Nếu Em Là Của Anh

Chương 14




From C.O: Đầu tiên, gửi một lời xin lỗi chân thành nhất tới những ai đã và đang đọc fic của C.O. Vừa mới hứa hẹn cùng mọi người sẽ không bao giờ post fic muộn xong lại thất hứa ngay sau đó được, au hiện tại đang cảm thấy rất khó chịu và thất vọng vào bản thân mình. Nhưng cũng mong mọi người thông cảm cho cái hoàn cảnh khốn khổ khốn nạn hiện tại của au. Au KHÔNG THỂ ra ngoài, vì thế cũng không thể gặp con poster để mà đưa fic cho nó. Thực sự đôi lúc nghĩ chính mình cùng nó sắp phát điên vì ức chế không thể gặp nhau… Mà thôi, chuyện này cũng chẳng có gì hay để nói cả. Một lần nữa thực sự xin lỗi các reader yêu quý vì sự chậm chễ đáng trách này, mong mọi người đều hiểu, đều thông cảm cho au.

Yêu mọi người rất nhiều:

Cobra W4 C.O

*Live for Tao, die for Tao*

**********

Chan Yeol gạt vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt tái nhợt của cậu, vuốt nhẹ lên đôi má gầy chằng chịt những vết xây xước… Giải phẫu kết thúc, thời gian thuốc mê tan cũng đã hết ấy vậy mà cậu rất “ngoan cố” không chịu tỉnh lại khiến anh lòng dạ cồn cào suốt một ngày nay, ăn gì cũng có thể nôn ra… Đầu óc đau buốt cũng vì thế mà nghiêm trọng hơn, nhưng anh thực sự muốn chờ tới lúc cậu tỉnh lại để còn cốc vào cái đầu ngu ngốc ấy, mắng vào đôi tai ngờ ngệch ấy và để còn hôn lên đôi môi yêu thương ấy… Cho tới giờ nghĩ lại tất cả, Chan Yeol thực hận thù chính bản thân mình, tại sao anh luôn là người mang đau khổ tới cho cậu thế này? Đan nhẹ năm ngón tay mình vào bàn tay cậu, anh nhẹ nhàng hôn lên đó, nước mắt lăn dài xuống khóe môi…

-Chúng ta đã an toàn rồi, Baek Hyun… Em còn không mau tỉnh lại? Đồ ngốc này, vì sao lại làm như thế?

Cánh cửa đột nhiên bật mở khiến anh bất giác quay ra. Nhìn vào hai gương mặt đang xầm xì trước mắt mình mà lòng lại quặn thắt… Anh nuốt khan trong cổ họng mình…

-Hyung? Họ không nói gì khác thường đấy chứ?

-…_Kyung Soo vì câu nói ấy mà liếc nhẹ về phía Jong In cầu cứu.

-Tại sao lại im lặng?_Giọng nói của anh tới đây âm lượng đã tăng lên rất nhiều_ Hai người đã nghe được cái gì? Bọn họ nói gì về Baek Hyun? Hai người nói đi! MAU NÓI ĐI!

-Chan Yeol…_Jong In ngập ngừng nhìn vào gương mặt anh.

-Cái gì? Cậu mau nói đi…

-Bác sỹ chịu trách nhiệm cho cuộc phẫu thuật của cậu ấy nói rằng… Baek Hyun…

-KHỐN KIẾP! CẬU ẤP ÚNG CÁI GÌ? NÓI ĐI!!!!!!_ Chan Yeol vươn tay nắm lấy cổ áo của Jong In mà kéo xuống, gằn giọng.

-Baek Hyun bị tổn thương não rất nặng, cậu ấy có tỉnh lại hay không, có nhớ được chúng ta hay không đều là những chuyện chưa thể chắc chắn được…

Anh mở lớn hai mắt, trái tim gần như lại bị bóp nghẹt một lần nữa… Cậu và anh mới bắt đầu tình yêu chưa đầy một tháng, mới bắt đầu cuộc sống có nhau chưa đầy 30 ngày, vậy mà đã thành ra như thế này sao? Người ta vẫn nói thử thách tạo nên tình yêu vĩnh cửu. Nhưng thực sự có cần thử thách anh và cậu tới nhường này chứ? Nếu hiện tại cậu không tỉnh lại, anh biết làm sao? Mà giả như cậu tỉnh lại, không còn nhận ra anh thì anh biết làm thế nào đây? Chan Yeol không muốn nói, không muốn nghĩ thêm một chút nào nữa liền quay lại siết chặt lấy tay cậu, nước mắt lại lăn dài không tự chủ được…

