Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 28: Du lịch cùng với công ty




Kể từ khi các đồng nghiệp trong công ty biết Trịnh Nhược Hạo có bạn gái thì luôn muốn gặp xem rốt cuộc là thần thánh phương nào. Vì vậy hoạt động nghỉ ngơi của công ty nhanh chóng được định ra, mọi người sẽ đến Thủy Thành tắm suối nước nóng, vui chơi một ngày một đêm.

Chuyến du lịch được hẹn vào sáng thứ bảy. Nhược Hạo đến nhà Tiêu Nhiên đón cô, nhưng lần này anh không chờ ở dưới nhà mà đi lên lầu nói chuyện với cha mẹ Tiêu Nhiên một lát, chờ cô thu dọn xong, cầm đồ hai người đi đến nơi tập trung.

Tiêu Nhiên mặc váy màu tím nhạt, tóc dài buông xõa, xương quai xanh hiện rõ, dáng người cô hơi thon gầy. Cô có chút khẩn trương, kéo tay Nhược Hạo, anh quay lại nhìn cô, Tiêu Nhiên có chút sợ hãi nói: “Em sẽ không bị người trong công ty anh xem thường cho là không xứng với anh chứ?”

Dĩ Nặc từng nói với cô, trong công ty bọn họ đều là những nhân vật hô mưa gọi gió, vô cùng hoàn mỹ, nhìn mọi người nhiệt liệt chờ đợi bạn gái của anh cũng có thể biết, bọn họ đều đang rất tò mò… Dù Tiêu Nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp này, nhưng cũng khó bảo đảm đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhược Hạo vỗ vỗ tay cô, nở nụ cười ấm áp với cô, “Yên tâm, bọn họ đều là người tốt, huống chi em lại là cô gái hoàn mỹ đến vậy, nhất định bọn họ sẽ hâm mộ anh vì đã tìm được một cô bạn gái tốt đến vậy.”

Nghe nói vậy, cô chỉ gật đầu, có hơi hối hận vì mình lại giả vờ làm sói, có thể lỗ mãng đi theo đến đây, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, nếu thật sự rơi vào tình huống lúng túng thì mình phải đối phó thế nào đây. Đây chính là hậu quả do tác dụng của adrenalin gây ra, hiện tại, khi đã tỉnh táo lại thì phát hiện mình hối hận rồi. Sớm biết thế thì nên cáo ốm không đến.

Đến địa điểm tập trung, có người tinh mắt thấy bọn họ, từ xa đã lên tiếng chào hỏi: “Mỹ nam, thật sự mang bạn gái cậu theo à! Lại đây nhanh lên……”

Chợt Tiêu Nhiên nắm chặt tay Nhược Hạo, anh vỗ vỗ tay cô, vững vàng đi về phía mọi người. “Mọi người đều đến sớm thế, còn đúng giờ hơn cả lúc đi làm.”

Nhưng mà đông đảo ánh mắt của các chàng trai cô gái ở đây đều tập trung vào Tiêu Nhiên, Nhược Hạo khẽ cười, buông tay cô ra đổi thành ôm cả người cô, “Đây là bạn gái tôi, Phương Tiêu Nhiên.”

Tiêu Nhiên hơi ngượng ngùng, mỉm cười với mọi người, khẽ cúi đầu chào, “Chào mọi người, tôi là Phương Tiêu Nhiên.”

Sau đó thì có đồng nghiệp than thở, “Quả nhiên là mỹ nữ xinh đẹp, đứng cùng với mỹ nam nhà chúng ta thật sự là trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ mà ~”

Cầm túi bước tới, Dĩ Nặc và Doanh Ngọc tới trễ, mọi người thất thất bát bát lên xe, sau đó vui vẻ ca hát rộn rã suốt chặng đường. Thỉnh thoảng có mấy cô gái chạy tới chạy lui, đôi khi liếc nhìn Tiêu Nhiên và Nhược Hạo. Bởi vì Dĩ Nặc và Doanh Ngọc cũng quá phô trương cho nên bọn họ cũng không tự rước ghen tị vào người, hơn nữa phụ nữ bên cạnh Dĩ Nặc lại thay đổi thường xuyên nên mọi người chắc chắn, cho dù lần này thời gian cũng khá dài, nhưng trong tương lai nhất định sẽ đổi. Có đủ mọi lý do để trong chuyến đi này, tâm điểm chính là bạn gái của Trịnh Nhược Hạo, nam thần tượng hoàn mỹ trong công ty – Phương Tiêu Nhiên.

