Nếu Như Yêu

Chương 14




Nếu Như Yêu -

Tác giả: Born

Hụt hẫng

Trong một bãi container. Mấy chục tên đàn em đứng bao quanh thành một vòng tròn. Cảnh Phong đứng chính giữa trung tâm của vòng tròn đó, gương mặt đanh thép lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc, kiên định, không gợn chút sợ hãi. Ông Nghiêm ngồi trên một ghế gỗ màu đen đánh bóng sang trọng, ánh mắt âm thầm quan sát Cảnh Phong. Lát sau ông mới lên tiếng:

- Lí do gì cậu muốn đến đây?

- Là vì ông chủ Nghiêm đã có lời mời - Cảnh Phong nhẹ nhàng đáp lời.

- Chỉ đơn giản vậy sao? - Ông Nghiêm cau mày nhìn Cảnh Phong, ánh mắt ngờ vực.

- Vậy ông chủ Nghiêm cho là vì điều gì nữa? - Cảnh Phong hỏi lại, trên mặt vẫn giữ nét cười lạnh.

- Tôi nhớ là cậu đã từ chối.

- Ồ, tôi cho là người thông minh thì nên biết suy nghĩ cặn kẽ. Tôi là người thận trọng, luôn cân nhắc kĩ lưỡng hành động của mình. Tin chắc ông chủ Nghiêm cũng không thích một đám tay chân đầu óc bã đậu làm việc ình đâu nhỉ - Cảnh Phong nhếch môi khiêu khích.

Ông Nghiêm trầm mặc một lúc rồi vỗ tay khen ngợi:

- Nói hay lắm. Cảnh Phong, lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã thấy thích cậu rồi. Vì sao cậu lại muốn đầu quân sang bên tôi?

- Ông chủ Nghiêm, tôi đã nói rồi. Là tôi cân nhắc kĩ lưỡng chuyện ông mời tôi. Còn sự cân nhắc của tôi thế nào, chắc ông chủ Nghiêm cũng muốn biết đúng không?

Ông Nghiêm im lặng, ánh mắt không thôi dò xét.

- Ông chủ Nghiêm, để tránh tình trạng nghi kị như với ông chủ Thạch, tôi xin nói thẳng luôn. Tôi xưa nay không có hứng thú với việc làm ông chủ này ông chủ nọ. Ông chủ Nghiêm nói đúng, tôi có bản lĩnh tự lập ra ình một địa bàn riêng rồi làm ông chủ mà không cần phải sống cúi đầu trước ai, có thể bây giờ địa bàn của tôi không lớn, nhưng ai biết sau này thế nào? Liệu đến khi đó ông chủ Nghiêm có được xem là đối thủ của tôi hay không thì còn phải xem xét lại - Cảnh Phong cười lớn nói - Nhưng vì sao tôi lại không làm, chỉ đơn giản là vì tôi không thích. Tiền, ai cũng muốn có, nhưng tôi lại không hứng thú với quá nhiều tiền. Hơn nữa, việc làm ông chủ thật quá vô vị, chỉ biết ngồi một chỗ sai bảo, còn tôi lại thích đi đó đi đây, phiêu lưu mạo hiểm đầy kích thích. Vậy sao lại không đầu quân ột ông chủ có thực lực và biết “trọng nhân tài“. Câu trả lời thế này, không biết đã làm hài lòng ông chủ Nghiêm chưa?

- Khá lắm - Ông Nghiêm vỗ tay tán thưởng, sau đó nheo mắt hỏi - Vết thương của cậu lành chưa?

- Sắp lành rồi - Anh tự tin đáp.

- Rất tự tin, tôi thích điều này - Ông Nghiêm cười lớn - Vậy chúng ta cứ thế bắt đầu. Cậu thấy thế nào?

- Tùy ông!

Ông Nghiêm không rời mắt khỏi Cảnh Phong, ngoắc tay ra hiệu cho gã đàn em trọc đầu. Gã lập tức gật đầu, sau đó lấy điện thoại gọi ột người. Cảnh Phong thoáng cau mày. Ánh mắt đắc ý của Hoàng Sĩ Nghiêm làm anh thấy lạnh sống lưng.

- Cảnh Phong! - Ông Nghiêm bất giác gọi lớn - Tuy tiếng tăm của cậu khá lớn nhưng tin đồn vẫn là tin đồn, không có gì chứng thực cả. Như cậu nói, tôi không thích mướn những người không đầu óc, càng không mướn người không đủ bản lĩnh. Với khả năng của cậu, vị trí thấp sẽ không xứng đáng, nhưng vị trí quá cao, chỉ e là anh em không phục. Cho nên, muốn để cậu có vị trí đúng với thực lực của mình, tôi cần một màn chào hỏi ấn tượng.

