Nếu Không Là Của Anh, Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết!

Chương 25






Vậy là họ đến phòng bệnh thăm nó, nghe Kỳ kể xong thì nó cũng ôm bụng cười lên cười xuống, cười chảy cả nước mắt làm cả lũ đến thăm đỏ hết cả mặt. Bỗng nó chìa tay ra.
- Hả?
Cả 5 người đến thăm mắt chớp chớp muốn hỏi nó muốn gì thì nó mỉm cười toe toét.
- Mấy người toàn đại gia mà keo kiệt vậy? Đến thăm bệnh nhân mà cũng không mang hoa quả cho là sao?
- Để em kêu người mang đến.
Nói rồi Ren gọi người mang tới, trong lúc chờ thì Ran và Rin tiến đến. Ran nhìn nó.
- Chị không sao chứ?
- Chị Nhi là chị bị thật hay giả vậy?
- Cái đó….
Nó cười trừ và đang rủa thầm: “Sao con nhỏ Rin này lúc nào cũng phá đám kịch của mình thế nhỉ? Nó muốn đóng vai thám tử phá án và biến mình thành tội phạm sao?” Thấy vậy mọi người nghi hoặc quay qua Ren thì cu cậu cũng cười trừ.
- Tại lúc đó em thấy lo lắng quá mà chị ấy cũng chảy máu nữa nên…..
- Máu của bọn nó hay của chị ấy? Chí ít anh cũng nên để ý chứ?
- Trần Ngọc Nhi……
Cả bọn nhìn nó thì nó mắt chớp chớp, vẻ cute xin tha mạng. Nó quay qua Kỳ.
- Là thẳng nhóc này bắt đầu trước mà?
- Thế tự dưng chị không giả vờ xỉu thì em có thành công không hả?
Kỳ cãi lại thì lúc này ba anh em kia rượt nó và Kỳ khắp cả phòng. Nó thì cứ chạy và tránh lấy Kỳ làm bia đỡ đạn. Kevin đứng nói chuyện với hắn.
- Chắc cậu đã thịt vợ tôi rồi nhỉ?
- Cậu quan tâm sao?
- Không hẳn, trước sau gì cô ấy cũng là vợ của tôi thôi.
Kevin cười đắc ý. Bỗng nó ôm bụng kêu đau. Ran nhìn nó.
- Chị lại giả vờ sao?
- Chị hai…..
Kỳ đã nhận ra không phải cậu bế nó nằm trên giường và gọi bác sĩ tới. Một lúc sau.
- Cô Trần không sao chỉ là do vận động mạnh sau một thời gian dài thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe. Với lại cô từng bị thương ở vùng bụng sao?
- Vâng, chị ấy từng bị chấn thương mạnh ở bụng.
- Có lẽ là do từ vết thương trong quá khứ nữa. Vậy tôi xin phép, mọi người hãy chăm sóc tốt cho cô Trần.
- Vâng cảm ơn bác sĩ.
Họ cúi đầu, nó chạm vào bụng mình thì thấy máu nhưng nó đã đắp chặn nên mọi người không thấy. Kevin nhìn nó.
- Vợ không khỏe thật sao?
- À không sao.
- Đã vậy chị về nhà em sống để tụi em chăm sóc.
- Thôi cho chị xin, chị thích ở với Kỳ hơn. Ở với mấy đứa chẳng thoải mái chút nào.
Nó chu môi phồng má nói đáng yêu. Kỳ thì cười đắc ý nhìn 3 đứa kia và hai tên đằng sau nữa. Ran nhìn nó.
- Sao chị thiên vị vậy. Lúc nào chị cũng dính lấy anh Kỳ à? Hai người nhiều lúc làm em nghi ngờ về mối quan hệ đấy.
- TÀO LAO.
Cả nó và Kỳ hét lên làm họ giật mình, ai nghĩ nó và Kỳ lại phản kháng ác liệt thế? Nó không nói gì quay mặt đi vẻ giận rồi nhìn Kỳ.
- Kỳ…đưa chị về biệt thự đi.
- Chị về đó làm gì?
Rin hỏi thì nó đứng dậy, Kỳ dìu nó. Nó nhìn họ.
- Ở đó còn một số chuyện chưa làm xong.
- Chẳng phải anh Kevin đã dọn hết về chỗ bọn em rồi sao?
- Vân còn.
Nó nói rồi cùng Kỳ đi thì họ cũng đi theo, đứng trước biệt thự cũ nát nhà họ Lý thì Kỳ cõng nó vào trong.
- Sao lại là cậu cõng cô ấy vậy Kỳ?
Kevin bực dọc thì Kỳ lên tiếng, miệng cứ cười toe toét.
- Để anh cõng thì anh Phong giết chết, anh Phong cõng anh cũng không chịu. Vì vậy em cõng để hai anh cùng chịu khổ.
Kỳ đang cười đắc thắng, hai tên kia chỉ biết nuốt hận trả thù sau, bỗng họ đang đi thì mất dấu hai nhân vật ‘chủ nhà’ kia.
- Này hai người đâu rồi?
Họ gọi nhưng chẳng ai trả lời thì lúc này Kỳ với nó đang ở tầng trên rồi. Họ xuống tầng hầm cũng khóa rồi nên tiếp tục đi tìm hai người này. Kỳ vừa cõng nó vừa nói, nét mặt thái độ khắc hẳn lúc nãy.
- Vừa nãy chị bị chảy máu thật đúng chứ?
- Em thấy cả sao?
- Em sống với chị đâu phải ngày một ngày hai. Từ nay đừng có dấu em nữa. Bây giờ đi lấy thứ đó rồi đi giải quyết ả luôn đi.
- Ừ, vậy chị ngủ xíu nhá.
- Chị cứ ngủ đi, đến nơi em sẽ đánh thức.
Nói rồi nó nằm ngủ trên tấm lưng ấm áp, an toàn của Kỳ. Thực ra thì quan hệ của cả hai không phải máu mủ ruột thịt nhưng nó còn hơn thế nhiều. Chị em nhà này sống không có giới hạn khoảng cách. Và họ đang muốn lấy gì đây?