Thủy Thành vừa mới được tu sửa, hoàn cảnh tốt, thiết bị sạch sẽ, mọi người như ong vỡ tổ bước xuống xe, tới khách sạn để đăng ký, lần trước bốn người đi chơi chung đã cho bọn họ một bài học đắt giá rồi, nên lần này hai cặp đôi vẫn rất ăn ý không đụng mặt nhau, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt cũng giao nhau, cười cười rồi vội vàng dời đi chỗ khác.

Doanh Ngọc vẫn rất cảnh giác nhìn phản ứng của Dĩ Nặc với Tiêu Nhiên, cho tới tận bây giờ, trong lòng cô vẫn còn chưa hết hốt hoảng, càng ngày càng không thể nắm bắt được trái tim của Dĩ Nặc, đây chính là điều làm cho cô rơi vào hoảng loạn. Cho nên cô vẫn luôn cố gắng để lại ấn tượng tốt với đồng nghiệp của Dĩ Nặc, mặc dù hoàn cảnh chung quanh ảnh hưởng cực thấp đến anh, nhưng cô vẫn luôn cô hết sức ở mọi phương diện để bảo vệ địa vị của mình. Đặt đồ đạc ở trong phòng, cô ngồi xuống giường, nhìn bóng lưng của Dĩ Nặc, đột nhiên hỏi anh: “Anh yêu em không?”

Cơ thể Dĩ Nặc khựng lại một cái, không nói gì. Cô lại hỏi anh, “Anh thích em không?” Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn cô, “Anh rất thích em, không phải em cũng biết sao?”

Trong lòng chua xót, Doanh Ngọc kiềm nén nước mắt của mình, “Thật sự thích em sao?” Dĩ Nặc đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô ta, “Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Em cũng biết anh không đặt những lời này ở trên đầu môi, cũng không thích nói những lời này một chút nào.”

Cô gật đầu một cái, dựa vào anh. “Cũng phải. Em ở bên cạnh anh rất lâu rồi, chắc anh cũng biết tấm lòng của em dành cho anh, em yêu anh.”

Nước mắt rơi khỏi khóe mắt của cô, rơi xuống khăn trải giường trắng tinh.

Nhược Hạo đặt đồ của Tiêu Nhiên xuống, cười cười, “Vốn muốn để em ở cùng phòng với các nữ đồng nghiệp khác, nhưng bọn họ lại cứ sắp xếp thế này……”

Tiêu Nhiên lắc đầu, “Không sao, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta ở cùng phòng, cùng lắm thì lần em kính lão, để anh ngủ trên giường.”

Cảm xúc trong mắt Nhược Hạo có chút khó nắm bắt được, anh gõ đầu Tiêu Nhiên một cái, “Bé ngốc, làm sao anh có thể để em ngủ trên sa lon được……” Nói xong cầm dụng cụ rửa mắt để vào phòng tắm.

Thật ra thì lần này là lần thứ hai Tiêu Nhiên ở chung phòng với Nhược Hạo nhưng cô vẫn thấy không thoải mái. Hai người từ từ quen nhau, tự nhiên hơn trước kia một chút, thân thiết hơn một chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong nắm tay, ôm eo. Nếu như Nhược Hạo nói muốn hôn cô…… Tiêu Nhiên nhớ lại nụ hôn đầu của mình, cái tên Dĩ Nặc chết tiệt kia……

Nếu như người hôn mình là Nhược Hạo…… Tiêu Nhiên không tự giác run lên một cái, nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, Nhược Hạo là một người biết quan tâm, sẽ không liều lĩnh như vậy, không giống cậu ấy……

Nhược Hạo đi ra, nhìn thấy Tiêu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy thì vội vàng bước tới, “Làm sao vậy? Đầu không thoải mái sao?”

Tiêu Nhiên lắc đầu một cái, “Không có việc gì, vừa rồi em hơi ngẩn ngơ chút thôi.”

