Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 9




Harry mơ mơ màng màng nhu nhu con mắt, mới tỉnh ngủ còn chưa biết rõ tình huống, chỉ cảm thấy ký túc xá hôm nay thật đúng là an tĩnh, không có tiếng nói mê, không có tiếng ngáy. Cậu sờ soạng đầu giường tìm kính mắt, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp… Dường như đệm dài hơn không ít, cậu duỗi thẳng cánh tay mới miễn cưỡng với tới tủ đầu giường…

Rốt cục tìm được kính mắt đeo vào, Harry mới thấy được chỗ không thích hợp —— cậu căn bản không phải ở trong ký túc xá, gian phòng trước mắt so với ký túc xá lớn hơn nhiều, cả căn phòng chỉ toàn một màu đen, thoạt nhìn có phần lãnh tĩnh. Lúc này, Harry cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua sau khi mình tới hầm, đây chắc là phòng ngủ của Snape, cậu vì sao lại ngủ ở trong phòng Snape, Harry đau đầu suy nghĩ, cậu hình như bởi vì câu nói “Cậu bé vàng” kia của Snape, tâm tình không khống chế được, sau nữa hoàn toàn không nhớ nổi, đến tột cùng cậu làm sao đi vào phòng ngủ của Snape?! Harry đột nhiên nghĩ tới nội dung mình đã đọc qua trong thiên văn, mặt thoáng chốc đỏ, vô ý thức cúi đầu kiểm tra y phục còn chỉnh tề hay không.

“Potterr, ta có thể giả thiết ngươi đối chăn đệm của ta rất thưởng thức sao?Nếu tỉnh, thì ra đây!” Nghe được trong phòng động tĩnh Snape liền bước vào lại thấy Harry đang ngồi đờ ra trên giường không khỏi nhíu mày, chán ghét nói.

Lời nói của Snape lập tức kéo Harry về tới hiện thực, sắc mặt cậu hơi trắng tái, vội vã nhảy xuống giường, lẳng lặng theo sát Snape tới phòng làm việc, theo ý Snape bảo ngồi xuống ghế sô pha đặt cạnh lò sưởi, mà trên bàn trà cạnh sô pha đã bày sẵn một phần bữa sáng đơn giản.

Harry cầm lấy một miếng bánh, rất cảm kích Snape lúc này cái gì cũng không hỏi, nhường cậu có thời gian riêng tự hỏi. Harry lẳng lặng dùng bữa sáng, Snape ngồi một bên cũng không nói chuyện, bầu không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề.

“Snape… Giáo sư, ta… ta ngày hôm qua bị sao vậy?” Harry uống nốt phần sữa kem, buông cái chén, nhát gan dò hỏi.

“Potter, xem ra ta quả nhiên không thể kỳ vọng gì vào đầu óc của ngươi!” Snape nhíu mày, dùng âm điệu trầm thấp nói, “Đầu tiên, thời gian chúng ta có thể nói chuyện không có nhiều, mong muốn ngươi có thể dùng chút khả năng còn lại của đầu óc mình mà tổ chức cho tốt ngôn ngữ, hiểu chưa?”

“Vâng, giáo sư.” Harry thuận theo hồi đáp, ngực thầm oán: Nếu như ngươi có khả năng rút ngắn lại mấy lời châm chọc dài lê thê của ngươi, thì đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.

“Potter, tối hôm qua lúc ngươi khóc nháo như một đứa trẻ con không hiểu chuyện, từng nói đến một số cụm từ rất thú vị, mong ngươi có thể thành thật nói cho ta biết đáp án,” Snape thỏa mán đem mười ngón tay đan vào nhau đặt trước ngực, “Dumbledore ‘Quyển dưỡng’ ‘Hồn khí nam hài’ là có ý gì?”

Sắc mặt Harry thoáng đổi, thần sắc hiện lên bi ai cùng tuyệt vọng, đôi mắt tròn xanh biếc đần dần trở thành trống rỗng, thanh âm có chút mơ hồ: “Ta không biết hồn khí là cái gì, nhưng mà tựa hồ không phải thứ gì tốt, mà ta lại là một cái hồn khí của Voldermort, cuốn nhật ký bị ta tiêu diệt năm nhất cũng đồng dạng là hồn khí. Dumbledore vẫn biết chuyện này, sở dĩ hắn gởi ta tại nhà dì dượng nuôi dưỡng, khiến ta lớn lên từ những trận mắng chửi, an bài bà Figg làm hàng xóm dì dượng để giám thị ta, bà Figg là một người pháo lép… Khiến ta lớn lên mà thiếu thốn tình thương, lại để một người nghe lời hắn như Hagrid đến dẫn dắt ta vào giới pháp thuật, đồng thời để con trai người thuộc hạ tối trung thực với hắn chủ động tiếp cận ta, khiến ta mê hoặc trong sự nhiệt tình của Gryffindor, tất cả những gì hắn làm đều là kỳ vọng có thể dẫn dắt ta tiến nhập Gryffindor… Kỳ thực mũ phân loại lúc đó dự định cho ta vào Slytherin! Hắn từ từ mỗi năm huấn luyện ta, bất quá là muốn ta cùng Voldermort đồng quy vu tận, ta không phải Kẻ được chọn cái gì, ta chỉ là một cái tế phẩm để đối phó Voldermort mà mụ mụ dùng hắc ma pháp cứu về…”