Dứt lời, ông Nghiêm hất mặt ra lệnh cho bọn đàn em vốn đang bao vây Cảnh Phong nhanh chóng bước vào cuộc chiến. Cảnh Phong vẫn giữ ánh mắt thâm trầm sâu lắng, chẳng ai có thể đọc được trong đó là điều gì: sợ hãi hay coi thường?

Cả đám người xông vào Cảnh Phong, nhưng anh rất dễ dàng hạ gục từng tên một. Mấy tên đó đều chưa có nhiều kinh nghiệm giao chiến. Xem ra, ông Nghiêm một là muốn sỉ nhục anh, hai là thật sự muốn anh đầu quân cho ông ta.

- Ông chủ! Ông thấy thế nào? Cậu ta được chứ? - Gã đầu trọc cúi người nói.

- Khá lắm! - Ông Nghiêm nheo mắt như đang toan tính điều gì đó, rồi cất giọng lạnh lùng hỏi - Đã gọi điện chưa?

- Dạ, ông chủ. Chắc sắp đến rồi - Gã đầu trọc cung kính trả lời, không giấu được vẻ đắc ý.

Đúng lúc đó trận đấu cũng kết thúc bằng việc Cảnh Phong hạ đo ván tên đàn em cuối cùng.

- Đã đủ làm ông chủ Nghiêm hài lòng chưa? - Anh lên tiếng hỏi.

- Ha ha... đánh có vài con tép riu mà cũng bày đặt lớn giọng - Giọng của Hưng đại bàng từ xa vang tới.

- Cảnh Phong, lúc nãy chỉ là màn dạo đầu cho cậu thôi. Bây giờ mới thực sự là thử thách - Ông Nghiêm lớn tiếng nói, ánh mắt tà ác không giấu giếm.

Cảnh Phong giờ mới biết thủ đoạn cao siêu của ông chủ Nghiêm khét tiếng này. Ông ta trước tiên muốn tiêu hao bớt sức lực của anh rồi mới tung ra con át chủ bài.

- Ông chủ, anh Năm, hai người gọi em đến để dọn dẹp đúng không? - Hưng đại bàng ưỡn ngực, đắc ý nói.

- Không phải! - Gã đầu trọc lên tiếng - Cảnh Phong muốn gia nhập với chúng ta, ông chủ gọi mày đến là để kiểm tra năng lực của nó chút thôi. Nếu Cảnh Phong thật sự có thực lực, nó sẽ cùng chú mày tiếp quản công việc thay ông chủ.

- Cái gì? - Hưng đại bàng ngạc nhiên vô cùng, hắn trừng mắt nhìn Cảnh Phong, tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại - Anh Năm, anh đang nhầm lẫn điều gì à? Cậu ta là người của lão Thạch mà.

Gã đầu trọc bèn đáp cụt ngủn kết thúc màn giải thích với Hưng đại bàng:

- Ông chủ chúng ta là một người trọng nhân tài.

- Nhưng mà... - Hưng đại bàng nghẹn lời không nói được gì nữa. Chia bớt địa bàn cho người khác, đặc biệt lại là Cảnh Phong, là điều hắn chưa bao giờ mong muốn.

- Được rồi. Cậu hình như hơi thiếu tự tin khi đối đầu với Cảnh Phong thì phải?

Hưng đại bàng liếc ánh mắt sắc như dao nhìn Cảnh Phong. Hắn nhanh chóng xác định đối thủ đang ở đẳng cấp nào. Cảnh Phong cũng bất động suy nghĩ, anh chưa từng giao đấu với Hưng đại bàng nên không đánh giá được thực lực của hắn.

Cả hai gườm nhau vài chục giây, hai chân di chuyển chẳng khác nào một khúc gỗ nặng. Thay vì đứng yên, lần này Cảnh Phong ra tay trước. Anh lao đến, vung nắm đấm về phía Hưng đại bàng, quả nhiên hắn cũng rất có nghề, lanh lẹ né người và đáp trả bằng một nắm đấm khác.

Một cuộc chiến vô cùng sôi nổi.