-Em tin Baek Hyun sẽ tỉnh lại… Em ấy… sẽ không quên em đâu…

Giọng nói nghẹn ngào cùng với đôi vai run rẩy của anh khiến trái tim Kyung Soo cũng trở nên đau đớn… “Tại sao tình yêu của hai đứa nó lại gian truân như thế?” Khẽ quay lại vùi mặt vào vai Jong In, lắc đầu liên tục bất lực. Chuyện Baek Hyun có tỉnh lại hay không, có còn nhớ trọn vẹn ký ức hay không thì không ai có thể biết được, nhưng niềm tin mà Chan Yeol đang xây dựng thật vững chãi… đồng thời cũng rất mong manh. Nhưng người tác động lên niềm tin ấy lại nằm bất động thế kia. Tương lai rồi ai có thể nói trước được điều gì?

*****


-Ăn trưa, Xi Lu Han…

Anh vừa ngẩng đầu dậy khỏi cái máy tính liền thấy Oh Se Hun đang chễm trệ ngồi ở ghế bên cạnh, trước mặt là hai xuất ăn trưa nóng hổi… Tự nhiên coi như không thấy gì, anh lại quay đầu vào làm việc… Sau đó là tiếng thở dài của SeHun cùng tiếng dao dĩa chạm đĩa, tiếng nhai thịt bò chóp chép của cậu ta khiến Lộc Hàm khẽ cau mày rồi quay lại, lớn tiếng…

-Cậu không thể xuống canteen hay mang về phòng ăn sao?

-Thịt bò hôm nay thật ngon a~

Máu não dồn tới đỉnh, anh cắn chặt răng kiềm nén tức giận quay lại với cái máy tính… Rất im lặng một hồi lại nghe thấy tiếng cậu ta…

-Lulu thế nào rồi?

-Lulu nào?_Kiềm chế.

-Anh biết là Lulu nào mà… Hai người “sống” cùng nhà có “hòa thuận” không?_SeHun buông nĩa xuống, nhìn anh, cười.

-Nhà tôi không có ai tên là Lulu hết…_ Lộc Hàm chẳng thèm quay lại, lạnh nhạt lên tiếng.


-Oh vậy sao?_ Giọng cậu giễu cợt vang lên_ Nếu anh nói vậy có lẽ nó lại “gây nhau” với anh rồi hả?

Lộc Hàm tới đây không nhịn nổi nữa liền tắt bản thảo đang soạn đi, quay lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

-Cậu hiện tại là muốn gì?

Lộc Hàm anh xin thề, cậu ta mà nói muốn đeo bám anh, anh liền giết cậu ta ngay tức khắc… Nhưng đáp lại câu hỏi của anh chỉ là…