Anh gật đầu, hôm nay tâm trạng cô ấy không ổn định lắm, chẳng lẽ là vì Khương Dĩ Nặc ở đây sao? Cơn ghen của anh bắt đầu nổi lên, nhưng anh nhanh chóng dằn lại Không phải đã sớm biết Tiêu Nhiên là ốc sên, cái gì cũng chậm chạp sao, cái gì cũng chậm hiểu sao, phải có kiên nhẫn sao? Tại sao có thể mất tinh thần nhanh như vậy được.

Buổi tối các đồng nghiệp tổ chức karaoke để vui chơi. Tiêu Nhiên và Nhược Hạo đến nơi tập trung, là một phòng bao siêu lớn, mọi người tùy ý ngồi xuống, tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc là ăn trái cây trên dĩa hoặn là ca hát.

Nhiều đồng nghiệp nữ lại gần, cười hỏi Tiêu Nhiên có thể hát một bài cùng với bạn trai của cô không, đương nhiên Tiêu Nhiên không thể từ chối, cống hiến Nhược Hạo cho mọi người.

Doanh Ngọc ngược lại rất cảnh giác, luôn ngồi với Dĩ Nặc ở một bàn khác, hai người ngọt ngào ngâm nga hát theo mọi người. Thỉnh thoảng Tiêu Nhiên sẽ không tự chủ đưa mắt nhìn bọn họ, cảm thấy hơi chán nản, cũng may, ánh đèn mờ mờ nên không ai có thể thấy rõ nét mặt của cô.

Đang nhìn màn hình lớn, chợt Dĩ Nặc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một đồng nghiệp nữ bước lên cùng với Trịnh Nhược Hạo, nhìn qua lại thấy Tiêu Nhiên ngồi một mình, trong lòng có chút khó chịu, bèn muốn đứng dậy, lại bị Doanh Ngọc kéo trở về. “Anh muốn đi đâu?”

Dĩ Nặc nhìn cô, quay qua nhìn mấy đồng nghiệp bên cạnh, lại nhìn Doanh Ngọc, “Không phải em sợ khói sao? Chúng ta đổi chỗ ngồi, vừa đúng lúc Tiêu Nhiên rất lúng túng, ngoại trừ chúng ta cô ấy không quen ai cả.”

Trong lòng cô hơi do dự một chút, đi qua đó hay là không đi. Không đi, chẳng những mình sẽ xem thường mình mà Dĩ Nặc cũng sẽ ghét mình, còn nếu như đi qua đó thì cô thật sự không muốn Dĩ Nặc ở gần Phương Tiêu Nhiên, thật sự không muốn thế……

“À, được, vậy chúng ta qua đó đi.” Cô cũng đứng lên với anh, đi trước mặt anh, ngồi cạnh Tiêu Nhiên. “Chồng của cô đúng là được hoan nghênh hơn người đàn ông của tôi đấy…… Cô xem, tất cả mọi người đều mướp cướp lấy anh ấy để hát chung ~” Doanh Ngọc cười nói.

Tiêu Nhiên nhìn mọi người cầm micro vây quanh chờ hát chung với Trịnh Nhược Hạo, khách khí cười cười. “Có lẽ vậy, chẳng qua bình thường anh ấy không thích cười thôi…… Vừa rồi chị Donna nói thế với tôi.” Các đồng nghiệp đều rất nhiệt tình với cô, cô nhanh chóng làm quen với mấy đồng nghiệp, Tiêu Nhiên trời sinh là người dễ dàng sống chung với người khác. Đa số mọi người đều cảm thấy bạn gái Nhược Hạo quả nhiên là con nhà gia giáo, dịu dàng khả ái, đứng bên cạnh Nhược Hạo đúng là tạo thành một đôi bích nhân.

Doanh Ngọc ra vẻ rất thân thiết với cô, “Vừa rồi chúng tôi hát chung với mọi người, Dĩ Nặc còn nói một mình cô ngồi ngẩn ngơ, sợ cô không quen, xem ra cô rất hợp với bọn họ.”

Chào hỏi một đồng nghiệp nam vừa đi tới, Tiêu Nhiên trả lời, “Cũng tốt, mọi người đều rất tốt, Nhược Hạo từng nói vậy với tôi, quả nhiên mọi người đều rất hòa đồng……”

Doanh Ngọc cười, “Đúng vậy, tôi cảm thấy bọn họ đều rất tốt, lúc trước còn cho rằng những người làm trong công ty lớn đều rất kiêu ngạo, không để ý đến người khác, kết quả, tất cả mọi người đều rất thích vui đùa……”

Tiêu Nhiên cho là đúng, cũng phụ họa theo, Dĩ Nặc thấy hai người nói chuyện vui vẻ, mình cũng nói chuyện với đồng nghiệp.