Một lúc sau, cả Hưng đại bàng và Cảnh Phong đều bị đối phương đánh cho tan tác. Cuối cùng, Hưng đại bàng như nhớ ra, hắn lập tức tấn công bên vai đang bị đau của Cảnh Phong. Bị trúng hai đấm liên tiếp vào vết thương, Cảnh Phong lảo đảo ngã xuống. Hưng đại bàng lao đến vung nắm đấm cuối cùng, cả người anh đổ rạp. Hắn đắc ý thu tay về, đứng thẳng lưng dậy, ném lại một câu:

- Đồ vô dụng.

Sau đó, hắn quay lại nhìn ông Nghiêm nói:

- Ông chủ thấy trận này thế nào?

Ông Nghiêm không lên tiếng. Hưng đại bàng quay lại, thấy Cảnh Phong đã đứng dậy từ lúc nào. Anh đưa tay lau khóe miệng bị chảy máu, nhìn hắn ung dung nói:

- Cám ơn đã gãi ngứa!

Hưng đại bàng mặt biến sắc nhưng vẫn nở nụ cười mỉa mai:

- Cảnh Phong, thể diện đàn ông đúng là cần phải giữ, nhưng so với thể diện thì tính mạng quý giá hơn. Tao khuyên mày đừng nên bày đặt tỏ vẻ anh hùng. Tao sẽ bỏ qua ày.

- Mày nói sai rồi - Anh cười khẩy - Thể diện là cái đáng trân trọng nhất, chỉ có thứ đàn ông vứt đi mới không cần thể diện. Tính mạng tao cần phải giữ, thể diện lại càng phải giữ - Cảnh Phong buông một nụ cười lạnh.

Một câu chửi xéo rõ ràng đến thế khiến Hưng đại bàng tức điên lên, hắn hùng hổ lao đến Cảnh Phong tung nắm đấm.Lần này, anh không đáp đòn hắn mà chọn giải pháp tránh đòn để không quá tiêu hao sức lực. Hắn ỷ mình sức trâu, liên tiếp ra đòn mạnh, cuối cùng thì hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, cơ bắp bắt đầu nhức mỏi như muốn rời ra, động tác chậm lại đáng kể.

Cảnh Phong nhếch môi cười nhạt, đã đến lúc anh ra tay rồi.

Anh nhẹ nhàng chụp lấy nắm đấm vừa tung ra của Hưng đại bàng, ngay sau đó trả lại cho hắn cú đấm chốt. Hưng đại bàng ôm bụng, miệng nhễu máu, nằm vật dưới đất bất động. Cảnh Phong cười khẩy một cái rồi phủi tay đứng dậy.

- Khá lắm - Ông Nghiêm vỗ tay thật lớn đầy thích thú, đứng dậy nhìn Cảnh Phong khen ngợi.

Bọn đàn em hùa đến đỡ Hưng đại bàng đứng lên, nhưng thấy hắn quắc mắt lên rụt tay. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mất mặt như thế. Hắn đối với tất cả trước giờ đều tự cao tự đại, vậy mà... Hưng đại bàng nghiến răng, hắn thật sự muốn lao vào Cảnh Phong quyết đấu một lần nữa nhưng ánh mắt của Năm Lục đã giữ hắn lại. Hưng đại bàng tức giận, ném ánh mắt căm phẫn về phía Cảnh Phong và ông Nghiêm đang trò chuyện. Hắn tự nhủ với lòng mình, nhất định có ngày hắn bắt Cảnh Phong phải trả giá ối nhục hôm nay.

- Hưng! - Ông Nghiêm lớn tiếng gọi - Từ nay địa bàn ở QK giao lại cho Cảnh Phong.

- Cái gì? - Hưng đại bàng dường như sốc trước quyết định này, hắn trợn mắt nhìn ông chủ của mình rồi đến Cảnh Phong. Hắn nắm giữ trong tay cả chục địa bàn, giao ra một cũng chẳng đáng gì, nhưng đó lại là QK. Địa bàn này nằm ngay trung tâm thành phố, thu rất nhiều món lợi mà không đâu có được.

Cảnh Phong nhìn vẻ tức tối của Hưng đại bàng, anh nhếch môi cười. Anh không ngờ khuôn mặt ông Nghiêm cũng nở một nụ cười khó đoán khác.

Tình bạn thật sự là gì?

Kiều Chinh đọc được một bài viết nói về tình bạn như thế này:

“Tình bạn là món quà vô giá không thể bán cũng không thể mua, giá trị của tình bạn còn tuyệt hơn một núi vàng rất nhiều. Bởi vì vàng là một vật vô tri, không biết nhìn cũng không thể lắng nghe. Và trong lúc ta gặp rắc rối, vàng không thể nói lời cổ vũ, vàng không có trái tim để thấu hiểu. Vàng không thể đem lại cho bạn bình yên hoặc sự chở che.