“Được rồi!” Snape đề cao thanh âm cắt đứt lời nói như mộng du của Harry, những… lời cậu nói khiến lòng hắn âm thầm kinh hãi, hắn nhìn chằm chằm Harry, nhấn mạnh từng chữ, “Ngươi làm sao biết được những… chuyện này?!”

“Trong mộng.”

“Potter, ngươi nói giỡn với ta sao?! Ta đã nói, ta mong ngươi suy nghĩ ngôn từ cho kỹ rồi đưa ra đáp án chính xác cho ta?!” Snape trừng mắt nhìn Harry, căn bản không tin đáp án Harry vừa nói.

“Là sự thật! Từ khi ta ly khai mật thất Slytherin, ta bắt đầu gặp một số giấc mơ kỳ quái!” Ánh mắt Harry dần dần hồi phục thần thái, hai má xuất hiện một mạt đỏ ửng, không biết là vì khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, “Bắt đầu ta cũng không tin tưởng, ta chỉ cho rằng là thứ gì đó tà ác trong mật thất Slytherin đã… ám ta, thế nhưng nội dung trong thiên văn từng chút từng chút ứng nghiệm, bà Figg thực sự là cái pháo lép! Lúc nghỉ hè sau khi ta thổi phồng cô Marge rồi chạy ra khỏi nhà dì dượng, ta cố tình trốn ở một góc tối, ta đã thấy! Thấy một con cú mèo từ trong nhà bà Figg bay ra, không bao lâu sau Ron len lén gửi cho ta một bức thư nói hắn nghe trộm cha mẹ nói chuyện với Dumbledore rằng họ đã biết chuyện ta chạy ra khỏi nhà, khoảng thời gian đó căn bản cách nhau không có bao nhiêu! Sau đó lại là chuyện con chuột của Ron, trong mơ nói hắn mới chân chính là kẻ phản bội, hắn lấy hình dạng con chuột vẫn trốn ở nhà Weasley, kết quả cũng là thật! Còn có, hồn khí của Voldermort, tổng cộng có bảy cái, nhật ký bản ở năm nhất, vương miện của Ravenclaw, mặt dây chuyền của Slytherin, cúp vàng của Hufflepuff, nhẫn gia truyền của dòng họ Gaunt, con rắn sủng vật của Voldermort… Còn có ta. Vì sao không phải hậu duệ của Slytherin lại biết xà ngữ, văn chương nói nguyên nhân bởi vì ta là hồn khí!”

Snape nhăn chặt vùng xung quanh lông mày, giữa mi gian để lại thật sâu vết tích, đối với những lời Harry nói hắn còn có chút hoài nghi, nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn, tất cả đều rất hợp lý, thế nhưng nhìn thấy trong mộng thì quá hoang đường! Dựa vào tính cách cùng đầu óc của Potter cũng không ngoại trừ khả năng cậu nói dối để giấu diếm kẻ đứng sau xui khiến…

“Potter, ngươi vì sao sẽ tới tìm ta?! Ngươi hẳn phải biết trong trường học này ta là vị giáo sư chán ghét ngươi nhất!” Snape quyết định tạm thời chưa nói ra hoài nghi của mình.

“Snape… giáo sư”, Harry vẫn chưa thói quen gọi Snape là giáo sư, nhưng không có như trước gọi mà trong lòng không phục, hai mắt cậu nhìn thẳng Snape, thành khẩn nói, “Ta trong mộng thấy rất nhiều, bao gồm cả chuyện ngài là bằng hữu tốt nhất của mẫu thân ta, thiên văn trong mộng luôn nói ngài là người duy nhất đáng giá ta tin tưởng!”

“Ta hẳn là thụ sủng nhược kinh sao, Potter?” Snape hơi giãn vùng xung quanh lông mày, nhìn đôi mắt Harry đã từng sáng sủa giờ phút này lại bịt kín một tầng đám sương, trong lòng có chút khổ sáp: kỳ thực tạo lên hoàn cảnh hiện tại tất cả đều tại một cái Tử thần thực tử như hắn, cư nhiên nói hắn là người duy nhất đáng giá tín nhiệm, thật sự buồn cười!