-Muốn anh dừng tay ăn trưa nha…

*****

Không khí Despia hôm nay tới cuối ngày triệt để được thay đổi bởi một sự việc rất chi là “đáng mừng”… Cô phó giám đốc công ty đối tác không biết đã nghĩ gì mà lại gửi cho thư ký Hoàng một lời mời rất “đằm thắm” tới nhà nàng dự tiệc… Từ xưa tới này, chuyện các cô gái vì giám đốc mà điên đảo thì không còn gì lạ nữa. Nhưng chuyện để mắt tới thư ký Hoàng thì đây là lần đầu tiên. Ai mà chẳng biết thư ký Hoàng tuy có đẹp trai, năng lực thật nhưng mà là dạng người rất đáng sợ nha. Rất ít nói, ít biểu lộ cảm xúc, cơ bản có thể so sánh giống tảng băng trôi đã nhấn chìm tàu Titanic… Ấy vậy mà không biết đã vì cái gì mà lọt vào mắt xanh của một mĩ nữ hoàn hảo như nàng ta a… Chuyện này đã lan truyền khắp công ty chỉ trong vài phút cuối trước giờ tan tầm, tốc độ so với bệnh đậu mùa thì chỉ có hơn, không có kém. Người này truyền tai người kia, nhân viên này email cho nhân viên kia, nhưng khi tới được tai hắn thì đã là gần nửa đêm… Nhất Phàm trên mặt không có một loại biểu tình gì, cứ thế dò hỏi đường tới nhà nàng phó giám đốc kia thì đã thấy ầm ĩ từ ngoài sân, người này loạng choạng, người kia say xỉn… Nhíu mày lại vì không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng khi hắn vừa nhìn lên ban công lầu hai, mọi suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt khi nhìn thấy cậu đang dựa lưng vào lan can, đôi môi thì đang nằm trên má một cô gái tóc vàng hoe nào đó, cười tình… Nhất Phàm trong vài giây ngây người lại bởi những dòng khí nóng ào ạt chảy khắp cơ thể, vài giây sau liền nắm chặt lấy bàn tay lại, trở lại chiếc xe của mình đang đỗ bên đường rồi nhìn không dứt lên tầng hai. Tử Đào cùng cô nàng kia không biết nói chuyện gì mà khiến cả hai cười không dứt, cậu hiện tại đang là ăn tất cả những gì cô ta mang tới, uống tất cả những gì cô ta rót ra… Nhất Phàm tới đây liền nghiến chặt răng, lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra… Chăm chăm nhìn vào vẻ mặt đang bối rối của cậu, hắn nắm chặt vôlăng trước mặt…

-Alô?

-Tử Đào… Em đang ở đâu vậy? Tại sao lại ầm ĩ tới vậy?

-Ah… Em đang ở bữa tiệc của một người bạn thôi…_Tử Đào uống cạn ly rượu trên tay, thành thật nói.

-Vậy sao? Hiện tại không có ai đang ở gần tán tỉnh tình yêu của anh đấy chứ?

Tử Đào tới đây liền liếc nhìn cô gái kia trong vài giây rồi bình thản nói.

-Không có…

Nhất Phàm cảm giác như máu trong người mình gần như đã sôi sùng sục tức giận. Nói dối? Cậu đã nói dối hắn bao nhiêu lần rồi? Thật cố gắng kiềm chế mình khỏi cảm giác phát điên vì bị phản bội, hắn cố nói thật nhanh…

-Ừ vậy thôi, em cứ vui chơi đi…

Buổi tiệc kéo dài tới hơn 2 giờ đêm mới tan. Nhất Phàm dù phải chờ rất lâu mới thấy cậu ra nhưng là lại tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn rất muốn… giết người. Cô nàng kia khoác tay Tử đào ra tới tận cổng, trước khi lên chiếc xe của mình còn níu lấy cậu hôn nhẹ một cái lên môi. Tử Đào chẳng những không gạt ra mà còn đưa tay ôm lấy vai nàng một cái, cười tuơi như hoa… Trái tim cùng tình yêu dành cho cậu bỗng chốc bị cơn ghen che phủ mờ mịt. Hắn đã yêu cậu biết bao nhiêu, đã tin tưởng cậu biết bao nhiêu, đã vì cậu mà thay đổi bao nhiêu vậy mà con người này trong trái tim vẫn còn chỗ dối lừa hắn ư? Liếc nhìn cậu đã đi bộ một đoạn khá xa sau khi tiễn cô gái kia, Nhất Phàm không thể kiềm chế liền lao ngay về phía cậu rồi chặn Tử Đào lại… Hắn bực bội mở cửa xe khi cậu đang nhíu mày vì ánh đèn pha sáng chói đang rọi vào mắt rồi chẳng nói chẳng rằng kéo tay cậu, mạnh bạo lôi vào xe mình… Tử Đào tới đây mới nhận ra hắn nhưng vì thấy những hành động tức tối đó mới mau chóng lên tiếng.

-Nhất Phàm! Anh làm gì ở đây vậy?