Hãy cảm ơn cuộc đời đã tặng bạn món quà vô giá, không phải kim cương, châu báu mà là tình cảm chân thành từ một người bạn thật sự.

Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc... Hãy gọi cho tôi, tôi hứa sẽ đến bên bạn, tôi hứa sẽ làm bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn.

Nếu một ngày nào bạn cảm thấy đơn độc... Hãy gọi cho tôi, tôi hứa sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh bạn.

Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những sự lựa chọn của mình... Hãy gọi cho tôi, tôi sẽ không quyết định thay bạn nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự lựa chọn ấy.

Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại... Hãy gọi tên tôi, tôi sẽ không mang lại cho bạn thành công, tôi chỉ giúp bạn tìm thấy cánh cửa khác.

Nếu một ngày nào đó bạn gặp phải một sai lầm và vô cùng đau khổ... Hãy gọi cho tôi, tôi không thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng sai lầm sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.

Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy sợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi... Hãy gọi cho tôi, tôi sẽ không níu giữ nó lại, nhưng tôi có thể giúp bạn hiểu rằng mọi việc đều có điểm khởi đầu và kết thúc.

Nếu một ngày nào đó, bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng... Hãy gọi cho tôi, tôi không dám hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả. Nhưng tôi có thể giúp bạn tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.

Nếu một ngày nào đó, cuộc sống quá khắc nghiệt, khiến những ước mơ và niềm tin tưởng của bạn nằm trong vùng giông bão... Hãy gọi cho tôi, tôi chẳng đủ sức chống chọi đâu. Nhưng bờ vai tôi đây sẽ là nơi bạn có thể dựa vào và chúng ta cùng “chiến đấu“.

Nhưng... một ngày nào đó bạn gọi mà không thấy tôi trả lời, bạn hãy đến bên tôi vì lúc đó tôi đang cần bạn“.

Lòng Kiều Chinh bỗng buồn bã, giữa tình bạn và tình yêu, cô thật khó mà lựa chọn. Đối với đàn ông, tình bạn quan trọng hơn tình yêu; đối với phụ nữ, tình yêu quan trọng hơn tình bạn. Còn với cô, tình yêu và tình bạn đều quan trọng như nhau.

Mắt nhìn thấy Cẩm Tú càng ngày càng rời xa mình mà không làm gì được, cô cảm thấy bất lực vô cùng.

Dạo gần đây, Cẩm Tú khó gần hơn bao giờ hết, ánh mắt Cẩm Tú nhìn cô giống như chất chứa bao nỗi oán hận đáng sợ. Cô càng ngày càng hoang mang. Cô vẫn luôn cho rằng, Cẩm Tú lo lắng ình nên mới ngăn cản cô đến bên Cảnh Phong, nhưng có vẻ không phải vậy... Mải suy nghĩ, cô không biết Vỹ Thanh đã ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ.

- Haiz, em và Cẩm Tú, hai đứa bỗng nhiên đều trở nên khác lạ - Vỹ Thanh bỗng than dài một tiếng.

- Em có gì khác lạ đâu? - Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Vỹ Thanh hỏi lại.

- Mọi người bảo rằng, hai đứa em cùng thích một chàng trai nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú nhưng bị em xen vào - Vỹ Thanh nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

- Em... - Kiều Chinh thảng thốt kêu lên.

- Ừ! Mọi người bảo thế đó.

Vỹ Thanh sau đó yên lặng mãi khiến Kiều Chinh hoài nghi, cô vội thanh minh:

- Chuyện đó chỉ là đồn thổi mà thôi.

- Có lẽ Cẩm Tú đã có bạn trai rồi. Cũng đúng, một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu như cô ấy, sao lại không có người thích cơ chứ - Vỹ Thanh khẽ cười buồn, nói như chỉ để ình nghe rồi đứng dậy bỏ đi, không để ý đến thái độ của cô.

Trong lòng Kiều Chinh xuất hiện một cảm giác mơ hồ. Cảnh Phong là một chàng trai xuất sắc như thế. Cẩm Tú cũng như cô trước một anh chàng như Cảnh Phong lẽ nào không động lòng?! Cho dù hai người họ có là anh em đi chăng nữa, thì cũng chỉ là anh em họ mà thôi.