“Snape… giáo sư, ta biết phụ thân ta trước kia đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng với ngài giống như Malfoy vậy, ngài cho dù không muốn giúp đỡ ta cũng là chuyện đương nhiên, thế nhưng ta khẩn cầu ngài đừng mang những gì ta nói ngày hôm nay nói cho Dumbledore.” Harry nhìn thần sắc vẫn âm trầm như trước của Snape, buồn bã cúi thấp đầu.

“Ha, là cái gì khiến ngươi tự cho là đúng như thế?! Còn có, không nên mang một người thông minh cao ngạo như Malfoy cùng một cái ngu xuẩn tự đại Potter so sánh, đây là sỉ nhục!” Snape ninh mi, hắn tự nói với mình đây không phải hắn muốn bang trợ một cái Potter, mà là hắn không muốn hài nhi của Lyli chết đi, hiển nhiên, cái tên nhãi con chết tiệt này coi hắn là cái cây gỗ mộc còn lại duy nhất cho cậu ta bám víu sau khi mọi tín nhiệm đều tan vỡ, nếu như hắn buông tay mặc kệ, như vậy, không cần chờ tới hắc ma vương trở về đứa trẻ này cũng đã chết trước! “Nếu như ngươi còn nhớ rõ ta là giáo sư trường Hgwarts, nên biết nghĩa vụ của ta với một lũ… cự quái không đầu óc các ngươi là giúp đỡ hết khả năng ta có!”

Tại trong mộng xem qua rất nhiều đồng nghiệp văn nên Harry hiện tại cũng có thể từ trong lời nói ác độc của Snape lý giải ra một chút ý nghĩa không được tự nhiên của hắn, đồng thời cậu cũng cảm thấy một chút lạc thú, tựa hồ ở chung với Snape cũng không như trong tưởng tượng của cậu đáng sợ như vậy. Harry đối với những lời nói hòa ái bây giờ đã sinh ra một chút tâm lý sợ hãi, Loại lời nói ác độc trào phúng nhưng ẩn chứa quan tâm như của Snape nhượng cậu thoải mái hơn ( Mắt lạnh: Tiểu Harry, cậu đúng là M!).

“Potter, nếu như đầu óc ngươi vẫn còn tồn tại phần não nào có thể sử dụng, thì ngươi nên sử dụng nó nghĩ ra một lý do hợp lý khiến ngươi qua đêm tại phòng vị giáo sư mà ngươi chán ghét nhất, mà không phải đứng ở nơi này đờ ra! Đương nhiên nếu ngươi không thèm để ý chương trình học của bản thân, thì cứ tiếp tục đứng ở đó, nhưng địa điểm không phải là phòng làm việc của ta!” Snape nhìn một chút thời gian, không tình nguyện mở miệng nhắc nhở. Kỳ thực hắn càng nguyện ý bởi vì Harry trốn học mà mượn cớ hung hăng trừ điểm học viện cậu.

“Ách… Nếu như nói ngày hôm qua bởi vì ta biết được sự thực sau tới nơi ngài tìm chứng cứ thái độ làm người của phụ thân ta, tại tâm tình không khống chế được khiến ngài phải thu lưu ta, lý do này có thể chứ?” Harry cúi đầu suy nghĩ một chút, nhớ lại văn chương mình đã xem qua miễn cưỡng tìm một lý do nói ra, “Dù sao cũng là thời còn đi học, Hagrid nói tới chuyện còn ở trường của cha ta, từng nhắc tới ngài.”

“Quả nhiên, Gryffindor đều là loại người thích nói huyên thuyên. Dựa vào dung lượng não bộ của ngươi mà nói, ta rất kinh ngạc ngươi có khả năng nghĩ ra một lý do như vậy, mặc dù nó có vô vàn kẽ hở, nhưng điều đáng được ăn mừng đó là, một người đơn thuần xung động mà ngu ngốc chỉ cần lời nói dối không phải quá quá đáng, vẫn có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng! Còn lão Potter phụ thân ngươi vốn chính là người tự đại cuồng vọng hỗn đản!” Snape động động môi, rốt cuộc tán thành lý do Harry nghĩ ra.

Harry bĩu môi, đè xuống cảm xúc muốn phản bác, quả nhiên, giống loại lời nói ác độc đến trình độ này của Snape, thỉnh thoảng thưởng thức một chút còn có thể, cùng lắm thì đem hắn như trưởng bối mà tín nhiệm, làm sao có khả năng cậu sẽ thích lão nam nhân cổ quái âm trầm như hắn!

~~Hết chương 9~~