Tiếng động cơ gầm lên trong đêm, lao vút trên mặt đường rất rõ ràng khiến Tử Đào chột dạ nhìn vào gương mặt hắn… Rất lạnh lùng, rất cay nghiệt mà xen lẫn với vài nét tổn thương trong ánh mắt lấp lóa đèn đường… Đây là loại biểu tình hắn chưa từng thể hiện với cậu bao giờ nên trong lòng Tử Đào hiện tại thấy đôi chút hoảng loạn…

-Nhất Phàm! Anh làm sao vậy?

Câu nói thứ hai bị bỏ ngỏ giữa chừng khiến cậu bối rối vì chính bản thân mình nên sau đó lại quyết định im lặng… Rất nhanh sau đó, chiếc xe đỗ lại trong gara của hắn. Cánh tay của Tử Đào lập tức bị mạnh bạo lôi vào trong nhà hắn. Khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc đôi môi cậu đau nhói vì một vết cắn thật mạnh từ hắn, đầu lưỡi dẻo dai len lỏi trong khoang miệng cậu mà bá đạo cắn nút. Máu từ môi dưới của cậu vương vào trong nụ hôn khiến hắn gần như phát hỏa… Mạnh mẽ đem áo khoác ngoài của cậu lột bỏ, hắn đẩy cậu áp vào tường, luồn tay túm chặt lấy tóc cậu mà quay cuồng trong nụ hôn của mình…

-Uhm~…Nhất…Nhất Phàm…Đừng…Uhm~…

Tử Đào khẽ run lên vì sợ hãi cái loại biểu tình này của hắn. Cậu nắm chặt tay hắn mà đẩy ra, còn chưa kịp lấy lại nhịp thở sau nụ hôn kia hắn đã liền lao vào. Như một cơn bão giận dữ mà cuốn phăng chiếc áo sơmi trắng trên người cậu… Luồn tay vào sau gáy Tử Đào, thô bạo kéo ngược về phía sau khiến đường cổ quyến rũ hiện ra ngay trong tầm mắt, Nhất Phàm thở gấp mà nút mạnh lên đó… Hoang mang vô hạn vì sự điên loạn của người trước mắt nhưng lại chẳng thể có một giây để lên tiếng, cậu chỉ còn có thể phả vào tai hắn từng tiếng rên rỉ gấp gáp cùng một vài lời lẽ rời rạc khi Nhất Phàm cắn mạnh lên cổ cậu…

-Nhất Phàm… Ahhh~… Đừng làm thế… Ahhhhh~… Đừng cắn… Arghhh~~~… Đau… Nhất Phàm… Đừng…

Toàn thân nóng rực lên vì cơn giận dữ, vì những lời rên rỉ gợi tình và vì cơ thể quyến rũ bên dưới khiến tai hắn gần như ù đi… Nhưng lý trí tức giận ngày hôm nay lớn hơn tất cả mọi thứ… Nhất Phàm đẩy ngã cậu trên sofa rồi tự đem chiếc áo sơmi trên người tháo bỏ… Trong một giây hắn đã sững lại khi thấy gương mặt hoảng sợ của cậu bên dưới… Nhưng rất nhanh đã vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ mà lao vào người cậu chiếm đoạt. Cậu là của hắn, chỉ có thể là của một mình hắn… Dây lưng bị hắn thô bạo rút ra khiến mắt Tử Đào đột nhiên cay xè… Đây là lần thứ hai hắn làm chuyện này với cậu, là lần thứ hai hắn cưỡng bức cậu. Vậy mà trước đây cậu đã từng nghĩ hắn nếu không say sẽ là một con người đàng hoàng ư? Thật sai lầm… Hắn trước sau gì chỉ muốn chuyện này, tình yêu với hắn là nghĩa lý gì chứ? Bất lực hét lên thật lớn khi hắn xâm nhập vào bên trong cậu bởi một cú đẩy rất mạnh. Tử Đào hiện tại muốn buông xuôi tất cả mà nhắm mắt cho qua đêm dài, nhưng trái tim cùng với cơ thể đều đồng loạt bị hắn giày vò mạnh bạo. Cậu cắn chặt răng mình, cố gắng không để thoát ra bất cứ âm thanh nào khỏi bờ môi. Đau đớn cứ thế chất chồng lên nhau mà kéo đến… Nhất Phàm đưa đẩy thật mạnh mẽ, gần như muốn đem cậu giết chết chứ không phải yêu thương. Nhưng sự im lặng ở dưới khiến tim hắn gần như trùng lại. Hắn nói hắn rất ghét sự yên tĩnh chính là sự thật… Nhưng hiện tại lại bị sự yên lặng từ phía cậu làm cho đau nhói… Đột ngột dừng xâm chiếm cậu, hắn gục mặt lên khuôn ngực trần đẫm mồ hôi phía dưới mà khẽ lên tiếng, gần như là đã khóc…

-Tại sao lại làm vậy với anh? Vì cái gì mà lừa dối anh? Với tình yêu này anh không đủ chân thành sao, Tử Đào?