Tim Kiều Chinh nhói đau, cô vội vã nhắm mắt lại, hít thật sâu, lắc đầu xua đi ý nghĩ đó của mình. Nhưng sau đó, tâm trạng trở nên rất xấu, cô không còn muốn học hành gì nữa, liền chạy xe về nhà.

Căn nhà rộng, vắng vẻ, cảm giác cô đơn tràn ngập. Cô bước đến bên cây đàn dương cầm, bắt đầu dạo một đoạn nhạc. Ông Nghiêm trở về nhà thấy con gái đang ngồi đánh đàn thì nhẹ nhàng đến bên, đặt tay lên vai cô âu yếm hỏi:

- Con gái của ba hôm nay có tâm sự gì sao?

- Ba! - Kiều Chinh thấy ông, hai mắt đã rưng rưng, dựa vào người ông yên lặng khóc.

Ông Nghiêm giang tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:

- Sao thế? Ai ăn hiếp con à?

- Không phải - Kiều Chinh lắc đầu.

- Con gái của ba, có phải là yêu rồi hay không? - Ông Nghiêm đẩy nhẹ Kiều Chinh ra, nhìn cô hỏi.

Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.

- Là anh chàng nào tốt phước được con gái yêu của ba để mắt đến thế hả? - Ông Nghiêm trêu cô.

Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông, xong cô lại thở dài:

- Người ta không thèm để ý đến con gái ba.

- Thằng đó đúng thật là không có mắt, con gái ba xinh đẹp, đáng yêu thế này mà còn không để ý hay sao?! Con yên tâm đi, chỉ cần con lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến cuối phố.

Biết ba an ủi mình, cô bật cười:

- Ba nè! Sau này dù con yêu ai, ba cũng sẽ ủng hộ con đúng không? - Kiều Chinh đột nhiên hỏi.

- Ba tin vào con mắt lựa chọn của con gái ba.

- Con cám ơn ba! - Kiều Chinh mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy ba mình. Giờ cô có thể yên tâm rằng, ba cô sẽ không ngăn cản chuyện của cô và anh.

Thời gian trôi qua thấm thoát đã hơn một tuần.

- Lão rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão cũng không hé lấy một lời - Cẩm Tú nói với Cảnh Phong.

- Em cứ tiếp tục ở bên cạnh lão quan sát tiếp. Đợi thời cơ chín muồi, đến khi lão tin tưởng em rồi mới moi được thông tin. Thời gian này, lão vẫn chưa tin tưởng anh lắm - Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót - Cẩm Tú, anh xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này.

- Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện.

- Em phải cẩn thận hơn mới được - Ánh mắt Cảnh Phong chìm trong đau khổ.

- Em biết rồi - Cẩm Tú gật đầu nhìn anh chan chứa yêu thương, cô tiến sát lại gần anh hơn - Cảnh Phong, em vì anh không tiếc hi sinh bản thân mình. Anh an ủi em một chút có được không? Xóa hết dấu vết đáng thương trên người em đi - Lời Cẩm Tú da diết, giọng nói khiêu gợi, đôi mắt đong đưa đầy tình ý.

Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú một hồi, chính anh đã sắp đặt để cô làm tình nhân của ông Nghiêm, hi sinh thân xác cô, để mặc ông ta dày vò, chà đạp. Trước lời yêu cầu này của cô, anh không có quyền từ chối.

Anh choàng một tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cằm cô lên, cúi người hôn cô. Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại anh, cuồng nhiệt quấn lấy anh. Nụ hôn của cô rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho đối phương nhưng trong đầu anh lại nghĩ đến Kiều Chinh và nụ hôn của cô hôm nào.

Hai người con gái này thực quá khác nhau. Một người thành thục, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút. Còn một người lại nhẹ nhàng, gượng gạo, không biết cách mời gọi cũng không biết cách đáp lại, rõ ràng là chưa từng trải. Bờ môi Kiều Chinh cùng hơi thở của cô giống như hương dâu ngọt ngào, thật khiến người ta rung động biết bao nhiêu.

Đúng lúc đó anh nhác thấy một bóng người đứng sững sờ trước cửa nhà, hai cánh cửa mở toang đầy nắng. Hai chiếc túi đi chợ trên tay cô rơi xuống, mấy trái táo cứ thế lăn tròn. Gương mặt cô đã tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người họ, không nói nên lời:

- Hai người...

Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra. Khóe mắt cô bắt đầu ậng nước. Cuối cùng cô đưa tay che miệng quay người bỏ chạy. Cảnh Phong không nghĩ ngợi, vội đuổi theo cô.