Nhìn thấy Dĩ Nặc không chú ý đến bên này, Doanh Ngọc đảo tròng mắt, “Nhưng mà bọn họ cũng hơi quá đáng, tại sao lại có thể để cô ngồi một mình như vậy, cướp mất bạn trai của cô? Tôi giúp cô!”

Tiêu Nhiên vừa định nói không cần, Doanh Ngọc đã lớn tiếng nói, “Elyn, các người nghỉ ngơi một lát, để mỹ nam nghỉ ngơi chút đi, bạn gái người ta ngồi một mình lâu lắm rồi, các người chiếm đoạt cũng quá lâu rồi ~”

Mọi người đều quay đầu lại nhìn Tiêu Nhiên, nở nụ cười xin lỗi, Doanh Ngọc nói tiếp: “Thế nào, muốn bồi thường cho người ta sao? Bằng không chúng ta chơi một trò chơi có được không?”

Tất cả mọi người đều tích cực hưởng ứng đề nghị này, trong lúc nhất thời âm nhạc cũng tạm dừng, đều lắng nghe chủ ý của Doanh Ngọc. Cô ta cầm lên một cái bánh quy dài, “Để hai người bọn họ, mỗi người cắn một đầu, nếu như còn dư hoặc là giữa đường dừng lại, còn dư lại bao nhiêu thì bọn họ sẽ uống bấy nhiêu ly rượu. Được không?”

Vốn dĩ Tiêu Nhiên có cảm giác không lành, quả nhiên Doanh Ngọc không bỏ qua cho cô, mặt Tiêu Nhiên cứng lại, theo bản năng nhìn về phía Dĩ Nặc, nhưng vừa đúng lúc Dĩ Nặc đi ra ngoài, sau đó nhìn Nhược Hạo, trên mặt anh vẫn là nụ cười ôn hòa như thường, nhìn cô.

Lần này cô thực sự lúng túng, vội vàng từ chối: “Không được, tôi uống rượu không giỏi.”

Doanh Ngọc không trả lời, đương nhiên mọi người không đồng ý, “Vì vậy, đừng để dư lại, cũng đừng có dừng lại……” Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều vây xung quanh, đẩy hai người vào giữa. “Đến đây đi, nhanh lên……”

Nhược Hạo nhìn Tiêu Nhiên, khóe mắt chứa ý cười, “Làm sao bây giờ?” Vừa rồi trong lúc hát anh bị mọi người ép uống mấy ly, lúc này đã có chút hưng phấn.”

Tiêu Nhiên có chút khó chịu nhìn vẻ mặt của anh, Nhược Hạo vỗ vỗ cô. “Không có chuyện gì đâu, mọi người chỉ đùa thôi, chúng ta cứ vui với mọi người, đừng mất hứng ~”

Đành phải dùng miệng ngậm vào một đầu của bánh quy, Nhược Hạo ngậm đầu còn lại. Lúc này tiếng hét của mọi người đều điên cuồng hơn, còn có người huýt sáo.

Trong hơi thở Nhược Hạo thoang thoảng mùi rượu, Tiêu Nhiên nhíu mày, chẳng lẽ thật sự phải hôn môi với Nhược Hạo sao? Không được, đây còn kinh khủng hơn những gì cô đã tưởng tượng trước đó.

Doanh Ngọc đứng bên cạnh mỉm cười, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, bây giờ không cần cô phải quạt gió thổi lửa nữa, tất cả mọi người đều đã hưng phấn, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định này, Bây giờ đã là trạng thái tên đã lên cung rồi……

Vì vậy hai người đối mặt nhau, từng chút từng chút đến gần, cô có thể thấy rõ bóng dáng của mình trong con ngươi của anh. Anh có thể thấy rõ hoảng hốt và kháng cự trong mắt cô, nhưng anh cố ý chọn không quan tâm, có lẽ nếu không làm vậy, anh và cô không biết đến bao giờ mới có thể bước tiếp bậc thang này.

Hết chương 28.