Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 16: Đưa đi hỏa táng rồi




Vài y tá đi tới, nhìn thấy chỗ ngực Tần Thanh Thủy chảy máu không ngừng, cũng không quan tâm gì nữa, vội, cởi quần áo cô ra, dùng gạc bó chặt miệng vết thương, để ngăn chảy máu.

“ái chà, cô gái này trên người có thật nhiều vết thương…” Một y tác nhìn thấy những vết thương trên người Tần Thanh Thủy, cô cẩn thận kéo quần áo ra thêm một chút, mắt kinh ngạc trừng to: “Trời ơi, cô gái này bị ngược đãi gì sao? Sao trên người không có chỗ nào lành lặn.”

Lực chú ý của Lục Ngôn cũng vội vàng rơi trên người Tần Thanh Thủy.

Y tá lộ ra cánh tay và vai cô, da phía trên không còn trắng nõn mượt mà nữa, mà tràn đầy vết thương xanh tím, vô cùng xấu xí, là làm người ta kinh ngạc.

Những vết thương này, làm sao mà có?

Lục Ngôn sững sốt, suy nghĩ trong đầu càng thêm hỗn loạn, thương tích nhiều thế này, không thể nào là tích lũy một hai ngày, anh khẳng định, là bị tra tấn ngược đãi thời gian dài…

Là ai? Là ai đối xử với cô ấy như vậy?

Bác sĩ cũng nhanh chóng chạy tới, đưa Tần Thanh Thủy lên giường phẫu thuật, đẩy vào phòng cấp cứu, cửa lớn đóng chặt lại.

Lục Ngôn thất thểu đứng ở cửa phòng phẫu thuật, ngón tay ướt át dinh dính, anh rũ mắt nhìn, toàn là máu tươi.

Đều là máu của Tần Thanh Thủy, là máu chảy ra từ miệng vết thượng của cô ấy.

Lục Ngôn bất lực khom người, ngồi trên ghế lạnh lẽo.

Trong lòng bị sợ hãi và hoảng loạn xâm chiếm, trong đầu anh toàn là hình ảnh Tần Thanh Thủy cả người đầy máu, đối với anh mà nói dáng vẻ khi nói những lời từ biệt đó, bi ai làm người ta đau lòng…

Anh có phải thật sự đối xử với cô quá quá đáng không?

Cho nên cô mới trở thành dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy, thậm chí, lúc đó đối diện với cái chết, căn bản không có chút do dự nào.

Vì cô sớm đã xem chết như một sự giải thoát.

“Tần Thanh Thủy…” Lục Ngôn che mặt, đau khổ lại hối hận.

“Ngôn, xảy ra chuyện gì?” Tần Tâm Liên vội vàng chạy tới, thấy vết máu dính trên người Lục Ngôn, kinh hô: “Ai ya, trên người anh sao lại nhiều máu như vậy? Chị em đâu, chị ấy thế nào…”

“Cô câm miệng!” Lục Ngôn che mặt, lạnh nhạt mở miệng: “Câm miệng cho tôi, đừng nói chuyện với tôi, đừng tới làm phiền tôi!”

Tần Tâm Liên sững sốt, tủi thân bi thương nói: “Ngôn, em chỉ là quan tâm…”

“Tôi kêu cô câm miệng!” Lục Ngôn trong lòng rất rối, vừa hoảng vừa loạn, ngoại trừ chuyện của Tần Thanh Thủy, anh không muốn nghe thấy bất kỳ giọng nói nào.

Tần Tâm Liên ngây ngốc, im lặng mím môi, trong lòng, tràn đầy oán hận.

Tiện nhân Tần Thanh Thủy này, muốn chết còn kéo lên Lục Ngôn, đều trách tiện nhân đó, nếu không phải vì cô, Lục Ngôn sao lại hét lên với cô ta như vậy!

Mau chết đi, tiện nhân!

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

Bác sĩ khuôn mặt tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi, anh Lục, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”

Lục Ngôn khuôn mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bác sĩ đó, mỗi chữ đều tràn đầy lạnh lùng: “Anh nói gì?”

Bác sĩ rùng mình một cái: “Thật sự rất xin lỗi, bệnh nhân không thể…”

“Nói bậy!” Lục Ngôn đứng phắt dậy, khí thế hung ác lạnh như băng hướng về phía bác sĩ đó.

Hai chân bác sĩ mềm nhũn, trực tiếp bị dọa ngồi phịch trên mặt đất.

Lục Ngôn trực tiếp thô bạo đẩy anh ta ra, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Anh không tin người phụ nữ đó đã chết.

Nhất định là những người này đang lừa anh, là người phụ nữ đó đang lừa anh.

Cô không phải luôn muốn đi sao? Bây giờ đang diễn một vở kịch này, muốn trốn đi!

Anh sẽ không tin cô đã chết, anh phải tự mình vạch trần cô…

Đi vài bước vài phòng phẫu thuật…

Trên giường phẫu thuật trắng như tuyết, Tần Thanh Thủy yên tĩnh nằm đó.

Máu tươi thấm ra trước ngực, vô cùng chói mắt.

Trong đầu Lục Ngôn nổ ầm một tiếng, ý thức vào giờ phút này trở nên trống rỗng, anh cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong mắt anh, chỉ có một màu đỏ thảm thiết.

Thân thể mềm nhũn quỳ trên mặt đất, anh thoáng chốc mất đi toàn bộ sức lực.

Người phụ nữ đó, thật sự chết rồi…

“Ngôn, anh đừng như vậy.” Tần Tâm Liên đau lòng ôm chặt anh, quay đầu khẽ phân phó y tá: “Xin hãy mang thân thể…của chị tôi đi đi, đi đến một nơi yên tĩnh.”