Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 50: Căn phòng




- Cô là bệnh nhân tâm thần sao...?

Chương Hiểu nghe thấy tiếng gì đó vỡ. Rất nhẹ nhưng lại vô cùng đau đớn. Cô không biết đó là gì và cũng không muốn biết. Câu nói ấy đánh bật mọi thứ trong cô, nó làm nứt toạc một quá khứ đau khổ mà suốt đời cô muốn che giấu.

- Dương Nguyên ơi, Dương Nguyên à. Anh đang chơi trò chơi tâm lý với tôi à? Bệnh nhân tâm thần sao? Anh có thấy nực cười không?

- Bác sĩ Chương tài cao học rộng không biết đã nghe đến câu nói này chưa : Mọi việc dù khó tin đến nhường nào nhưng nếu nó hợp lý thì cũng chính là sự thật.

- Sự thật? Tôi không nghĩ những người như anh tin vào hai chữ ấy.

- Nói cô hiểu tôi quả là không sai mà? Nhưng hình như cô chưa trả lời tôi thì phải. Cô có phải bệnh nhân tâm thần không? Nói thật, dù thế nào đi nữa , tôi vẫn hy vọng cô...chính là mắc bệnh tâm thần.

Tay Chương Hiểu không ngừng run lên. Sự run sợ lan tỏa khắp người cô. Có những giới hạn bạn không thể nào chịu đựng được. Chương Hiểu chưa bao giờ suy nghĩ đến nếu mọi việc được công bố cô sẽ ra sao? Sẽ sống như thế nào? Cô chưa bao giờ suy nghĩ đến?

- Cô biết vì sao không?

Dương Nguyên không ngừng ở đó. Hắn thấy rõ sự run sợ trên gương mặt cô, thấy rõ sự áp chế trong con người cô. Điều đó làm hắn cực kỳ hứng thú. Giết người giờ đây không còn gợi cho hắn quá nhiều khoái cảm. Dần dần, hắn nhận ra hành hạ tinh thần một người cho đến khi người đó héo mòn và chết đi, đó mới là sự chiếm đoạt thật sự. Và Chương Hiểu chính là người mà hắn muốn.

- Bác sĩ Chương cao cao tại thượng như vậy thì ra cũng là một bệnh nhân tâm thần. Chương Hiểu à, cô có khác gì với tôi sao?

Chương Hiểu tức giận. Sự giận dữ sinh ra từ nỗi sợ hãi. Nhưng cô biết bây giờ phải bình tĩnh. Cuộc chiến tâm lý còn rất dài. Người mất kiểm soát đầu tiên chính là kẻ thua cuộc.

- Anh muốn biến tôi thành vị cảnh sát thứ hai chết trong lo lắng sợ hãi sao? Anh nghĩ những lời anh nói ai sẽ tin? Có chứng cứ gì không? Một kẻ cuồng loạn như anh dù có nói sự thật đến nhường nào thì chỉ cần một bản báo cáo của tôi ghi vài chữ: bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng cùng tâm thần phân liệt thì mọi thứ chẳng phải là công cóc rồi sao?

- Cô nói ai mắc bệnh hoang tưởng hả? Hắn tức giận, quát mạnh vào bộ đàm. Tiếng rống giận cùng với tiếng rè rè vang lại tạo nên một âm thanh khó chịu.

- Dương Nguyên, tôi khuyên anh không nên chơi trò chơi tâm lý với tôi đâu. Anh còn quá non trẻ để đấu tâm lý với một tiến sĩ tâm lý đó.

- Vậy sao? Được, vậy tôi xem cô có thể chịu đựng đến chừng nào? Bác sĩ Chương, cô cố mà thưởng thức món quà tôi tặng cô đi.

Vừa dứt lời, ánh đèn trong phòng bật sáng. Sau một khoảng thời gian dài trong bóng tối nay lại tiếp xúc đột ngột với ánh sáng ở cường độ cao khiến mắt Chương Hiểu đau đớn. Nhưng rồi, so với những gì cô nhìn thấy trước mắt thì đau đớn có là gì.

Trước mắt cô, không ngay trên đầu cô, một thi thể được cắt rời ra. Đầu, thân, tay , chân...Tất cả đều được treo ngay ngắn lần lượt ở các góc phòng. Chương Hiểu còn thấy rõ những giọt máu không ngừng chảy xuống từ những bộ phận ấy.

Những bộ phận ấy, hoàn toàn trần trụi. Chỉ vài giây thôi nhưng Chương HIểu biết, những bộ phận ấy không hoàn toàn là thật. Chân, bộ phận sinh dục, và đầu là thật. Còn hai tayvà thân người là silicon. Cuối cùng cô cũng biết được hình người còn lại dùng cho việc gì. Không ngờ, hắn biến thái đến mức này.

Cô không la lên, không hét toán mà im lặng. Sự im lặng đến đáng sợ. Cô biết, hắn vẫn còn đấy, đang theo dõi mọi cảm xúc cũng như hoạt động của cô. Chính vì thế, cô không ngừng nhắc nhở mình bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Nhưng ngay đến cả CHương Hiểu cũng không biết, cô có thể chịu được đến bao giờ.

- Anh nghĩ có thể làm tôi hoảng sợ bằng những thứ này sao? Giọng cô lạnh đến cực điểm, đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía trước

- Sợ hay không trong lòng cô tự hiểu. Nhưng nói cho cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Hahaha

Nói rồi, đèn trong phòng vụt tắt. Tất cả lại chìm vào bóng tối.