khiển tâm lý nhân vật chính là sử dụng những cách nói lấp lửng, hàm ý khiếnđối phương không ngừng tò mò, không ngừng suy đoán ý nghĩ của mình

- Tôi thì... không có một chút hừng thú nào với anh cả.

- Vậy sao? NHưng tôi lại đặc biệt hứng thú với lai lịch của cô.Hai mươi bốn tuồi từ Trung Quốc sang Mỹ học thạc sĩ chuyên ngành tâm lý hành vi. Hai mươi lăm tuổi công bố luận văn đầu tiên về việc phản ánh hành vi bằng tiềm thức. Hai mươi bảy tuổi, lấy bằng tiến sĩ tâm lý học tội phạm. Hai mươi tám tuổi trở về Trung Quốc, làm giảng viên đại học Q, chuyên gia phân tích tâm lý cho cảnh sát...Cầm bảng lai lịch của cô tôi cũng phần nào cảm thấy tự ti đó.

Chương Hiểu bật cười. Nụ cười của sự mỉa mai, chế giễu

- Anh mà cũng biết tự ti sao? Một người cuồng vọng đến phi nhân tính như anh mà cũng tự ti thì trên đời này làm gì còn hai chữ tự tin nữa hả?

- Đúng là sắc xảo. Nhưng Chương Hiểu này, tôi có một thắc mắc muốn hỏi cô. Trong suốt khoảng thởi gian tử hai mươi sáu tuổi cô đã ở đâu và làm gì? Không biết sao, tôi tìm hoài mà vẫn không thấy tư liệu ấy?

Tim Chương Hiểu đập chậm một nhịp. Đôi tay cô bắt đầu run lên. Cố kìm nén, nắm chặt lại nhưng làm sao vẫn không kiềm được sự sợ hãi.

- Lần cuối cùng có người nhìn thấy cô chính là bệnh viện tâm thần? Cô vào đó làm gì vậy?

Giọng hắn trở nên đặc biệt rõ ràng và khiêu khích.

- Hay là tôi đoán một chút nha.... Để xem, nếu vào nơi đấy thì một là bác sĩ hai là bệnh nhân tâm thần. Nhưng nếu là bác sĩ thì sao không ghi nhận được việc cô thực tập hay lâm sàng. Vậy thì...vậy thì...Cô là bệnh nhân tâm thần sao?