-Anh nói cái gì? Lừa dối?

Tử Đào vốn đã rất giận hắn vô cớ hành hạ mình nhưng nghe tới đây đã lập tức chuyển thành tức giận ngào ngạt. Cậu lừa dối hắn hồi nào?

-Cùng cô nàng tóc vàng kia ôm hôn, chuyện trò vui vẻ vậy mà nỡ lừa dối anh sao? _Hắn gào lên, cảm giác trái tim đau đớn kinh hoàng._Tại sao có thể làm thế với anh, huh? Anh cái gì cũng là vì em mà thay đổi, suy nghĩ cũng chưa từng có ai khác ngoài em, vậy mà em có thể làm thế sao?

-Anh im đi!_Tử Đào hét lớn chặn câu nói của hắn lại. Vừa tức vì hắn theo dõi mình lại vừa xúc động vì những lời nói của hắn nhưng có lẽ cũng vì thế mà thực thấy khó chịu khi hắn nghĩ cậu đã phản bội tình yêu này_ Ai lừa dối anh? Cô gái đó là bạn cùng lớp với tôi, vô tình nhờ công việc mà gặp lại. Đây cũng là bữa tiệc độc thân cuối cùng của cô ấy trước khi kết hôn, vài ba nụ hôn xã giao thì có gì đáng nói chứ? Anh gào cái gì mà gào?

Một khoảng không im lặng trước khi hắn kịp nhận ra mình gần như đã cư xử như một kẻ điên. Nhìn sâu vào đôi mắt cậu, hắn biết cậu đang nói sự thật nên trong lòng đột nhiên muốn bật khóc lại vừa muốn bật cười… Muốn khóc vì hạnh phúc, muốn cười cũng vì hạnh phúc… Cậu đối với hắn cũng hệt như hắn đối với cậu, phải không? Tử Đào nhìn lên gương mặt nực cười bên trên mà cơn tức bị thổi bay sạch không còn chút gợn trong lòng… Chung qui ra vẫn là hắn điên vì yêu cậu sao? Bật cười trước mặt hắn rồi đem đầu hắn kéo sát vai mình, ôm lấy…

-Đồ ngốc! Anh đã lo lắng gì chứ?

-Anh đã nghĩ em không yêu anh…_Hắn níu lấy bờ vai cậu, siết chặt.

-Chỉ vì đã hôn cô gái kia?

-Cũng vì em chưa từng nói yêu anh nữa…

-Anh muốn nghe sao?

-Đương nhiên muốn rồi…_Hối hận hôn lên những vết cắn thô bạo của mình trên vai cậu, hắn gật nhẹ đầu.

-Em nói với anh những lời này là đã chấp nhận bước qua ranh giới rào cản của chính mình… Vì thế, nếu sau này anh cảm thấy mình sẽ phản bội em thì hãy nói trước, chúng ta sẽ kết thúc ở đây. Em không muốn vì bất cứ một người nào mà đánh mất tất cả những ranh giới của mình…

-Anh mãi mãi chỉ có mình em, Tử Đào…

-Vậy thì căng tai ra mà nghe cho rõ…_Tử Đào kéo tầm mắt hắn vào gương mặt mình, chậm rãi nói_… Nhất Phàm! Em yêu anh…

Hắn thực có cảm giác như mình vừa đạt được một dấu mốc nào đó rất quan trọng trong đời khi ba chữ ấy thốt ra từ đôi môi cậu… Mỉm cười thật thoải mái, hắn hôn lên đôi môi rướm máu bên dưới, lần này rất dịu dàng mà ôm lấy cậu…


End Chương 14